CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


Cánh rừng bên ngoài có không ít thấp bé bụi cây, hơn nữa cành lá rất là tươi tốt, khứa trên da, tuy rằng không có chảy máu, cũng chỉ lưu lại một vết trăng trắng, cũng đủ làm người cảm thấy đau đớn.
Tuy rằng trong lòng vội vàng, nhưng rơi vào đường cùng Hạo Thiên chỉ có thể hạ chậm tốc độ.
Phải biết rằng, tại đây trong rừng cây, bất luận trên người bị thương chỗ nào đều có khả năng gây ra những tình huống nguy hiểm, ở một nơi hoang sơ như thế này mà còn không có thuốc hoặc không ai giúp đỡ thì khả năng dẫn đến tử vong là rất cao.
Cũng may bụi cây ở đây chỉ ở tầm thấp, thâm nhập một khoảng cách sâu, có thể nhìn thấy, phần lớn là cây cối cao to.
Thanh âm nơi phát ra cũng không phải rất xa, không đến trăm mét, Hạo Thiên đó là nhìn thấy nơi xa một nữ tử ngồi ở trên mặt đất.

Nhìn kĩ, hóa ra là hoa khôi trường mình, Diệp Ngân.
Không biết Diệp Ngân đang làm gì ở nơi này, trên người chỉ còn mặc nội y và ôm chiếc váy.

Làn da trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, cùng đôi chân mượt mà thon dài.

Chả khác nào mỹ nhân nơi rừng sâu.
Không khoa trương nói, đây là trên hoang đảo mỹ lệ nhất phong cảnh, nhưng Hạo Thiên lúc này không có tâm tư đi thưởng thức.
Ở kia Diệp Ngân trước mặt, một cái toàn thân màu đỏ đậm, chính là một con rắn.


Ngay lập tức hệ thống hiển thị như ghi chú trước mắt Hạo Thiên.
“Rắn hoa cỏ, là loại rắn có kích cỡ vừa và nhỏ có chứa chất độc nhẹ, đầu hình tròn; sinh sống ở gần vùng núi, ao hồ, ruộng đồng, khe suối, thường gặp ở trong bùn…”
Hiển nhiên là bị dọa rồi, Diệp Ngân khuôn mặt hoảng sợ, cảm giác như đang muốn khóc đến nơi.

Rốt cuộc nhịn không được, Diệp Ngân lên tiếng hô to: “Cứu, cứu mạng!”
Lời còn chưa dứt, Hạo Thiên chợt một bên bụi cỏ nhỏ nhảy ra, nắm lấy cái đuôi con rắn vung lên đập thẳng vào thân cây to lớn gần đó.
Thanh âm đột nhiên im bặt, Diệp Ngân ngơ ngác nhìn và quên mất sự sợ hãi.
Cùng Diệp Ngân tương phản, Hạo Thiên lại là có chút thấp thỏm, tuy rằng biết con rắn này độc không chết người, nhưng dù sao cũng là hơi độc, nếu là bị cắn một cái còn cộng thêm việc không có thuốc chữa trị thì cái chết khẳng định là không tránh được.
Nghĩ đến đây, Hạo Thiên đối với chính mình cũng là rất là khâm phục sự dũng cảm của mình.
Mới vừa rồi hắn còn sốt ruột, sợ có cái gì ngoài ý muốn, không rảnh lo quá nhiều liền đem con rắn mà quất thẳng vào cây.
Nếu là đặt ở ngày thường, dù cho biết con rắn này độc không chết người, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tay không đi bắt, ít nhất sẽ chuẩn bị một cây gậy gỗ, nhưng hiện tại con rắn đã nằm trên tay, nói cái gì cũng chả còn ý nghĩa.
Sau khi giết được con rắn, Hạo Thiên nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại, nhìn Diệp Ngân một cái thì bị cô nàng hét một tiếng: “Không được nhìn.”
Hạo Thiên ngay lập tức quay lưng về phía sau, lẳng lặng đi sang một bên.

Sau khi xong xuôi thì Diệp Ngân mới đi tới cạnh Hạo Thiên.
Vốn tưởng rằng, chỉ có chính mình còn sống, nhưng hiện tại lại gặp được người cùng chung hoàn cảnh thì Hạo Thiên cảm thấy như được an ủi phần nào.

