ĐẠI BẢO BỐI

8 giờ đúng, từng món điểm tâm được bày ra bàn. Mỗi đĩa điểm tâm sáng nhỏ bằng một nửa đĩa đồ ăn cho bữa tối, nhưng số lượng nhiều, riêng đồ muối đã có ba phần nhỏ, gồm rau trộn dầu vừng, tỏi đường ngon miệng và đậu đũa chua (1), anh còn xào thêm hai món mặn, hai món chay, ăn cùng một lồng sủi cảo hấp, một lồng tiểu long bao, một bát cháo, còn không phong phú sao? Không ngon sao?

Nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi rồi, dạ dày co bóp càng dữ!

Chúc Chu dọn đồ ra bàn xong, nói với Thời Đường: “Tôi đi xem Quan Quan dậy chưa, Thời tiên sinh ăn trước đi.”

Thời Đường gật đầu ngồi xuống, trước hết lấy thìa ăn miếng cháo nóng hổi, khá là nóng, hắn thổi rồi mới ăn, ăn một thìa cháo, lấy đũa gắp một cái sủi cảo hấp.

Mỹ vị nhân gian cũng chỉ đến thế thôi.

Chúc Chu về nhà, vào phòng Quan Quan, phát hiện con còn ngủ, ngủ rất say. Nếu sáng nay không phải món Quan Quan thích ăn thì Chúc Chu sẽ cho bé ngủ tiếp đấy, để bé đến ăn sáng ở vườn trẻ, nhưng con trai thích ăn hải sản tươi, không gọi bé dậy ăn cùng thì tiếc quá!

Khi Chúc Chu gọi Quan Quan rời giường, Quan Quan còn không vui hừ hừ mấy tiếng, xoay người đưa lưng về phía Chúc Chu ngủ tiếp.

Chúc Chu xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Dậy ăn điểm tâm thôi, có tiểu long bao baba tự mình làm, còn có cháo hải sản nữa nha, không phải con thích ăn cháo hải sản nhất sao? Bé heo con không rời giường, baba và chú sẽ ăn hết sạch đấy, sau đó cho bé heo con đến vườn trẻ ăn sáng.”

Cứ như vậy năm, sáu phút, Quan Quan mới lười biếng ngáp một cái, dụi dụi mắt rời giường. Bởi vì bám giường, bé làm nũng không muốn tự mình ngồi dậy, muốn Chúc Chu bế bé đi phòng tắm.

Sao Chúc Chu có thể từ chối được, vui vẻ chấp nhận, bế con trai Quan Quan bảo bối ngọt ngào nhà mình từ trong chăn ra, khiêng lên vai, nói: “Heo con lười!” Sau đó chọc lét bé.

Tiếng cười của Quan Quan như lục lạc, eo bị ngứa xoay loạn cả lên, như một con sâu lông.

“Baba, đừng cù con nữa! Ha ha ha! Baba!”

Lại thêm năm, sáu phút nữa, cuối cùng bé cưng mới ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt Thời Đường, Quan Quan rất có kinh nghiệm, chủ động chào hỏi Thời Đường.

Quan Quan ghé vào lòng ngực của Chúc Chu, đưa tay ra, cười hì hì nhìn Thời Đường nói: “Chú ơi, chào buổi sáng.”

Thời Đường từ chỗ ban đầu là gật đầu, đến “Ừ”, rồi “Được”, giờ biến thành “Chào buổi sáng”

Sự biến hóa này xảy ra trong vô thức, chính Thời Đường cũng không để ý, cũng hưởng thụ nó mà không hay biết.

Lần trước Quan Quan không rời giường nổi, Chúc Chu cũng không gọi bé tiếp. Lúc anh quay lại chỗ Thời Đường, Thời Đường không thấy Quan Quan đâu còn hơi bất ngờ, hỏi ra mới biết, hôm nay bé con không ăn điểm tâm, ngủ thêm một lát, đến vườn trẻ mới ăn.

Được thôi, cho bé đậu đinh ngọt ngào ngủ thêm một lúc cũng được.

Thói quen rất đáng sợ, thói quen bất tri bất giác mà thành cũng rất đáng sợ.

Mà lúc này đây, không ai để ý đến sự thay đổi nhỏ bé đó.

Quan Quan bắt chuyện xong lại hơi chun chun cái mũi nhỏ: “Thật là thơm nha”, bé không hề sợ Thời Đường, còn hỏi Thời Đường thêm một câu, “Chú ơi, ăn có ngon không ạ?”

Trước mặt trẻ con, Thời Đường không thể duy trì thái độ lạnh nhạt của mình, thành thật trả lời: “Ăn ngon, rất mỹ vị.”

Câu trả lời này làm Quan Quan đắc ý vô cùng, bé hất cằm kiêu ngạo nói: “Baba của cháu làm cái gì cũng siêu ngon!”

Tuy Thời Đường không phụ họa, nhưng ánh mắt viết rõ: cháu nói đúng.

Chúc Chu sợ tên nhóc này quá đắc ý, lát nữa lại không biết nói thế nào, vội ôm bé vào bếp, cho con ngồi lên ghế cao. Anh lấy cho con một bát cháo, lấy tiểu long bao cùng sủi cảo hấp, còn gắp thêm rau xào, phối cùng một phần đậu đũa chua. Đậu muối chua là để Chúc Chu ăn, Quan Quan ăn bánh bao không thích ăn kèm cái khác, trừ khi là ăn loại màn thầu không nhân, đương nhiên thỉnh thoảng bé cũng nếm thử, hợp miệng thì thêm mấy miếng, không hợp thì tạp trung húp cháo, ăn bánh bao.

Hôm nay tâm trạng của Quan Quan rất tốt, món nào bé cũng nếm một chút, thử một miếng lại muốn nói một câu: “Cái này ngon nà.”

“Cái này cũng ngon.”

“Oa, cái này cũng ngon quá nha.”

“Baba, con ăn thêm một miếng tỏi đường được không ạ?”

“Sủi cảo hấp thật là ngon.”

“Tiểu long bao con cũng thích.”

Âm thanh bi ba bi bô, Chúc Chu nghe mà nhũn cả tim. Bảo bối nhà anh sao mà đáng yêu như vậy chứ? Là vì có lăng kính của cha nên mới thấy bảo bối siêu cấp đáng yêu sao?

Chúc Chu không nhịn được phải hôn lên trán Quan Quan một cái, nói: “Có phải chỉ cần là món baba làm thì trong mắt con đều ngon không?”

Quan Quan đáp một cách hiển nhiên: “Đúng ạ!”

Thời Đường ngồi ở bàn ăn phía ngoài nghe được, không nhịn được phải nhếch miệng cười, khẽ lắc đầu một cái.

Đứa bé này thật đáng yêu, được Chúc Chu dạy rất tốt, không có chỗ nào làm người ta ghét, không la hét, không chạy tới chạy lui quấy nhiễu khi không ai trông, cũng không giẫm giày lên sofa, không lôi lôi kéo kéo trước mặt người ta.

Thời Đường từng gặp đứa trẻ quá yên tĩnh ngoan ngoãn rồi, nhưng chưa từng gặp đứa bé nào ngoan ngoãn mà bên trong lại nhí nha nhí nhảnh thế này.

Chúc Chu phải may mắn nhường nào mới có thể có được một bảo bối như vậy chứ.

Kế hoạch cuộc đời của Thời Đường trước mắt chưa tính đến việc kết hôn, tất nhiên cũng chưa tính đến việc có con. Thậm chí có lúc hắn còn không biết mình có thích hợp làm cha hay không, hắn sẽ có con sao? Những điều này đều khiến hắn phải suy nghĩ hồi lâu, bởi vì hắn không chắc chắn rằng mình có thể trở thành một người cha hợp cách, đương nhiên hắn không dám cam đoan mình có thể chăm sóc con thật tốt.

Ngay lúc Thời Đường còn đang ngẩn người, Quan Quan đã ăn điểm tâm xong, thừa dịp Chúc Chu đang dọn dẹp bát đũa, bé lén chạy ra ngoài. Bé chạy đến trước bàn ăn, víu mép bàn, ló ra nửa khuôn mặt nhìn Thời Đường: “Chú ơi, chú còn chưa ăn xong ạ? Cháu ăn xong rồi nha!”

Thời Đường nhìn bát, ăn nốt thà cháo cuối cùng rồi nói với Quan Quan: “Chú cũng ăn xong rồi.”

Quan Quan nói: “Cháu phải đi vườn trẻ, chờ baba dọn xong đã.”

Thời Đường nói: “Chú cũng phải đi làm.”

Quan Quan ngỏ lời mời: “Vậy chúng ta cùng đi đi.”

Mắt Thời Đường lộ vẻ nghi ngờ, nhìn ánh mắt trong veo của Quan Quan, gật đầu nói: “Được.”

Quan Quan hỏi: “Được? Tức là có thể cùng đi ạ?”

Thời Đường đáp: “Ừm.”

Quan Quan ngắm nghía Thời Đường rồi nói: “Chú ơi, chú thật đẹp trai nha.” Bé ca ngợi thật lòng.

Tự nhiên Thời Đường được một bạn nhỏ khen, khóe mắt đuôi mày như tan băng, cười nói: “Cháu đẹp trai nhất.”

Quan Quan bật cười ra tiếng: “Chúng ta cùng đẹp trai!”

Chúc Chu dọn dẹp xong, còn chưa ra đến nơi đã nghe được lời Quan Quan, trong lòng không nhịn được cười.

Tên nhóc dẻo miệng này, băng cũng bị con hòa tan, con là tinh linh do gió xuân hóa thành sao?

Đến lúc Chúc Chu đi ra, Thời Đường vẫn đang cười, hắn không thay đổi vẻ mặt, cho nên không thể từ mặt cười hóa thành mặt lạnh ngay lập tức, vì vậy biểu tình có chút quái lạ. Có lẽ hắn định giữ bình tĩnh, nhưng đứa bé này thực sự khiến người ta không thể nhịn cười nổi. Thời Đường không thể không đưa tay lên giả vờ ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Quan Quan xuất phát cùng tôi nhé, bây giờ đi, có được không?” Hỏi xem Chúc Chu có tiện không.

Chúc Chu nói: “Được, tôi đi lấy cặp sách cho bé, thức ăn trên bàn đợi tôi về rồi dọn vẫn kịp.”

Thời Đường gật gật đầu, nhìn Chúc Chu dắt tay Quan Quan rời đi.

Chúc Chu đưa Quan Quan đến vườn trẻ xong quay lại mới phát hiện, Thời Đường đã dọn hết đồ trên bàn vào máy rửa bát rồi, anh chỉ cần lau lại nhà bếp một lần là được.

Điều này càng chứng thực cho suy nghĩ trong lòng Chúc Chu, Thời tiên sinh là một người ngoài lạnh trong nóng, hắn không quen biểu đạt ý nghĩ của mình thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc