CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Nhìn thấy hai mỹ nữ chấm dứt chiến tranh, Trác Hạo Hi mới thở phào nhẹ nhõm. Thời đại này thục nữ đã bị diệt sạch, bề ngoài thục nữ nhưng cũng chỉ nhìn giống thục nữ mà thôi.

Hai mỹ nữ vừa mới thi đấu, nhưng cũng là một trận thi đấu mang tính cách bạo liệt, con trai nói lời thô tục là thô tục, mỹ nữ nói lời thô tục là có cá tính, ngay thẳng, người người bình đẳng hô hào nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là một câu nói suông, Trác Hạo Hi nhìn bóng dáng hai mỹ nữ duyên dáng, thật sự khó hiểu a!

"Bộ trưởng, mỹ nữ cứu anh hùng nha, duyên cậu thật không tệ!" Từ Kiến đưa đầu tới, Bát Quái mà nói."Trịnh Hiểu Hiểu nổi nóng lên nhìn quyến rũ như thế, bộ trưởng, không bằng cậu theo đuổi người ta đi."

Trác Hạo Hi híp mắt, nhìn Từ Kiến, có chút mờ mịt mà hỏi thăm: "Tại sao cậu lại ở đây?" Cậu vừa rồi sau khi vào cửa, cư nhiên không chú ý tới người này ngồi bên cạnh.

Từ Kiến nâng cằm lên, vô tội giải thích nói: "Đây vốn dĩ chính là khóa của tôi, tôi đương nhiên ở chỗ này."

"Nhưng mà tại sao trước kia tôi lại chưa từng gặp qua cậu?" Trác Hạo Hi mờ mịt nói.

Từ Kiến thở dài thật sâu, có chút ủy khuất mà nhìn Trác Hạo Hi, "Bộ trưởng, trước kia trong mắt cậu chỉ có hội trưởng chúng ta, người đầy phòng học, cậu có để ai ở trong mắt đâu."

Trác Hạo Hi mắt đầy thâm trầm nhìn Từ Kiến, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện, nghe nói có người nhặt được một khối tiền trêи mặt đất, hắn mừng rỡ như điên, hắn tin chắc mình có thể nhặt được nhiều tiền hơn, đến mức từ nay về sau hắn cũng không còn ngẩng đầu nhìn đường, đến mức bỏ lỡ vô số lần mặt trời mới mọc, cảnh đẹp của ánh bình minh nghìn dặm, cũng không có chú ý tới ánh chiều tà, cảnh sắc trời Biên Vân Hà như dệt.

"Bộ trưởng, cậu đang suy nghĩ gì đấy?" Từ Kiến ghé đầu đến tò mò hỏi.

Trác Hạo Hi nhìn Từ Kiến, "Tôi đang nghĩ đến một khối tiền."

Cậu tựa hồ vì Mộc Cẩn Hiền bỏ qua quá nhiều phong cảnh, rồi lại chỉ để ý đến người mà cậu không thể theo đuổi, vì thế cậu cần phải đưa ánh mắt mở rộng một chút. So với độ đẹp trai của Mộc Cẩn Hiền có lẽ sẽ tìm không thấy, nhưng tính tình tốt hơn Mộc Cẩn Hiền chắc chắn sẽ có một đống lớn, lại nói đàn ông quá đẹp trai không đáng tin cậy.

Từ Kiến vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng, Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn Từ Kiến, hỏi: Cậu làm gì lại căng thẳng đến như vậy."

Từ Kiến thở dài, ngượng ngùng cười cười, "Bộ trưởng cậu vừa mới nhìn tôi với ánh mắt tình cảm chân thành như vậy, tôi cứ nghĩ cậu sẽ thổ lộ với tôi, nhưng mà tôi là thẳng... Cho nên..."

Trác Hạo Hi gượng gạo cười cười, bộ dạng cậu bây giờ rất giống ăn mặn không kị, người nào cũng muốn sao? Khẩu vị của cậu kém đến cái mức kia sao?

Trác Hạo Hi khoát khoát tay, "Được rồi, được rồi, cậu đừng buồn lo vô cớ, thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi đây công và tư rõ ràng, tuyệt đối sẽ không coi trọng cậu, cậu yên tâm đi."

"Bộ trưởng, cậu là xem thường tôi sao?" Từ Kiến có chút nổi giận mà nói.

Trác Hạo Hi yên lặng, cậu vẫn cảm thấy đối đãi với mỹ nữ là một vấn đề phi thường xoắn xuýt, nếu như cậu chú ý quá nhiều, người ta sẽ cảm thấy cậu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nếu cậu ít chú ý đến, người ta cảm thấy cậu không chú ý mị lực của người ta, nhưng mà bây giờ đối đãi với soái ca như thế nào, cũng trở thành thành vấn đề xoắn xuýt.

Trác Hạo Hi trong đầu toàn bột mì cùng nước quấy a, quấy a! Rốt cục quấy thành bột nhão, Trác Hạo Hi vỗ vỗ bả vai Từ Kiến, "Dĩ nhiên không phải, tại sao cậu lại có thể hiểu lầm tôi đây, tôi biết cậu là thẳng, cũng biết cậu có bạn gái xinh đẹp, vả lại cậu cũng biết rằng tôi đối với chuyện làm tiểu Tam không có hứng thú."

"Bộ trưởng, anh thiếu tiền đến mức nghĩ muốn có một khối tiền rồi hả?" Từ Kiến đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nháy mắt có chút không dám tin nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi nhìn thế nào cũng không phải người thiếu tiền nha.

Trác Hạo Hi nhún vai, "Một khối tiền cũng là tiền a! Tình hình kinh tế gần đây có chút gấp." Trác Hạo Hi có chút buồn nản nói.

Mộc Cẩn Hiền người này chính là khỏa ngôi sao tai họa, trước đây cậu không có phát hiện. Mà cậu lại đem ngôi sao tai họa xem như báo vật, khó trách sẽ có báo ứng, nếu không phải do Mộc Cẩn Hiền, thì tiền tiêu vặt cũng không bị thay đổi...

Mấy ngày nữa, chính là sinh nhật anh họ Trác Vân Tường, anh họ bất lương đã hạ tối hậu thư, nếu cậu không giao quà tặng đàng hoàng, y sẽ xúi giục chị cậu tìm cho cậu một cô bạn gái xinh đẹp.

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, cậu vẫn biết anh họ cậu, chính là mặt người dạ thú, nhưng không ngờ rằng y có thể mặt người dạ thú đến nước này.

Từ Kiến cúi đầu, con mắt không ngừng lay động, "Bộ trưởng, tình hình kinh tế của tôi gần đây cũng rất căng, tôi lực bất tòng tâm..."

Trác Hạo Hi trợn trắng mắt, "Được rồi, đừng giả bộ, sẽ không hỏi cậu vay tiền." Không có cách, chỉ có phế vật lợi dụng.

Từ Kiến tràn đầy cảm động nhìn Trác Hạo Hi, "Bộ trưởng, cậu thật khéo hiểu lòng người."

Trác Hạo Hi chà xát tóc, cười khổ, kết quả là vẫn là cầu người không bằng cầu mình!

Bình luận

Truyện đang đọc