Sáng sớm, mặt trời từ phía hừng đông nhô lên, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt của hai người họ, sau một đêm căng thẳng thì bọn họ đã có thể buông lỏng bản thân được một tí.
Nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, hai người họ thở phào nhẹ nhõm, hướng mặt nhìn nhau hai người họ mỉm cười, họ cười vì họ đã trải qua một đêm sợ hãi.
Sau khi ăn sáng, Hạo Thiên chuẩn bị lên trên núi, một tiếng kêu quen thuộc vang lên, đúng vậy đó là tiếng kêu của Bạch Bạch, nó từ trên không trung đáp xuống.
Chập chững một lúc thì đại bàng vàng cũng đã đứng vững được trên mặt đất.
“Con của ngươi vẫn ổn chứ?” Thấy đại bàng vàng tinh thần có vẻ tốt, Hạo Thiên cười cười, nó cũng kêu lên một tiếng, coi như là đáp lại hắn.
“Tốt!” Hạo Thiên gật đầu.
“Anh hiểu Bạch Bạch nói gì sao?” Nhìn thấy Hạo Thiên nói chuyện với đại bàng vàng, cô nàng không thể nhịn được sự buồn cười.
“Không hiểu lắm nhưng cô nhìn xem nó dường như hiểu ý tôi, tuy bất đồng về cách giao tiếp nhưng dù sao tôi cũng là chủ nó mà!” Hạo Thiên quơ quơ tay rồi nói tiếp: “Chúng ta cũng có thể dựa vào hành động và biểu cảm để nói chuyện với nhau được mà!”
“Cũng rất hợp lý!” Diệp Ngân gật đầu, cô nàng cũng ở gần đại bàng vàng một thời gian nên cũng hiểu được đôi chút.
Họ cũng không có nói chuyện gì thêm, thu dọn cho nhanh rồi lên núi đón đại bàng con trở về.
Núi nào cũng vậy, đều có ba phần chính, chân núi, sườn núi và đỉnh núi.
Chân núi thì cây cối phát triển tương đối rậm rạp và hỗn tạp; sườn núi là các loại cây khá to xen kẽ một ít bụi rậm, đỉnh núi thường chỉ có cỏ hoặc chỉ toàn là đá.
Leo lên sườn núi thì cũng chẳng phải điều gì quá khó khăn, chỉ dựa vào hai chân là đủ leo lên, nhưng lên đỉnh núi thì quả thật sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Chung quy lại đây vẫn là núi hoang sơ chưa có sự khai phá của bàn tay con người, không có lối mòn hay đường đi nào dẫn lên núi, Hạo Thiên lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân mà leo lên.
Càng lên cao thì cây cối càng thưa dần, đa số toàn là cây bụi, tầm nhìn trống trãi, nhưng bụi cây cũng phần nào cản trở họ rất nhiều.
Diệp Ngân cũng chỉ theo Hạo Thiên leo lên tới đây rồi cùng Hắc Hắc dừng chân nghỉ ngơi, Hạo Thiên thì vẫn tiếp tục leo lên đỉnh núi, cơ bản ở phần đỉnh núi thì toàn là đá với đá còn lại phần ít là cỏ dại.
Nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước rồi hắn lại tiếp tục hành trình chinh phục ngọn núi này.
“Chú ý an toàn nhé!” Diệp Ngân đứng ở dưới hô to.
Không biết hắn có nghe được gì không, hắn chỉ nhìn xuống một cái rồi lại trèo lên.
Cũng khoảng mười giờ sáng, Hạo Thiên cũng đã chật vật leo lên được đỉnh núi, thời gian cũng không còn nhiều, hắn chỉ nằm nghỉ một tí rồi đi đến chỗ tổ chim.
Phải biết rằng, đá khi bị phong hóa sẽ trở nên rất giòn và khả năng vỡ vụn rất cao, để leo được đến đây thì không ít lần hắn gặp phải trường hợp này, cũng may là hắn khá cẩn trọng khi bám vào những tảng đá đó.
“Cuối cùng cũng tới! Mệt chết đi được!” Hạo Thiên hướng tới chỗ đại bàng vàng đang đứng.
Đại bàng vàng làm tổ cũng thật kinh dị, nó lựa chọn vị trí làm tổ ngay rìa đỉnh núi, tổ thì được làm bằng những cành cây gai góc.
Lúc này, đại bàng vàng cũng bay đến tổ của mình.
“Quả nhiên, muốn có chúa tể bầu trời thì cần phải có sự nguy hiểm ngay từ trong trứng!” Nhìn thấy chim non trong tổ, Hạo Thiên không khỏi cảm thán.
Đại bàng vàng con cũng rất lớn, so với gà cũng không khác gì mấy, bên ngoài là một lớp lông tơ trắng và có vài cái đốm, nhìn kiểu gì cũng không giống đại bàng vàng cho lắm.
Để đến được tổ chim thì thật sự quá khó nếu không có công cụ chuyên nghiệp, tay không leo xuống thì quả thực rất khó, leo xuống mà không cẩn thận thì có mà thịt nát xương tan.
Dùng dây thừng buộc thành cái vòng tròn rồi thả xuống tổ, Hạo Thiên hạ lệnh cho Bạch Bạch mau mau đem vòng dây quàng qua người chim non.
Sau một hồi, Hạo Thiên cũng đã đưa chim non rời tổ, hắn để chim vào trong người.
Ngắm nhìn xung quanh một tý, giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy chính mình thật là nhỏ bé nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác sảng khoái.
Loại cảm giác này thật giống như là phi thăng thành tiên, đến nơi huyền huyễn vậy, hắn phấn khích không thôi.
Hạo Thiên nhìn về các phương xa, từng mảng rừng rậm rộng lớn hiện ra ngay trước mắt, còn có cả biển cả mênh mông.
“Kia là rừng trúc, không ngờ từ đây có thể nhìn xa như vậy!” Lợi dụng lúc này hắn ghi nhớ lại các vị trí của các khu vực chung quanh để tiện cho việc sau này thu thập tài nguyên.
Thu hồi tầm nhìn, hắn nhìn xuống dưới, bốn phía đều có núi bao quanh, ở giữa còn có một mặt phẳng xanh ngắt, không biết có phải là hồ hai không nhưng có cơ hội hắn sẽ trở lại khám phá.
“Cái gì? Đó không phải là núi lửa sao?” Nhìn một ngọn núi đen tuyền, Hạo Thiên không thể không hét lên.
Cảm giác đáng sợ ập đến, không ngờ trên đảo còn có núi lửa, nếu nó bùng nổ thì khả năng tìm được chỗ trốn cũng khá khó khăn.
Chươ????g mới ????hất tại [ ???? ???? U M ???? ???? U ???? Ệ N.
VN ]
Nhìn xuống chỗ chân núi lửa, thấy có khá nhiều cây cỏ, lúc này hắn mới bớt lo sợ đi một chút.
Phải biết rằng, núi lửa còn hoạt động thì cây cối xung quanh sẽ chẳng thể nào tồn tại được, cho nên điều đó phần nào khẳng định núi lửa đã ngưng hoạt động.
Đảo hoang này thật là đa dạng, hầu hết các thảm thực vật, động vật đều rất phong phú, nơi đây là thiên đường cho sinh tồn chứ còn gì nữa.
Hắn vẫn chưa khám phá hết hòn đảo, biết đâu lại còn có những nơi có mật độ sinh thái khác nữa.
“Có núi lửa, há chẳng phải sẽ có thể tìm được khoáng thạch sao? Tuyệt vời đấy!” Hạo Thiên đắc ý.
“Quác… Quác!”
Đang nghĩ ngợi thì đại bàng vàng kêu lên như thúc giục hắn xuống núi vậy, hắn quay lại nhìn đại bàng vàng thì thấy nó đang nhìn chằm chằm.
“Rồi! Rồi! Xuống núi thôi!” Hạo Thiên có cảm giác như mình sau khi lên núi bái sư thì giờ phải xuống núi vậy.
Hạo Thiên lập tức trả lời một tiếng rồi cùng đại bàng vàng con bắt đầu đi xuống.
Lên núi là một chuyện tương đối khó, thì xuống núi còn khó hơn nhiều, hắn phả tập trung toàn bộ trí lực, chỉ cần sơ sẩy một chút xíu thôi là đi chầu trời ngay tức khắc.
Leo xuống được một chút, tầm mắt bị cơ thể hắn che lại, rất khó xác định đường đi, hắn đàn phả chậm rã lê thân mình xuống từ từ.
Khoảng hai giờ chiều, Hạo Thiên cũng đã xuống được bên dưới, không có thấy Diệp Ngân và Hắc Hắc ở đâu, hắn cũng không bất ngờ gì bởi vì cô nàng chỉ có thể đi xung quanh tìm kiếm tà nguyên.
Cũng không có đi tìm, hắn ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi và chờ cô nàng trở về.
Chờ chưa được bao lâu thì bầu trời dần chuyển sang tối tăm, gió thổi cuồn cuộn, tất cả đều báo hiệu cho Hạo Thiên biết sắp tới sẽ có mưa lớn.
“Hạo Thiên!” Lúc này, bỗng nhiên thanh âm của Diệp Ngân từ nơi xa truyền đến.
Hạo Thiên hướng người về phía Diệp Ngân chạy lại, tất nhiên hắn biết cô nàng cũng vì trời sắp mưa mà vội trở lại hội ngộ cùng hắn.
“Đi nhanh! Tìm chỗ trú mưa trước đã!” Cũng không có nói nhiều, Hạo Thiên bế đại bàng con ở trong tay mà chạy đi.
Hắn gấp rút như vậy cũng không phải không có lý do, ở trên núi, khi gặp trời mưa to mà không có chỗ trú mưa an toàn thì khả năng gặp phải nhiều phiền phức.
Sau một hồi chạy đi, họ cũng tìm được một chỗ khá an toàn, chỉ cần không gặp kiểu thiên tai như lũ quét các thứ thì sẽ không gặp vấn đề gì.
Trời mưa kéo dài cho tới tận khuya, cũng may họ vẫn nhóm lửa kịp, đàn sói cũng không có tấn công họ, một đêm mưa tầm tã cứ thế trôi qua.
……
Sau đó hai ngày, bọn họ cũng đã trở về đến nơi trú ẩn, trên đường đi họ cũng bị sói hoang tấn công nhưng có Hắc Hắc và Bạch Bạch ở đó nên cũng không có gì là đe dọa nữa.
Đã bốn ngày trôi qua, cuối cùng họ cũng đã được nghỉ ngơi một cách thoải mái.
Hạo Thiên cũng quyết định sẽ nghỉ ngơi một vài ngày rồi sau đó sẽ bắt đầu đi khám phá vùng đất núi lửa.
.