Đã thế, tại sao còn miễn cưỡng?
Buông tha lẫn nhau, đó mới là giải thoát lớn nhất.
Sau đó là mấy năm ở đảo nhỏ, rồi từ đảo nhỏ ra ngoài...
Thật ra nàng rất ít khi nghĩ tới những người và chuyện trước kia, ngay cả khi rời khỏi đảo nhỏ, ở khách điếm Bắc địa, nghe có người nói đương kim bê hạ nạp vị thiên kim trong phủ đại nhân nào vào cung làm phi, trong lòng nàng dường như không hề có chút gợn sóng.
Bởi vì từ rất lâu trước kia nàng đã nghĩ tới, cũng có chuẩn bị.
Nàng cảm thấy thật ra vẫn có thể, không có vấn đề gì.
Nhưng thời điểm nàng thật sự du ngoạn một mình, nàng phát hiện sự việc không dễ dàng như nàng nghĩ, dễ tiêu tan, dễ quên đi, dễ giải thoát như vậy...
Trên thực tế, nàng chỉ đang chôn những không cam lòng, những bi thương đó sâu trong tim mà thôi.
Rất nhiều thời điểm, nàng cũng bị chính mình lừa gạt, cho rằng bản thân thật sự đã buông xuống.
Nhưng càng ở Nhung lâu, càng tới nơi không bóng người...!Càng xa khu dân cư, thậm chí có khoảng thời gian không nói chuyện với ai, không nhìn thấy ai...
Đến lúc này, nàng không cần giấu giếm nữa.
Theo cô độc và tịch mịch, suy nghĩ thật mới từ sâu trong đáy lòng hiện ra.
Vì thế, nàng dừng lại ở chân núi thứ tám.
Nàng đứng ở đó.
Nàng phát hiện phong cảnh ở chân núi cũng có thể đẹp như vậy.
Không nhất thiết phải bước lên cao mới có thể nhìn ngắm được cảnh đẹp.
Phong cảnh nơi này thoạt nhìn rất bình phàm, thoạt nhìn rất dễ nhìn thấy, rất dễ hưởng thụ, nhưng chính vẻ đẹp đơn giản nhất mới có thể khiến lòng người rung động.
Vì thế, nàng quyết định trở về.
Nàng quyết định rời khỏi Nhung.
Ngọn núi thứ tám, ngọn núi thứ chín nàng không muốn trèo lên, cũng không muốn chinh phục nữa.
Phong cảnh trên núi dù đẹp thế nào, không có ai cùng nàng chia sẻ, vẻ đẹp đó với nàng mà nói cũng chỉ là tịch mịch vô biên, không bằng cảnh sắc đơn giản bình phàm dưới chân núi.
...
Thời điểm trở về, nàng nhận được lời mời của "cố nhân".
Lúc nhìn phong thư kia, nàng chỉ cười cười.
Nàng bảo cấp dưới về chuyển lời, nếu lang quân Vương thị đã không còn, vậy nàng và hắn cũng chỉ là người lạ mà thôi.
Cáo biệt cấp dưới của "cố nhân", Vân Trân ngồi thuyền xuôi dòng, không bao lâu đã tới gần núi Tuy Cổ.
Khi tới khu vực này, nàng không khỏi nhớ lại Vương gia từng có một quặng ngọc ở núi Tuy Cổ, nhưng sau đó xảy ra ít sự cố, vụ làm ăn này không thể tiếp tục.
Không biết Vương gia và tiểu đồ đệ của nàng sao rồi?
Tiểu ma vương Vương Kỳ Lân kia hiện giờ chắc đã thành thiếu niên rồi.
Có điều không biết tính cách của nó có còn như ngày xưa, khiến phụ mẫu nó đau đầu không?
Vân Trân vừa nhớ lại chuyện trước kia vừa vượt qua núi Tuy Cổ.
Xuống núi Tuy Cổ là tới địa giới Vân Hán Quốc.
Lần nữa bước lên mảnh đất này cho nàng cảm thấy đã qua mấy đời, giống như đã rời khỏi đây rất lâu.
Nhưng trên thực tế, nàng chỉ mới rời đi hơn một năm nếu không tính ba năm trên đảo nhỏ.
Quay về Vân Hán Quốc, đột nhiên gặp nhiều người khiến Vân Trân không kịp thích ứng..