CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền có chút mờ mịt, đèn đường tản ra ánh sáng vàng nhu hòa, đột nhiên Trác Hạo Hi cảm thấy, ánh mắt thâm trầm của Mộc Cẩn Hiền, như là đèn pha sáng ngời.

Trác Hạo Hi giật giật khóe miệng, nói: "Hi, học trưởng anh cũng ở đây?"

Mộc Cẩn Hiền nhìn áo choàng trêи người Trịnh Hiểu Hiểu, ánh mắt giống như có gai.

Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng cười, Trác Hạo Hi nhịn không được tim gan bang bang nhảy lên.

Trác Hạo Hi không nhịn được lại bắt đầu nhức đầu, đúng là không nên chọc đến hắn, nên tránh đi thì tốt hơn, nhưng mà nếu cậu trốn đi, Mộc Cẩn Hiền sẽ lại dây dưa không bỏ muốn đuổi theo cậu không tha.

Trác Hạo Hi lộ ra một nụ cười khổ, trong sát na, cậu nhớ không biết là ai nói một câu, yêu đương chính là phạm tiện, người này tiện xong đến người kia tiện, phong thủy luân chuyển, rồi đến hiện tại Mộc Cẩn Hiền lại là phạm tiện.

Trịnh Hiểu Hiểu có chút cảm giác không thoải mái, cô không phải đồ đần, đương nhiên sẽ nhìn ra Mộc Cẩn Hiền đối nàng có lòng căm thù, hơn nữa còn là bởi vì Trác Hạo Hi.

Cô không phải không nghe nói qua, nguyên lai Trác Hạo Hi và Mộc Cẩn Hiền là tình lữ, nghe nói, Trác Hạo Hi yêu Mộc Cẩn Hiền muốn chết, thế nhưng người nói lời chia tay cũng là Trác Hạo Hi, nghe nói, Trác Hạo Hi là biết mình không có hi vọng, cậu mới vứt bỏ toàn bộ mặt mũi Mộc Cẩn Hiền.

Lời đồn cuối cùng vẫn là lời đồn, cô thế nào cũng có cảm giác Mộc Cẩn Hiền giống như là người vợ nhỏ bị vứt bỏ.

Trịnh Hiểu Hiểu cởi áo khoác của Trác Hạo Hi trêи người xuống, ôn tồn lễ độ cười một tiếng, "Hạo Hi, tôi không lạnh lắm, cậu cách ký túc xá cũng không phải rất xa sao, cậu mặc đi, coi chừng bị lạnh."

Trác Hạo Hi nhíu mày, nghiêng đầu đối Trịnh Hiểu Hiểu cười cười, "Làm một nam nhân có phong độ, là không thể để con gái người ta bị lạnh, đi, cậu mặc đơn bạc như thế, đừng cố thể hiện."

Trịnh Hiểu Hiểu dưới ánh mắt nóng hừng hực của Mộc Cẩn Hiền, tiếp nhận áo khoác của Trác Hạo Hi. "Có muốn tôi đưa cậu về hay không?" Trác Hạo Hi ân cần mà hỏi thăm.

Trịnh Hiểu Hiểu nhìn Mộc Cẩn Hiền một chút, vẫn cảm thấy không nên đem vị học trưởng hội học sinh tay cầm quyền cao này mà chọc tới. "Hạo Hi, tôi đi trước, không cần tiễn."

Trịnh Hiểu Hiểu vừa đi, trêи sân rộng lớn, chỉ còn sót hai người Trác Hạo Hi cùng Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi đứng yên trong gió, bóng đêm lờ mờ, mặt trăng giấu ở bên trong tầng mây dày đặc, cũng không nhìn thấy mấy vì sao, gió đang bên tai hô hô thổi, kẹp lấy sâu bọ hữu khí đang vô lực gọi.

Trác Hạo Hi đột nhiên cảm thấy như vậy có chút như phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn(*) oanh liệt.

(*) Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.

Mình tìm thì chỉ thấy được hai câu này thôi, không biết có đúng không nữa ㅠㅠ

Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền thâm trầm mà nhìn Trác Hạo Hi, khóe miệng lạnh lùng khơi lên, "Hạo Hi, cậu đã thích nam nhân, tội gì cùng cô ta dây dưa không rõ, không sợ làm trễ nãi người ta sao."

Trác Hạo Hi bất đắc dĩ nhìn Mộc Cẩn Hiền, có chút vô tội nói: "Tôi đang cân nhắc đây?"

"Cân nhắc cái gì?" Mộc Cẩn Hiền theo bản năng mà bật thốt lên hỏi.

"Cân nhắc tôi có thể tiếp nhận con gái hay không a." Trác Hạo Hi thành thật mà nói.

Mộc Cẩn Hiền cắn răng nghiến lợi nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi bị ánh mắt Mộc Cẩn Hiền trừng một cái, chỉ cảm thấy cổ thật lạnh, cả người kìm lòng không được rùng mình một cái.

Trác Hạo Hi có chút bất đắc dĩ rụt rụt thân thể, thật là lạnh a!

Sớm biết như vậy, cậu sẽ không đem áo khoác đưa cho Trịnh Hiểu Hiểu, hiện tại cùng Mộc Cẩn Hiền ở chỗ này hóng gió, Mộc Cẩn Hiền này da mặt dày, đoán chừng da trêи người cũng dày, chịu nổi gió thổi, nhưng là cậu da mặt mỏng a! Da cậu mỏng như vậy cũng ở nơi đây chịu gió thổi, sợ ràng sẽ dễ bị cảm mạo.

Mộc Cẩn Hiền sải bước đi qua, Trác Hạo Hi như là rắn độc đến gần ếch xanh, không thể động đậy được, Mộc Cẩn Hiền xách cổ áo Trác Hạo Hi lên rống to, "Cậu đang đùa tôi sao?"

Trác Hạo Hi đóng chặt lại mắt, bị Mộc Cẩn Hiền rống trời đất quay cuồng, Trác Hạo Hi không thể hiểu được nhìn Mộc Cẩn Hiền, thực sự là không hiểu, làm sao bị đùa bỡn lại biến thành Mộc Cẩn Hiền.

Mộc Cẩn Hiền bị ánh mắt mờ mịt trác Hạo nhìn mà trong lòng tức giận, "Trác Hạo Hi, cậu theo đuổi tôi lâu như vậy, hiện tại lại nói với tôi, cậu muốn cân nhắc có thể tiếp nhận con gái hay không, cậu cho rằng cậu nói kết thúc, thì có thể kết thúc rồi à?"

Trác Hạo Hi có chút kinh ngạc nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Tôi nghĩ là tôi nói kết thúc anh sẽ rất cao hứng." A, không, Trác Hạo Hi bỗng nhiên cảm thấy mình sai, kết thúc Mộc Cẩn Hiền sẽ vui vẻ, nhưng là từ cậu nói, Mộc Cẩn Hiền sẽ không vui.

Mộc Cẩn Hiền dùng sức đong đưa Trác Hạo Hi, hung ác mà nói: "Tôi không thấy cao hứng, tôi tại sao lại cao hứng."

Trác Hạo Hi đột nhiên có cảm giác mình phạm phải tội ác tày trời, đây là tình huống như thế nào, Mộc Cẩn Hiền vứt cậu thì đương nhiên, cậu vứt Mộc Cẩn Hiền thì lại là tội ác tày trời.

Trác Hạo Hi tức giận trong lòng, đột nhiên càng ngày càng bạo, Trác Hạo Hi hất tay Mộc Cẩn Hiền ra, cất giọng quát: "Thì sao chứ, lão tử muốn vứt anh thì vứt anh, anh có cao hứng hay không, hài lòng hay không thì liên quan gì tới tôi, nếu như anh cực kỳ bi thương muốn tự sát, tôi ngược lại sẽ nhớ kỹ lúc anh chết, rồi thắp cho anh nén hương." So giọng lớn à, ai sợ ai a!

Trác Hạo Hi vừa hô chơi, giống như lấy hết sạch tất cả dũng khí, cả người bất động, ông trời a! Cậu mới nói cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc