CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Trác Hạo Hi che miệng, ông trời a! Cậu mới nói gì vậy? Chẳng lẽ là do ma quỷ thúc đẩy, quả nhiên một chút cũng không sai, cậu đây là thế nào? Thế mà nói với Mộc Cẩn Hiền như vậy.

Xong, xong rồi, quen biết Mộc Cẩn Hiền nhiều năm như vậy, Trác Hạo Hi đương nhiên biết Mộc Cẩn Hiền người này, nhìn trang nhã văn minh, nhưng trêи thực tế bụng dạ hẹp hòi, nhìn Mộc Cẩn Hiền hiện tại trưng ra bộ mặt dì ghẻ, đột nhiên Trác Hạo Hi có cảm giác tương lai hoàn toàn u ám.

Khóe miệng Mộc Cẩn Hiền co giật lên xuống, bên trong đôi mắt tràn ngập hung ác.

Gió hô hô thổi, Trác Hạo Hi phát hiện tiếng kêu to của côn trùng hình như biến mất, dường như đang vì cậu mà mặc niệm.

Trác Hạo Hi nuốt nước miếng một cái, âm thầm cổ vũ cho mình, trong lòng âm thầm nghĩ: Đừng sợ, đem Mộc Cẩn Hiền thành mâm đồ ăn là được rồi, Trác Hạo Hi có chút bi ai phát hiện, nếu như cậu đem Mộc Cẩn Hiền thành mâm đồ ăn, cũng là ăn đồ ăn nuốt không trôi.

Trác Hạo Hi nắm lấy áo sơ mi trêи người, mới phát hiện làm như thế, dường như cũng chẳng ăn thua gì.

Trác Hạo Hi đột nhiên phát hiện, cậu chỉ nghĩ muốn khoác áo khoác lên người Trịnh Hiểu Hiểu, nhưng thực ra, không nên cũng chính là không nên, lần sau đánh chết cũng không làm bộ làm tịch. Mình vốn là không thích con gái, lấy lòng nữ sinh căn bản chính là đang lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

Mộc Cẩn Hiền đi trước một bước, trêи mặt mang nụ cười xán lạn, nụ cười kia mang theo điểm âm tà tàn nhẫn, khiến Mộc Cẩn Hiền nhìn có loại mị lực kỳ dị, chỉ tiếc, Trác Hạo Hi ruột đều xoắn xuýt quấy thành một khối, không rảnh để thưởng thức.

Trác Hạo Hi kìm lòng không đặng lui lại, vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền cười xán lạn như thế, xán lạn đến nổi làm cậu có loại cảm giác sắp long trời lở đât.

"Cái kia, thật ra thì, tôi chỉ là nói đùa." Trác Hạo Hi có chút bất an giải thích. "Cái kia, thực ra, là do tôi không tốt, tôi thực xin lỗi."

"Nói đi! Nói tiếp đi." Mộc Cẩn Hiền khoanh tay đứng nhìn Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi vẻ mặt đau khổ, có chút lấy lòng hướng phía Mộc Cẩn Hiền cười cười, Mộc Cẩn Hiền không hề bị lay động mà nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi có chút xoắn xuýt mà cúi thấp đầu, trước kia cậu rốt cuộc là sao vậy? Chọc ai không chọc, lại chọc tên biến thái như Mộc Cẩn Hiền này.

Trác Hạo Hi phồng má, thở ra một hơi, "Học trưởng, anh có thể nhường một chút đường hay không, tôi có chút lạnh, muốn về ký túc xá đi ngủ."

Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi kiên trì hướng phía trước đi tới, cậu thật sự thấy lạnh quá, hết tinh lực lại phải tiếp tên Mộc Cẩn Hiền dông dài.

Trác Hạo Hi mở rộng bước chân hướng phía trước đi, phía sau truyền đến thanh âm hổn hển tức giận của Mộc Cẩn Hiền, "Trác Hạo Hi, cậu có gan."

Trác Hạo Hi nghe được tiếng rống Mộc Cẩn Hiền, lập tức đau chân.

Trác Hạo Hi đau hít một hơi thật sâu, nhận ra xui xẻo đi ra ngoài giẫm cứt chó, uống miếng nước lạnh đều tê răng, gặp phải Mộc Cẩn Hiền mọi chuyện xui xẻo đều sẽ xảy ra.

Mộc Cẩn Hiền sầm mặt lại, sải bước hướng Trác Hạo Hi đi tới, nghe được tiếng bước chân phía sau truyền đến, Trác Hạo Hi kìm lòng không đặng muốn trốn, chỉ là chân đau, nếu lộn nhào lên phía trước, khó tránh khỏi có chút mất mặt, cho nên Trác Hạo Hi cam chịu chờ Mộc Cẩn Hiền đi tới.

Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi bị ánh mắt nóng hừng hực của Mộc Cẩn Hiền nhìn có chút luống cuống.

"Học trưởng." Trác Hạo Hi thấp giọng kêu.

"Cẩn Hiền, trước đây cậu đều gọi tôi như vậy." Mộc Cẩn Hiền sửa lại.

Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền, có chút không hiểu nổi, Mộc Cẩn Hiền đang có ý gì, Mộc Cẩn Hiền cởi áo khoác xuống, choàng trêи người Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi kinh ngạc suýt chút nữa đem con mắt đều trừng ra ngoài.

"Đi lên." Mộc Cẩn Hiền ngữ điệu lạnh lùng nói.

Trác Hạo Hi nháy mắt một cái, có chút ngơ ngác ngây ngốc nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Đi đâu?"

Mộc Cẩn Hiền căm giận trừng mắt nhìn Trác Hạo Hi, "Lên trêи lưng tôi, tôi cõng cậu về ký túc xá."

"Cái này không tốt lắm đâu." Trác Hạo Hi có chút khó xử mà nói.

Mộc Cẩn Hiền bất động thanh sắc nghiến răng, "Cậu rốt cuộc có lên hay không."

Trác Hạo Hi có chút nhăn nhó mà nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Nhưng mà, tôi rất nặng."

Mộc Cẩn Hiền khóe miệng kéo xuống, lành lạnh mà nói: "Tôi không chê cậu."

Trác Hạo Hi nằm ở trêи lưng Mộc Cẩn Hiền, hắt hơi một cái, "Nán lại hóng gió hơi lâu, hình như bị cảm, chảy nước mũi, lỡ dính trêи người anh rồi..."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc