ĐẠI BẢO BỐI

Tình cảm của Thời Đường và Chúc Chu phát triển vững vàng, từ từ ấm lên, nhìn kiểu gì cũng thấy là một mối tình tốt đẹp, mà bên phía nhà họ Thời cũng không ngồi yên.

Lúc trước hai anh em họ Thời đến công ty tìm Thời Đường, sau đó gặp khó nên về báo cho cha mẹ, cả nhà tính toán một hồi, tìm thời gian để hai anh em di một chuyến đưa mẹ đến tận công ty, cấp dưới cũng không dám xằng bậy, dù sao cũng là mẹ của ông chủ, tuổi lại cao.

Họ vừa lo bị mắng, thậm chí bị sa thải vừa báo lên, họ lo nếu không báo thì đến lúc truyền ra lời nào không dễ nghe thì người bị truy cứu trách nhiệm có thể là họ.

May mà chỉ nhận được câu trả lời là không gặp, cũng không thấy ông chủ tức giận, nhân viên thở phào nhẹ nhõm, uyển chuyển nói ông chủ không có thời gian.

Gặp không được,Vương Hi lớn tuổi, tính khí cũng lớn, hồi bà ta còn trẻ cũng dễ nổi nóng, cố chấp, giờ càng không dễ chọc, nói với Thời Sơ xem có cách nào khiến hắn đến gặp bà không.

Lúc trở về thương lượng một biện pháp với mẹ.

“Có thể lên mạng gửi tin cho nó, nó cũng có tài khoản trên mạng.” Lời Thời Sơ vừa nói nghe cũng được, gã đã tìm tòi được không ít thông tin cá nhân của Thời Đường, gã biết rõ tài khoản trên mạng của hắn là gì.

Thời Ngọc là người không có chí lớn gì, tính tình lại giống mẹ, vì vậy hai mẹ con đều nghe theo anh cả.

“Cứ làm theo lời con đi.”

“Nhưng mẹ phải gửi tin nhắn thoại cho nó, không lại tưởng là tên lừa đảo, nghe tiếng là có thể đoán ra là mẹ, có độ đáng tin.”

Về đến nhà, cả nhà nghỉ ngơi một lúc, Thời Sơ rút điện thoại ra đăng ký một tài khoản cá nhân, lấy tên của Vương Hi, để bà ta nghĩ xem nên nói gì, sau đó gã sẽ gửi tin thoại đi.

“Mẹ gửi đi, đợi mấy ngày nữa nó đọc được tin, xem xem nó trả lời thế nào rồi chúng ta tính tiếp. Có thể người như nó bận thật, xem tin tức là biết nó bận nhường nào, có lẽ cũng không có thời gian rảnh gặp chúng ta thật, mẹ đừng tức giận.” Thời Sơ tìm lý do cho Thời Đường.

Thời Sơ vừa nói vậy, quả nhiên Vương Hi không tức vì bị cự tuyệt ngoài cửa như khi ở đại sảnh công ty nữa.

Dưới sự hướng dẫn của Thời Sơ, Vương Hi thu âm mấy lời mềm mại gửi cho Thời Đường.

“Đường Đường à, từ khi con tốt nghiệp đại học rồi ra nước ngoài du học, rất lâu rồi người một nhà chúng ta chưa tụ họp. Mẹ biết con bận rộn, năm ngoái mẹ bị bệnh có nhờ anh con nhờ bạn học của con hỏi thăm con, biết con không rảnh nên cũng không ép con về thăm, mấy ngày nay mẹ thấy tin tức nói con đi công tác về rồi, cũng không bận đến vậy nữa. Ba con bị ho khan, bệnh cũ thôi, không có việc gì, thế nhưng con người mà, có tuổi là muốn cả nhà đoàn viên, nếu rảnh thì về thăm mẹ và ba con nhé, còn cả anh em của con nữa. Dù sao chúng ta cũng là người nhà của con, làm người thì phải uống nước nhớ nguồn, mọi người đều rất nhớ con, Tết con cũng không chịu về một chuyến. Mẹ biết con bận rộn nhưng phải chú ý thân thể đấy. Con có thể về một chuyến, về ngồi cùng cả nhà một lúc hay không đều trả lời cho mẹ biết.”

Nghe giọng thì cũng ôn hòa, nhưng nếu chuyển nó thành văn viết thì vẫn chói mắt như cũ, còn có một chuyện quan trọng hơn, Vương Hi chưa từng gọi hắn là Đường Đuònge, đều gọi Thời Đường, Thời Đường, chỉ gọi tên đầy đủ.

Khi Thời Đường nhìn thấy tin nhắn thì đã là một tuần sau. Hắn nghe xong, nhìn thời gian, trong lòng lại cười lạnh, thiệt cho họ đã chờ lâu như vậy, rất kiên trì

Thời Đường không nói nhảm, trả lời luôn một câu.

“Gửi số thẻ ngân hàng đây, cả tên chủ thẻ nữa.”

Ngoài ra không nói gì thêm.

Tài khoản này là Thời Sơ đăng ký, một tuần nay ngày nào Vương Hi cũng phải hỏi Thời Sơ xem hắn trả lời chưa, cuối cùng hôm nay cũng trả lời, lập tức có chút động lòng, mà biết mẹ cũng phải thông báo, câu đầu tiên của Thời Đường không phải là đoạn tuyệt với nhà, lập tức cười ha hả nói chuyện này với Vương Hi, tự mình qua nói, không gọi Thời Ngọc.

Hai mẹ con Vương Hi nghe tin hồi âm của Thời Đường, còn để họ gửi luôn số tài khoản và tên chủ thẻ thì đều vui ra mặt.

“Mẹ biết nó sẽ không vô tình như thế mà, khuyên can đủ đường thì cũng về đoàn tụ với gia đình thôi.” Nói xong thì báo số thẻ để Thời Sơ gửi đi.

Thời Đường để luật sư tính xem từ nhỏ tới lớn ba mẹ tiêu cho hắn bao nhiêu tiền, từ mẫu giáo đến cấp ba là được miễn học phí, đại học thì có quỹ vay khuyến học, hắn cũng tự cho trả, sinh hoạt phí thì tự hắn đi làm thêm kiếm được. Đương nhiên sẽ không chi li đến từng dấu chấm dấu phẩy, thậm chí làm tròn lên. Tính ra được tổng số tiền, Thời Đường cho số tiền gấp ba lần, sau đó gọi cho Vương Hi, cũng nói một câu.

“Phí phụng dưỡng sẽ giống của Thời Sơ và Thời Ngọc, mấy người xác định số tiền rồi thông báo cho luật sư của tôi, mỗi tháng luật sư sẽ gửi tiền vào tài khoản của ba mẹ.” như cách họ đối xử với hắn năm đó, dùng cách của họ trả lại cho họ, chỉ làm đúng nghĩa vụ.

Nhận được tiền, tâm trạng Vương Hi rất tốt, cảm thấy con trai thật ngoan, nhưng khi Thời Sơ cho bà xem tin hồi âm, Vương Hi không giữ được vẻ mặt, tức giận nói: “Nó có ý gì đây?”

Đây rõ ràng là có ý muốn phân rõ giới hạn!

Mà lúc này Vương Hi mới nhìn thấy tin chuyển khoản có một dòng ghi chú nhỏ: Trả lại gấp ba lần sinh hoạt khi sinh ra đến khi hết cấp ba.

Hiện tại nhà nước khuyến khích sinh con, sinh con không chỉ được nhận tiền thưởng, nhà nước còn phát trợ cấp cho từng đứa trẻ, về cơ bản hiện tại chi phí nuôi dạy trẻ rất thấp. Bởi vì từ năm 2030, tỷ suất sinh của mỗi nước lại đi xuống, cho đến hiện tại, vì sự phát triển tương lai của đất nước, các quốc gia đều đang khuyến khích người dân sinh nhiều hơn. Vì khuyến khích mà còn áp dụng các loại phúc lợi và chính sách. Vợ chồng Vương Hi nuôi con cũng chẳng tốn kém bao nhiêu, gần như mọi chi tiêu đã được chính phủ gánh cho rồi, cho nên tuy gấp ba số tiền sinh hoạt phí nhưng tới tay cũng chẳng có bao nhiêu. Ban đầu Vương Hi còn tưởng đây là tiền Thời Đường hiếu kính bọn họ, vừa nhìn thấy là trả, bà ta đã đứng ngồi không yên.

