CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


Đối diện với quá nhiều sự suy diễn, Hạo Thiên trở nên vô cùng căng thẳng, cảm giác như trên lưng hắn đang bị đè bởi một ngọn núi cao to.
Có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân tạm thời cũng không thể rời khỏi nơi đây nên suy nghĩ quá nhiều cũng trở nên vô ích, náo loạn thời không gì cũng được miễn là trước mắt họ vẫn còn sống và họ sẽ đóng thuyền để ra khơi.
Huống hồ nếu ai gặp bão táp cũng rơi vào thời không hỗn loạn thì chẳng ai phải chết như thời sự đưa tin cả, vận may phải tốt đến cỡ nào mới có thể bị cuốn đến nơi hoang đảo như thế này.
Nói tóm lại, hai người bên phe Hạo Thiên vẫn rất lạc quan, đối với họ chuyện này cũng chẳng là vấn đề gì quá lớn, hiện tại vấn đề lớn đối với họ là sinh tồn thật tốt và tránh xa được dã thú tấn công mới là quan trọng nhất.

Đối với Trúc Diệp Thanh mà nói, cô chẳng thèm quan tâm đến việc xuyên không mà cô chỉ nghĩ đến những sinh vật cổ đại, tiền sử đã bị cuốn vào đây.
Còn bên hai cô gái kia thì ngược lại họ khá lo sợ, họ vốn dĩ là con nhà quyền quý nhưng lại rơi vào hoàn cảnh này.
Cũng may mắn là hai người đó không có kiểu ta đây như những công chúa nhà giàu nào đó...
Nói chuyện nhiều nhưng cũng có đạt được cái gì cả, mấy người họ cũng đã cảm thấy mệt mỏi, họ cũng đành kết thúc câu chuyện lại ở đây.
Hạo Thiên cũng bàn trước với những cô gái, mục tiêu hiện tại là sống sót, còn lại thì sau khi đã có cuộc sống tốt hơn rồi tính tiếp.

"Hai người nghỉ ngơi đi! Đêm nay cứ để ba người chúng tôi canh gác!" Sau khi hướng tới Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh nói rồi quay sang Lily và Mary gật đầu, ý bảo hai cô gái đi theo mình.
Bên trong hang động có hai cái giường tre đủ để Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh nghỉ ngơi, hai cô gái kia thì theo Diệp Ngân vào nhà bếp.

Tuy có Hắc Hắc ở đây, Diệp Ngân hoàn toàn không cần gác đêm, cô nàng chỉ muốn họ được nghỉ ngơi cho tốt nên mới đề nghị như vậy.

"Cần gì phải phiền phức như vậy!" Trúc Diệp Thanh cũng có thể nhận thấy tình cảm đặc biệt của Hạo Thiên cùng Diệp Ngân, cười hỏi: "Hai người không phải là người tình của nhau sao?"
"Hể?"
"..."
Không có báo trước, Trúc Diệp Thanh buông ra một lời nói vô cùng chí mạng, hai người Hạo Thiên không kịp đề phòng họ cũng ngớ người ra nhìn cái người vừa nói trúng tim đen của mình.
"Khoang đã...!không phải!" Diệp Ngân ngập ngừng giải thích.

"Không phải..." Hạo Thiên cũng bài tỏ.
"Vậy ý đồ của cô không phải là..." Trúc Diệp Thanh hỏi lại.
"Ý đồ...!là sao?" Diệp Ngân tỏ vẻ không hiểu.
"Vậy tôi có thể ngủ cùng với Hạo Thiên chứ nhỉ?" Trúc Diệp Thanh cười cười và ôm lấy tay của Hạo Thiên, nói tiếp: "Hai người không phải mối quan hệ ấy thì tôi có cơ hội mà nhỉ?"
"Thanh Thanh, cô...!muốn ngủ với Hạo Thiên?" Diệp Ngân lắp bắp rồi nói lớn: "Không được!"
"Sao lại không?" Trúc Diệp Thanh đưa mặt nhìn Hạo Thiên rồi nói tiếp: "Anh có thể làm bạn trai tôi không?"
"Ở đầm lầy, anh đã rất dũng cảm, thông minh làm tôi rất yêu thích đấy..." Trúc Diệp Thanh ánh mắt nồng cháy nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên lúc này không hiểu rõ sự tình, hắn không dám nói gì càng không thể nghĩ Trúc Diệp Thanh lại phóng khoáng thoải mái như vậy.
Trúc Diệp Thanh cao một mét bảy, dáng người thon thả, những nơi cần to thì lại quá hoàn hảo, nói chung đây là một mỹ nữ rất hấp dẫn.
Vốn không thể cưỡng lại sự quyến rũ đó của Trúc Diệp Thanh, Hạo Thiên càng không thể kìm hãm mà theo bản năng phản ứng theo.
Hạo Thiên định đáp lại thì có cảm giác lạnh sống lưng, dường như có một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn hắn, nếu lúc này hắn đáp ứng lời của Trúc Diệp Thanh thì hắn sẽ ngay lập tức được gặp tổ tiên.
Đem nước bọt trong miệng nuốt xuống, Hạo Thiên vội vàng rút tay mình ra, nói: "Trúc Diệp Thanh, cô không nên làm như vậy! Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy! Cô và tôi còn chưa đủ thân thiết và hiểu nhau đến mức cần phải làm người yêu của nhau đâu.

Mong hãy hiểu cho..."
Bởi vì có tình cảm đặt biệt với Diệp Ngân nên Hạo Thiên mới không dám đồng ý với Trúc Diệp Thanh.

"Đã ở với nhau cả đêm mà không có cảm giác gì sao?" Trúc Diệp Thanh tỏ vẻ thất vọng khi Hạo Thiên từ chối.

"..."
"Không sao! Anh vẫn là anh hùng trong lòng tôi!" Trúc Diệp Thanh hôn lên má của Hạo Thiên một cái.
Ngay tức khắc, Hạo Thiên cảm giác được mình bị một đôi bàn tay mềm mại kéo lại, Diệp Ngân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.
[Cái gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc chuyện này là sao?] Hạo Thiên bị hai cô gái hôn liền đứng ngơ ngác.
"Như vậy là tôi không sợ người khác sẽ lấy đi nụ hôn đầu của anh nữa!" Diệp Ngân hùng hồn tuyên bố chủ quyền.

"Cái gì?" Hạo Thiên bất ngờ thốt lên.
Diệp Ngân lúc này đỏ mặt ngượng ngùng chạy đi, cũng may mắn là hai cô gái kia không có ở đây, nếu không cô nàng không biết chui vào đâu để che đậy sự xấu hổ này.
Trúc Diệp Thanh cũng không có tranh giành gì, cô cũng chỉ giả bộ không nhìn thấy gì.
"Trong ba lô tôi có túi ngủ, đêm nay tôi sẽ ngủ trong nhà cây cùng với hai cô gái ngoại quốc kia! Anh đi quan tâm Diệp Ngân đi! Cô ấy thích anh đấy!" Trúc Diệp Thanh đi lại ba lô rồi mang nó về nhà tre.
Nhìn Trúc Diệp Thanh rời đi, Hạo Thiên cũng như nghĩ ra được cái gì, hắn liền vội chạy ra ngoài.
Thấy Diệp Ngân đứng ở một chỗ gần chuồng gà, hắn từ từ tiến lại gần.
"Cô làm sao thế?" Hạo Thiên hướng tới Diệp Ngân mở lời.
"...!Sao anh lại ra đây? Không ở trong đấy ngủ với người đẹp nóng bỏng đi..." Diệp Ngân có vẻ bực bội.

"Thanh Thanh xuống nhà tre với hai cô gái kia rồi!" Hạo Thiên trả lời.


"Vậy anh còn ra đây làm gì? Sao không đi nghỉ ngơi đi!" Diệp Ngân quay mặt đi chỗ khác.
"Cô ra đây làm gì?" Hạo Thiên hỏi ngược lại.

"Tôi...!tôi..." Diệp Ngân ấp úng.
"Tôi cái gì nhỉ?" Hạo Thiên ngắt lời, hắn cũng nói tiếp: "Tôi có thể hỏi cô một vấn đề này được không?"
"Anh muốn hỏi cái gì?" Diệp Ngân dù đang không vui nhưng vẫn khá lý trí.
"Cô thích tôi đúng không? Tôi hỏi nghiêm túc!" Hạo Thiên vẻ mặt trầm tĩnh nói.
"Tôi...!Không biết là có thích anh không? Nhưng khi thấy anh thân thiết với người con gái khác là tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu!" Diệp Ngân đỏ mặt nói.
"Tôi hiểu rồi! Tôi cũng có chút thích cô...!ấy chết!" Hạo Thiên mải mê nói chuyện mà lỡ mồm nói ra.
"Anh thích tôi? Thật không?" Diệp Ngân ngỡ ngàng hỏi.
"Nói thật thì có đấy! Nhưng đây là đảo hoang việc quan trọng hàng đầu là sinh tồn chứ không phải chỗ để yêu đương..." Hạo Thiên đành nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn cũng nói thêm: "Tôi sợ sẽ không được tốt nên chẳng dám nói ra!"
"Anh..." Diệp Ngân ấp úng không biết nói gì.
"Chuyện này để tính sau đi! Giờ thì quay về thôi!" Hạo Thiên không để Diệp Ngân khó xử nên mới gọi cô trở về hang động..


Bình luận

Truyện đang đọc