Nhìn Hạo Thiên, Diệp Ngân hổ thẹn rất nhiều, cũng là có chút mất mát, chính mình như thế nào cũng là hoa khôi trường học, chẳng lẽ chính mình thân thể liền không có bất luận cái gì lực hấp dẫn sao, đi một cách dứt khoát như thế, không thèm quay đầu nhìn lén một cái.
Cái này gọi là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, đại khái chính là như thế.
Hướng tới Hạo Thiên rời đi phương hướng đi đến, mặt mang vẻ xin lỗi, Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên đi đến: “Xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ.”
Xác định Diệp Ngân đã mặc xong rồi quần áo, Hạo Thiên lúc này mới xoay người lại, ngữ khí bình đạm: “Không có gì! Chỉ là thấy người gặp nguy hiểm nên xông ra tương cứu thôi.”
“Đúng rồi, ta tên Diệp Ngân.” Thấy Hạo Thiên không có để ở trong lòng, Diệp Ngân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, báo ra tên của mình.
“Hạo Thiên.

Sinh viên trường Vương Kinh.” Hắn ta điềm tĩnh nói.
“Tôi cũng học ở trường Vương Kinh.” Diệp Ngân nói.
Tuy rằng trước giờ Diệp Ngân và Hạo Thiên chưa có bất cứ qua lại hay gì.

Nhưng hiện tại có người đồng hành thì cũng đỡ hơn một mình.
Lại nghĩ tới mới vừa rồi chính mình chưa từng nói lời cảm tạ, Diệp Ngân mở miệng nói: “Vừa rồi thật là cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi giúp đỡ thì có lẽ ta đã mất mạng rồi.”
“Đổi lại là những người khác, cũng sẽ làm như vậy.” Hạo Thiên vẫy vẫy tay, hướng bóng cây phía xa mà đi.
Vừa rồi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, làm Hạo Thiên khôi phục không nhiều lắm thể lực lại tiêu hao không còn bao nhiêu, hắn về lại nơi đặt mấy quả dừa tiếp tục dưỡng sức để khám phá nơi này.
Nữ sinh thể lực vốn là không bằng nam sinh, Diệp Ngân cũng là thập phần mỏi mệt, không có tiếp tục nói tiếp, Diệp Ngân đi theo phía sau.

Đi vào bóng cây phía dưới, Diệp Ngân đó là phát hiện một bên trái dừa, đành phải nuốt một ngụm nước miếng, cùng Hạo Thiên giống nhau, nàng cũng thật lâu không có uống nước.

Hạo Thiên yên lặng lấy quả dừa, dùng dao bổ quả dừa ra rồi đưa cho Diệp Ngân.
“Cảm ơn.” Không có khách khí, Diệp Ngân nhận lấy, ngồi ở trên bờ cát, ngẩng đầu liền uống.
Biết một cái khẳng định không đủ, ở Diệp Ngân muốn uống thêm, Hạo Thiên liền khai một cái khác, đưa Diệp Ngân uống.
Tại đây trong lúc, Hạo Thiên quan sát này Diệp Ngân, mặt còn vương sự sợ hãi ban nãy cùng với vụ tai nạn trên biển và khả năng uống nước của Diệp Ngân mà nghĩ thầm: [Nữ nhân đúng là làm bằng nước, lời này đúng là chính xác.]
Lúc Diệp Ngân dừng lại thì tám quả dừa chỉ còn lại còn có ba quả, Hạo Thiên uống cũng chả đến mức nhiều như thế.
Hạo Thiên không thể tránh khỏi cảm giác hoài nghi, Diệp Ngân là ngượng ngùng khi uống xong.
Đãi Diệp Ngân thỏa mãn, Hạo Thiên đúng lúc mở miệng: “Cô có điện thoại di động hay gì có thể liên lạc không?”
“Lúc ta tỉnh lại, trên người đồ vật đều mất hết!" Diệp Ngân lắc đầu.
Nghe này, Hạo Thiên có chút thất vọng, hắn cũng là đã sớm đoán trước tới rồi, bởi vì hắn cùng Diệp Ngân không sai biệt lắm, trừ bỏ kia đem theo con dao thì di động, chìa khóa một loại đồ vật, sớm đã không còn.
“Bất quá, lần này du thuyền xảy ra chuyện, rất nhiều người gặp nạn, nhất định sẽ có đội cứu hộ đi tìm, nhất định họ có thể tìm được chúng ta.” Diệp Ngân tiếp tục nói đến.
Nghe được Diệp Ngân nói thế, Hạo Thiên cũng biết điều đó nhưng một người nữ sinh có thể lạc quan như thế trong tình huống này thật là hiếm gặp.
“Đã xảy ra chuyện lâu như vậy, nói không chừng đội cứu hộ đã triển khai tìm kiếm.” Hạo Thiên tỏ vẻ tán đồng, bất quá này hoàn toàn là vì cố kỵ Diệp Ngân mà nói.
Phải biết rằng, du thuyền rủi ro là khoảng giữa trưa đến hiện tại cũng đã hơn một ngày, dù có tìm kiếm được thì cũng phải mất thêm một ngày.

Truyện Đông Phương
Trong thời gian khoảng bảy ngày thì đội cứu hộ sẽ giảm bớt tần suất tìm kiếm, theo sau kiểm kê nhân số phát hiện mất tích thì lúc này mới sẽ phái ra các đội cứu hộ.

May mắn mà nói, khoảng hai ngày bọn họ liền sẽ bị phát hiện, nếu là vận khí không tốt thì khả năng họ không đến kịp thì đến lúc đó đội cứu hộ phát hiện nơi này, khả năng bọn họ sớm chết trước khi đội cứu hộ đến rất cao.
Nhưng Hạo Thiên cũng sẽ không mặc cho số phận, từ trên hoang đảo tỉnh lại đến giờ, hắn đã làm tốt như tính toán.
Nhìn thoáng qua sắc trời, Hạo Thiên mở miệng nói: “Cũng không biết đội cứu hộ khi nào mới có thể tìm tới nơi này, đề ngừa vạn nhất, chúng ta tốt nhất có trước tiên chuẩn bị tốt đống lửa, dùng để qua đêm, sưởi ấm và xua đuổi dã thú.”
Nhớ tới con rắn lúc nảy, Diệp Ngân sau lưng phát lạnh, lập tức đứng lên: “Tôi đi nhặt củi lửa.”
Liên quan đến chính mình an toàn, Diệp Ngân có thể nói là thập phần tích cực.
“Không cần sốt ruột.” Hạo Thiên ý bảo Diệp Ngân bình tĩnh.
“Có cái gì vấn đề sao?” Diệp Ngân nghi hoặc, được Hạo Thiên cứu lúc trước, trong tiềm thức, nàng đã ỷ lại Hạo Thiên.
Hạo Thiên chỉ vào nơi xa bãi biển, cũng không có giải thích: “Đợi lát nữa cô hướng bên này đi, tôi đi hướng bên kia.”
"Chúng ta đi tìm như thế thì cũng chỉ dựa vào vận may.

Nếu may mắn tìm được bật lửa hay cái gì đó có ích cho việc sinh tồn thì càng tốt!" Hạo Thiên trầm giọng.
"Ưm!" Diệp Ngân gật đầu.
Muốn nhóm lửa, không thể nghi ngờ chỉ có đánh lửa là một lựa chọn, cần phải biết, dù cho là bối nào, có thể lấy lửa thành công, đều yêu cầu nhất định vận may.
Hắn cũng chưa bao giờ thử qua, sợ là lãng phí cả một buổi tối, cũng không thành công, cho nên biện pháp tốt nhất, vẫn là bật lửa thì tốt hơn.
Thời gian không nhiều lắm, hai người lập tức dọc theo đường ven biển sưu tầm.
Nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, trên bờ cát hoàn toàn trống không, ngay cả dấu vết của hắn ở phía trước ở bãi biển không có lưu lại, cũng đã bị nước biển cọ rửa đến không còn lại gì.
Bất đắc dĩ, Hạo Thiên chỉ có thể hy vọng là tìm kiếm được thứ mà có thể dùng được..


Bình luận

Truyện đang đọc