Lúc này, chuyện đã khác với thứ họ muốn, khác rất nhiều.

Mà Thời Ngọc ở bên kia còn muốn anh hai tìm cho mình công việc nhàn nhã, vừa nghe thấy hắn muốn phân rõ giới hạn thì bùng nổ luôn.

“Hắn nghĩ đẹp lắm! Dựa vào cái gì! Nổi bật hơn người khác thì muốn đạp chúng ta xuống à?”

Họ ỷ vào Thời Đường đang làm việc ở công ty lớn, cần mặt mũi, chú trọng danh dự và hình thượng, gửi cho hắn mấy lời hung ác.

“Đây là chuyện con cháu nên làm sao? Cái ba mẹ muốn không phải tiền mà là có con bầu bạn, con không sợ ba mẹ làm loạn đến bên đài truyền hình, lên mạng thì sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của con và hình tượng của công ty à?”

Thời Đường không ngờ mấy người này lại cố chấp như vậy, hắn đã làm rõ mọi chuyện rồi mà vẫn muốn đòi hỏi nhiều hơn, quả nhiên là lòng tham không đáy. 

“Năm đó mấy người có làm tròn nghĩa vụ bầu bạn không? Tôi và mấy người nói chuyện tiền nong, mấy người lại nói muốn bầu bạn, đây là câu nói nực cười nhất tôi từng thấy. Từ nhỏ đến lớn đều sống trong trường học, kỳ nghỉ cũng ít khi về cái nơi các người gọi là nhà, các người có làm bạn với tôi à? Đến sinh nhật có từng mua cho tôi một miếng bánh ngọt, thắp cây nến, mua cho tôi quần áo mới không? Có phải hết thảy quần áo giày dép của tôi đều là đồ cũ của anh trai không? Tôi học lớp nào, giáo viên chủ nhiệm là ai các người có biết không? Những giải thưởng tôi đạt được từ hồi đi học tới giờ các người có rõ không? Kỳ nghỉ các người đi du lịch, tôi đã ở đâu? Tôi ở trường một mình, không phải ở ký túc xá thì cũng là ngồi trong phòng học. Lúc trước ông bà thấy tôi thừa thãi, đem tôi sang cho ông bà nuôi, đến lúc đi học thì đều ném vào trường nội trú, không hoàn thành nghĩa vụ bầu bạn với con trẻ, dựa vào cái gì mà muốn tôi bầu bạn với ông bà? Tôi không sợ mấy người nói lung tung, sự thực vĩnh viễn là sự thực, chỉ là gieo gió gặt bão thôi, tôi sẽ không đáp lại nữa. Mấy người muốn làm gì thì làm, tôi không thẹn với lòng, chuyện nên làm đều sẽ làm, không đến lượt tôi thì đừng hòng tôi làm.” Lời nói quyết tuyệt, vừa nhìn cũng biết là mang theo ý hận, những vỏ  ngoài lạnh lùng, hờ hững, thậm chí là giải quyết việc chung thật ra đều bị những uất hận bị đè nén thì nhỏ tới lớn bạo phát ngay lúc này, đọc câu chữ là có thể nhận ra tình cảm được phát tiết.

Chuyện nhà họ Thời quấy rầy Thời Đường, Chúc Chu chẳng hề hay biết, vẫn là đến khi nhà họ Thời tìm đến phóng viên đưa tin giải trí để tung tin lên mạng thì anh mới biết chuyện này. Phóng viên nghe lời nói một phía của người nhà họ Thời, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, cho rằng đây là một thông tin hot, tung lên mạng, nói Thời Đường thấy tiền sáng mắt, phát đạt rồi thì quên luôn cha mẹ anh em, cha mẹ anh em muốn gặp hắn một lần mà khó như lên trời, thậm chí hắn còn đe dọa cha mẹ: Dựa vào cái gì mà muốn tôi bầu bạn với các người?

Chuyện này bị bỏ đầu bỏ đuôi tung lên mạng, quả nhiên được rất nhiều người bàn tán, nhất là khi tin tức về Thời Đường đều là tin tích cực, tin tức tiêu cực này đã tạo nên không ít phản đối với tập đoàn Phong Đình, đương nhiên phần nhiều vẫn là cảm thấy Thời Đường không chính trực như bề ngoài, năng lực xuất chúng thì sao, phẩm hạnh không tốt, đáy lòng có khi còn tối tăm. Trong một thoáng mà danh xưng con bất hiếu, ăn cháo đá bát gì đó đều bị gán lên người hắn.

Đương nhiên Chúc Chu không tin Thời Đường là người như vậy. Mấy ngày trước anh cảm giác cảm xúc của Thời Đường hơi âm u, muốn tán gẫu với hắn một chút, an ủi động viên hắn, nhưng thấy Thời Đường không muốn kể chuyện lắm nên không gặng hỏi, cố gắng an ủi hắn trong sinh hoạt hàng ngày, nấu cơm ngon canh ngọt, tối đến dựa vào nhau tán gẫu xem phim. Sau đó hắn có khá hơn, anh cũng dần cho qua chuyện này, không ngờ trên mạng lại đồn thổi như vậy.

Lúc trước cũng là do gặp vấn đề với người nhà sao?

Ban đầu Thời Đường không nhịn được muốn giãi bày tâm tình với Chúc Chu cũng không để lộ chuyện người nhà, sợ tâm tình của mình làm ảnh hưởng đến anh, hắn không nói, cố gắng che giấu qua ngày. Dần dần hắn cũng bận lên, đúng là quên đi chuyện đó, đến khi người nhà họ Thời tìm phóng viên tung tin lên kênh giải trí, hắn mới nhớ tới sắc mặt của họ.

Vì không muốn Chúc Chu xem tin rồi lo lắng, bấy giờ Thời Đường mới kể rõ mười mươi chuyện lúc trước người trong nhà tìm đến công ty hắn, cùng với “thù mới hận cũ” hắn có.

Chúc Chu nghe xong ngoài đau lòng cũng chỉ có đau lòng, còn thấy tức giận, sao người làm cha mẹ lại có thể máu lạnh vô tình đến nhường này, anh hiểu ngay vì sao Thời Đường lại bạc tình lạnh nhạt với người nhà.

Nếu là anh thì chưa chắc đã kiên cường được như Thời Đường, có khi đi học mà lại ngây ngốc, mà Thời Đường lại không ngừng vươn lên, cuối cùng còn ra nước ngoài du học, đứng ở nơi đủ cao.

Những chuyện mà hắn phải trải qua, anh không tài nào hiểu được, chỉ nghĩ đến thôi trái tim anh đã nhói đau, chuyện Thời Đường từng trải qua quá đau lòng.

Chúc Chu nghe xong thì ôm lấy Thời Đường, nhẹ nhàng nói với hắn một câu.

Chúc Chu nghe xong cùng Thời Đường ôm ấp, nhẹ nhàng đối với hắn nói ra một câu.

“Không sao, hết thảy đều đã qua rồi, tương lai của em còn có anh.” Tuy không biết sau này còn đi chung một đường không nhưng giờ phút này Chúc Chu vẫn muốn nói vậy với hắn, rằng hắn không cô đơn trên cõi đời này.

“Không chỉ mình anh.”

“Hả?” Chúc Chu không kịp phản ứng lại.

Tâm tình Thời Đường sau khi được Chúc Chu an ủi không tệ nữa, giải thích cho anh: “Còn có Quan Quan nữa.”

Chúc Chu bật cười, vội vàng gật đầu: “Đúng, còn có bé Quan Quan của chúng ta nữa.”

Thời Đường hôn Chúc Chu một cái, sau đó thì thầm vào tai anh: “Dù là ai thì cũng cảm ơn người đó đã để em gặp được các anh.”

Chúc Chu đùa Thời Đường, nghiêm túc nói: “Cảm ơn Tiểu Lâm đi? Lúc trước nếu không phải y cho tôi thông qua vòng phỏng vấn thì em đã chẳng gặp được anh, càng không được ăn đồ anh làm, không có chuyện đó thì không có hiện tại đâu.” Duyên phận thực sự là tuyệt không thể tả.

Thời Đường như có điều suy nghĩ: “Xem ra phải tăng lương cho cậu ta rồi?” 

“Nếu có thể thì thêm đi?” Chúc Chu nói xong thì cười thật tươi, hiển nhiên rất vui vẻ.

Tâm tình Thời Đường cũng trở nên nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc