CÚT, LÃO TỬ KHÔNG CẦN NGƯƠI NỮA

Mạc Ninh Viễn bất đắc dĩ ngồi trong phòng làm việc, sớm biết mở công ty sẽ có nhiều chuyện như vậy, y thà tiếp tục làm con ông cháu cha ăn no chờ chết cho rồi.

Nữ cường nhân đúng là nữ cường nhân, trong lòng Mạc Ninh Viễn phải thầm cảm khái, lúc y vẫn còn trong tình trạng hôn mê, mẹ y đã kéo theo một đống người, hùng hùng hổ hổ đến A thị, như muốn dứt khoát càn quét một trận.

Nhóm người đầu tiên được sắp xếp làm thủ tục công ty, bàn bạc, nói chuyện với đối tác, nhanh nhẹn rõ ràng, dưới trướng tướng mạnh thì không có binh hèn, Diệp phu nhân sắp xếp lại công ty giải trí ở A thị không đến một tháng đã làm xong, Mạc Ninh Viễn nâng mặt, nghĩ thầm mẹ nhà mình đời này, nếu nói đến chuyện thất bại, chỉ sợ là chuyện nàng sinh ra đứa con trai như y.

"Thiếu gia" Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi đến.

Mạc Ninh Viễn lập tức nở ra nụ cười xán lạn như hoa hướng dương, người này tên là Lương Vi, ngoại hình anh ta vô cùng đẹp mắt, là một người vô cùng khéo léo. Ban đầu chuyện to nhỏ trong công ty cũng đặc biệt nhiều, nhưng công ty đã rất nhanh hoạt động được cũng phải nhờ người này, cho nên có thể nói anh ta là người có công vô cùng lớn.

Đối xử với nhân tài cần phải tôn trọng, mẹ đã nói, nếu y dám làm người này tức giận bỏ đi, thì tiền tiêu vặt của y sáu tháng cuối năm sẽ giảm phân nửa, đây là chuyện liên quan đến bản thân và gia đình y, nên phải thật cẩn thận.

  Nếu như mẹ mình có đứa con trai như vậy, thì cũng thật là đau xót, đời người mà quá hoàn mỹ cũng là một loại đau thương, cũng nên có chút khuyết điểm thì mới tốt, nghĩ tới đây, Mạc Ninh Viễn khẽ âm thầm gật gật đầu.  

Lương Vi đẩy một đống văn kiện, giọng điệu bình thản nói: "Thiếu gia, đây là tài liệu liên quan tới trang phục ở Show Paris, quản lý Vương Giai đã đi Paris để bàn bạc về việc hợp tác, xin ngài xem qua."  

Mạc Ninh Viễn cười theo, "Những việc này Lương tổng quyết định là được rồi, tôi còn không tin được anh sao?"  

Lương Vi nâng khóe miệng, cười như không cười nhìn Mạc Ninh Viễn, "Mạc thiếu, có một số việc cậu nên tự mình làm chủ thì tốt hơn."  

Mạc Ninh Viễn ra vẻ uyên thâm mà nói: "Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, vậy tôi còn không tin được anh sao?"  

Lương Vi nhàn nhạt cười cười, cầm văn kiện quay người đi xuống lầu, Mạc Ninh nhìn theo bóng lưng Lương Vi, ngoại hình người này thật không tệ, về sau còn có thể suy nghĩ đến việc bồi dưỡng anh ta thành ngôi sao. Chỉ tiếc là người kia chỉ thích bày ra bộ mặt lạnh ăn tiền, nhưng nói không chừng khi con gái nhìn vào, sẽ cảm thấy mặt đen kia thật là lãnh khốc, có mị lực.  

"Thật xin lỗi, dì không thể vào được đâu." Giọng thư ký lo lắng vang vào, ngay sau đó cửa đã "Phanh" một tiếng bị đẩy ra.  

Ánh mắt Mạc Ninh Viễn nhìn qua cửa, chỉ thấy một người đàn bà, cả người từ đầu đến chân đều mặc màu hồng đứng ở cửa ra vào, bà ta không hề che giấu sự khinh thường của bà ta trong mắt. Mạc Ninh Viễn đau đầu vuốt trán. Sao bà ta lại đến đây? Chẳng phải mấy tháng trước y nghe Giang Minh Dịch nói là mẹ của hắn đang nằm trong bệnh viện sao? Vậy mà chớp mắt, bây giờ lại khỏe như vâm.

"Thiếu gia tôi không ngăn bà ấy lại được." Thư ký nói xin lỗi.  

Mạc Ninh Viễn phất phất tay, ra hiệu cho thư ký rời đi, cái bà này cũng không uổng công quậy phá ở đây, dù sao cô thư ký cũng không phải đối thủ của bà ta.  

"Tôi biết cậu không hề chết tâm, cậu đừng tưởng cậu diễn trò như vậy, thì Minh Dịch sẽ thay đổi thái độ." Bà ta vênh vang đắc ý nói.  

Mạc Ninh Viễn lười biếng tựa trêи ghế, "Giang phu nhân, con của bà không phải loại thần tiên gì, hắn cũng chỉ có một cái mũi, hai cái lỗ tai, bà đừng luôn nghĩ con bà là báu vật trêи thế giới, mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi đến nước này, bà tốt nhất nên dạy bảo lại hắn ta cho tốt hơn đi."  

Giang phu nhân nhìn Mạc Ninh Viễn, ngữ khí cay nghiệt mà nói: "Cậu nên tự biết thân biết phận, người theo đuổi Minh Dịch có rất nhiều, so với cậu còn ưu tú hơn ngàn lần."  

Mạc Ninh Viễn nhíu mày, "Đó là đương nhiên, mặc dù hắn không phải nhân dân tệ, nhưng tên Giang Minh Dịch có ba chữ như nhân dân tệ. Nên thử hỏi xem, trêи đời này có ai mà không thích nhân dân tệ ?"  

Giang phu nhân giơ ngón tay lên, móng tay sơn màu đỏ tươi chỉ thẳng vào Mạc Ninh Viễn.  

Mạc Ninh Viễn đứng lên, xấu xa nói: "Giang phu nhân, có câu này tôi đã rất muốn nói với bà từ lâu, bà đừng thường xuyên ăn mặc giống con gà như thế."

Dù gì bà ta cũng đã có tuổi rồi, mà cả ngày toàn mặc mấy bộ đồ xanh, đỏ, tím, vàng như gà rừng, còn tự cảm thấy mình như con Phượng Hoàng. Lại nói, mặc dù Diệp phu nhân cũng rất thích ăn mặc đẹp đẽ, nhưng điều kiện của người ta còn tốt hơn bà ấy nhiều.  

"Bà cũng đã có tuổi rồi, còn giả bộ trẻ trung làm gì?! Mà có giả bộ trẻ trung đến mấy cũng không được. À còn nữa, với cái tính tình của bà, có mấy ai có thể chịu được bà đây? Giang tiên sinh chắc không phải bị bà khắc chết đi?" Trong lòng Mạc Ninh Viễn vẫn còn sợ hãi nói.  

Bà ta vốn được gả cho cha Giang Minh Dịch, nhưng chỉ được tám năm thì cha của Giang Minh Dịch cũng mất, có thể nói Giang Minh Dịch là được một tay bà ta nuôi nấng, quan hệ mẹ con của hai người này cũng tốt vô cùng, nhưng người đàn bà này trời sinh không hợp với y, không ghét bỏ y cái này, thì ghét bỏ cái kia, trước kia là y nhịn, hiện tại nếu y vẫn còn chịu đựng nữa, thì y chính là tên ngu ngốc.  

Giang phu nhân tức giận thở phì phò, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Ninh Viễn như có ngọn lửa, bà lạnh lùng ném ba chữ, "Cứ chờ xem." Rồi tiếng giày cao thấp đan xen nhau đi ra ngoài.  

Mạc Ninh Viễn thở dài, y chỉ nói thật thôi, mà bà ta lại mất lịch sự như vậy, ai nha, tốt nhất bà đừng lên cơn đau tim ngay trước cửa công ty của y, nếu không công ty y lại phải bồi thường tiền cho bà ta nữa.  

Chỉ chốc lát sau, điện thoại Mạc Ninh Viễn vang lên, Mạc Ninh nhìn dãy số trêи điện thoại, khóe miệng hơi câu lên, thật sự là đứa con có hiếu nha! Đầu bên đây bà ta chỉ vừa mới rời đi, đầu bên kia Giang Minh Dịch đã không khỏi lo lắng.  

Có lẽ phụ nữ thật giống nhau, lúc về già đều rất thích mách chuyện với người khác. Mà y cũng không ngờ rằng người đàn bà còn oai phong lẫm liệt lúc nãy cũng có cái tính này.

Mạc Ninh Viễn khoanh tay, nhìn điện thoại trêи bàn vẫn rung không ngừng, lúc đầu rung được một lúc thì cuối cùng cũng ngừng lại, Mạc Ninh Viễn lộ ra một tên nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh, điện thoại lần nữa tiếp tục rung. Hắn đúng là kiên trì nha! Nếu như mình nhấc máy nữa, chỉ sợ tên kia sẽ đến đây luôn.  

Giang Minh Dịch đúng là đứa con hiếu thuận, trước kia bà ta không thích y, nên từ đó đến giờ hắn không còn muốn dẫn y về nhà nữa, ngay cả chung cư y ở chỉ thuộc loại bình thường, mà hắn cũng sợ bà ấy và y cãi nhau, Mạc Ninh Viễn quệt miệng, thì ra lúc trước y lại thích một thằng con trai sợ mẹ đến vậy.  

Nhìn điện thoại vẫn rung không ngừng, Mạc Ninh Viễn bất đắc dĩ nhấn nút trả lời.  

"Cậu và mẹ tôi đã nói những gì?" Giọng điệu như đang hỏi tội đối phương , mặc dù hắn đã cố áp chế cảm xúc, nhưng vẫn là bị lộ ra sự phẫn nộ.  

Mạc Ninh Viễn nhíu mày lại, rất thẳng thắn mà nói: "Tôi nói, mẹ anh cả ngày ăn mặc như gà rừng, còn nói cha anh không chừng là do bị bà ta khắc chết, nói bà ta đang giả vờ trẻ trung, non nớt." Đầu óc Giang Minh Dịch nhất định là có vấn đề, dù sao bà ta cũng đã thêm mắm dặm muối nói với hắn, mà hắn còn muốn y phải lặp lại một lần nữa.

Giang Minh Dịch không nén giận được nữa mà nói: "Từ khi nào cậu lại độc miệng đến thế? Thân thể mẹ tôi không được tốt, cậu cũng không phải là không biết..."  

Mạc Ninh Viễn khó chịu đánh gãy lời nói Giang Minh Dịch, "Giang Minh Dịch, tốt nhất anh nên khuyên nhủ lại với mẹ anh, bà ta cũng lớn tuổi rồi, còn không chịu ở yên một chỗ lại muốn chạy lung tung. Anh nói là, thân thể bà ta không tốt, thì anh càng phải biết khuyên nhủ bà ta, bà ta có chết ở trong nhà thì không sao, mà có lỡ chết ở ngoài đường, lại phải liên luỵ đến người khác. Công ty của tôi vừa mới khai trương, mà lỡ bà ta có chết ở đây thì không phải khiến tôi xui xẻo sao? Tôi cũng đâu cần bà ta đến đây, là do bà ta tự tìm đến tôi, anh trách tôi?! Rồi tôi biết trách ai đây?! Tôi nói cho anh biết, đó là tự bà ta tìm đến!"  

"Mạc Ninh Viễn!" Đầu điện thoại kia truyền đến một tiếng rống vô cùng tức giận.  

Mạc Ninh Viễn đưa di động dời xa một chút, "Ừ, tôi còn nghe đây"  

"Đó là mẹ tôi!" Giang Minh Dịch nói.  

Mạc Ninh Viễn thở ra một hơi, thay đổi giọng điệu, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng biết, đó là mẹ của anh, cũng chẳng phải mẹ ruột của tôi, thì tôi và bà ta có quan hệ gì với nhau? Nên cũng đâu đến lượt bà ta dạy đời tôi? Đến mẹ tôi còn chưa dạy đời tôi đây, thì anh cho rằng mẹ anh là ai? Trước kia mẹ anh khua chân múa tay với tôi thì coi như tôi bỏ qua. Nhưng từ nay về sau, nếu bà ta còn không tôn trọng tôi, thì tôi có chọc bà ta tức đến xuất huyết não, anh cũng đừng tới tìm tôi."  

Giang Minh Dịch cầm di động trong tay, không ngừng run rẩy, Mạc Ninh Viễn ngắt điện thoại, tiện tay quăng đi.  

Giang Minh Dịch cầm điện thoại hung hăng đập nát. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Mạc Ninh Viễn như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Giang Minh Dịch hung hăng cắn răng, không thể nhịn được nữa nhắm mắt lại.  

Mạc Ninh Viễn chuyển điện thoại, gọi cho Diệp Tử Ngưng, "Mẹ." Mạc Ninh Viễn nhiệt tình kêu một tiếng.  

"Nói đi, lại gây ra chuyện gì?" Đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói Diệp Tử Ngưng.  

Mạc Ninh Viễn xoa xoa đầu, "Chẳng lẽ trong mắt của mẹ, con gây ra chuyện gì thì mới gọi cho mẹ sao?"  

Diệp Tử Ngưng ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao?"  

Mạc Ninh Viễn một đầu đầy hắc tuyến, vô cùng thâm tình nói: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm."  

"Ừm con ngoan, mẹ cũng nhớ con." Diệp Tử Ngưng trả lời, cầm điện thoại mờ mịt hỏi: "Được rồi con trai, sao con đột nhiên lại nhớ mẹ?"

Mặt Mạc Ninh Viễn đen đi, "Mẹ xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, tài giỏi như vậy, lại đối xử với con tốt vô cùng, thì sao con có thể không nhớ mẹ đây? Con yêu mẹ muốn chết luôn!"

Cửa "Phanh"một tiếng bị mở ra, Giang Minh Dịch mặt đen đứng ở cửa, điện thoại bên Diệp Tử Ngưng bị ngắt đi.

Bình luận

Truyện đang đọc