CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Trác Hạo Hi kéo ra màn che, tâm tình nhịn không được có chút kϊƈɦ động, giày vò gần một tháng, rốt cục cũng đến lúc kiểm tra kết quả. Ánh đèn lấp lánh, thiếu nữ mặc chiếc váy màu xanh lục nhẹ nhàng nhảy múa, dáng múa uyển chuyển, cũng coi như mở đầu biểu diễn thật tốt.

"Bộ trưởng, bộ trưởng xảy ra chuyện." Từ Trình Trình đỏ mặt, lo lắng từ phía sau đài chạy tới.

Trác Hạo Hi nháy mắt, bình tĩnh mà nhìn Từ Trình Trình, "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì, không nên gấp gáp, từ từ nói."

Trác Hạo Hi an ủi vỗ vỗ bà vai Từ Trình Trình, trời sập xuống sẽ có người chịu lấy, chỉ hi vọng chuyện xảy ra đừng quá lớn, xử lý không được cậu sẽ xong luôn.

"Trịnh Hiểu Hiểu với Từ Văn Bân ở phía sau đài cãi vã, sau đó, Từ Văn Bân bỏ đi, làm sao bây giờ?" Từ Trình Trình có chút lo lắng hỏi.

Trác Hạo Hi trợn tròn mắt, phía dưới người ngồi xem chi chít, lãnh đạo trường học vẫn còn ngồi ở hàng phía trước, còn có hai tiết mục nữa sẽ đến lượt đôi tình lữ biểu diễn, như thế nào đến thời khắc mấu chốt, hai tiểu tình lữ thế lại trở mặt, có phải hay không như thế! Làm gì cũng phải chờ tiết mục biểu diễn xong thì hẳng nháo!

"Bộ trưởng, bộ trưởng." Từ Trình Trình có chút lo lắng lắc cánh tay Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi vẻ mặt cầu xin, "Tôi nghe rồi cậu đừng run, tôi đang nghĩ cách đây? Trình trình, cậu nói hai người kia chia tay, làm sao lại không chọn thời điểm tốt, chọn vào lúc này, không phải muốn tôi chết sao?

"Bộ trưởng, nếu không hay một mình cậu lên đi." Từ Trình Trình nháy hai mắt sáng nói.

Trác Hạo Hi đưa tay chỉ chỉ mình, "Cậu nói đùa gì vậy, tôi sao có thể?"

Từ Trình Trình chăm chú nắm lấy cánh tay Trác Hạo Hi, "Bộ trưởng, cầu người không bằng cầu mình, cứu tràng như cứu hỏa, cậu nếu không đi, màn biểu diễn sẽ hỏng nha."

Trác Hạo Hi mặt đỏ bừng, "Nhưng mà..."

Từ Trình Trình lôi kéo Trác Hạo Hi lên trêи bục, Trác Hạo Hi bị ép đi theo Từ Trình Trình đi vào hậu trường, "Phó bộ" Từ Trình Trình đem Trác Hạo Hi đẩy đến trước mặt Khương Lan cùng Từ Kiến, "Bộ trưởng nói cậu ấy sẽ tự lên."

Trác Hạo Hi: "..."

Cậu nói chưa? Cậu nói chưa? Cậu không nói gì, đều là cán sự đáng chết giúp cậu nói nha.

Từ Kiến bắt lấy tay Trác Hạo Hi, "Quá tốt rồi bộ trưởng, tôi biết ngay, bộ trưởng làm gương tốt, bộ trưởng cậu mau thay trang phục đi, lát nữa sẽ đến lượt cậu lên đài."

Trác Hạo Hi: "..."

Cái này chẳng lẽ là bất đắc dĩ trong truyền thuyết.

Trác Hạo Hi điều chỉnh cảm xúc, ngồi ở trước dương cầm, có trời mới biết, cậu ngay cả khúc phổ cũng chưa có thấy qua.

Nghe nói, khúc phổ Thủ Truy Nguyệt là Từ Văn Bân vì Trịnh Hiểu Hiểu đích thân làm riêng, âm nhạc của khoa thiên tài Từ Văn Bân, đương nhiên có chút vốn liếng. Ngón tay Trác Hạo Hi nhẹ nhàng đặt tại phím đàn, xúc cảm quen thuộc dần dần an định tinh thần Trác Hạo Hi.

Màn sân khấu kéo ra, trêи đài một màu đen kịt, tiếng nhạc động lòng người truyền đến, từng giai điệu kéo dài, phảng phất như xuyên qua khoảng cách ngàn năm, một chùm ánh đèn đi theo vũ giả nhịp bước, Trịnh Hiểu Hiểu mặc vũ y màu vàng nhạt, trêи đài nhẹ nhàng nhảy múa, tay áo dài nhẹ nhàng, dáng múa thướt tha động lòng người, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Động tác trêи tay Trác Hạo Hi theo dáng múa Trịnh Hiểu Hiểu biến tấu, cậu không nhớ rõ khúc phổ của Từ Văn Bân, chỉ có thể theo dáng múa Trịnh Hiểu Hiểu phổ ra giai điệu trong lòng, thiếu nữ đối với tình yêu quyến luyến, chờ mong, đến cuối cùng tuyệt vọng từ bỏ, gợi ra nội tâm đồng cảm của Trác Hạo Hi.

Làn điệu khởi, thừa, chuyển, hợp, bỗng nhiên mờ ảo khó khăn, bỗng nhiên nhẹ nhàng linh động, bỗng nhiên như vạn mã cùng vang lên, lôi đình vạn quân, bỗng nhiên như thanh lưu rơi khe nước, nhẹ nhàng động lòng người, bỗng nhiên thư giãn thanh tịnh, ngưng nồng đậm hoài luyến.

Trịnh Hiểu Hiểu từ từ nhắm hai mắt , mặc cho mình theo tiếng nhạc nhảy múa, đây là một khúc kinh thiên động địa, đúng là so với Từ Văn Bân kia đánh khúc càng có thể kϊƈɦ thích linh cảm nàng.

Trêи sân khấu, dương cầm đỡ trước chàng trai cùng cô gái tóc dài phất phới, vậy mà vô cùng hài hòa, Trịnh Hiểu Hiểu múa đến động lòng, tựa hồ là bị Trịnh Hiểu Hiểu kéo theo cảm xúc, Trác Hạo Hi cũng dần vào giai cảnh, tuyệt vọng chờ đợi, bất đắc dĩ buông tay, cuối cùng xông phá hết thảy...

Khúc âm thanh dần dần trở nên yên lặng, màn sân khấu chậm rãi kéo xuống, trêи đài trầm mặc một hồi, một lát sau tiếng vỗ tay kéo dài vang lên.

Trác Hạo Hi đi vào hậu trường, một đám phó bộ cán sự, đối cậu không ngừng vỗ tay, Trác Hạo Hi lau lau mồ hôi lạng trêи trán xuất ra, "Các cậu đều không cần cán sự nữa sao? Còn không mau đi chuẩn bị."

"Bộ trưởng, cậu thật tuyệt, tôi biết ngay, cậu so với Từ Văn Bân còn lợi hại hơn." Từ Trình Trình đối Trác Hạo Hi nắm chặt lại nắm tay, làm động tác cổ vũ, đứng dậy đi gọi người kế tiếp chuẩn bị.

Còn may nha đầu chết tiệt kia chạy nhanh, cậu nhớ rõ chính nha đầu chết tiệt kia, lúc đang chuẩn bị sống chết đem cậu đưa đến trêи sân khấu.

Trác Hạo Hi quay đầu lại, chỉ thấy Trịnh Hiểu Hiểu dừng lại trêи bậc thang nhìn cậu chằm chằm, Trác Hạo Hi rùng mình một cái, cậu có nhìn lầm không? Tại sao cậu lại cảm giác ánh mắt Trịnh Hiểu Hiểu nhìn cậu, dáng vẻ rất giống đối cậu có hứng thú, nhất định là nhìn lầm.

Bình luận

Truyện đang đọc