ĐẠI BẢO BỐI

Ngoài khu chiếu phim ra còn có khu gym, khu sách báo, khu trò chơi, giờ này đa số nhân viên đều đến phòng ăn ăn cơm rồi, Chúc Chu ngồi một mình trong khu chiếu phim, trong đầu không nhịn được lại hiện lên hình ảnh Thời Đường, nhưng là một fan phim ảnh, rất nhanh anh đã bị nội dung bộ phim hấp dẫn, xem phim đến là say sưa.

Thời Đường ăn xong lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, 3 giờ hơn còn có một cuộc họp, 4 giờ đến 5 giờ phải đi gặp hai đối tác, gần như là làm việc liên tục chân không chạm đất, Tiểu Lâm ăn xong cũng bận bù đầu.

Bận đến lúc được ngồi xuống nghỉ ngơi thì Thời Đường quên luôn chuyện Chúc Chu còn ở lại công ty, cũng vì mọi khi Chúc Chu đưa cơm xong thì về luôn, Thời Đường cho rằng Chúc Chu đã về nhà như mọi khi rồi. Hắn nhìn thời gian, sắp đến giờ đi đón Quan Quan rồi, hắn lấy áo khoác và điện thoại rồi đi về phía thang máy. Xuống đến gara rồi Thời Đường cũng không nhớ tới Chúc Chu.

Chúc Chu xem hai bộ phim, ra khu trò chơi chơi game, nhìn thời gian, giờ là lúc phải đi đón Quan Quan rồi, mà có thể Thời Đường thật sự rất bận, nên vẫn chưa tới gọi anh.

Chúc Chu nghĩ như vậy, chuẩn bị báo cho Tiểu Lâm một tiếng anh về trước, dù sao cũng phải có người đi đón con.

Kết quả còn chưa ra khỏi khu giải trí, Thời Đường đã gọi điện tới.

Thời Đường lái xe khỏi gara, đến khi dừng trước cái đèn đỏ đầu tiên, hắn chợt nhớ tới Chúc Chu, Chúc Chu còn đang chờ hắn trong khu giải trí.

Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt Thời Đường có vết nứt, ánh mắt sốt ruột, đèn vừa chuyển xanh đã quay đầu lái xe về công ty. Thời Đường mừng vì may mà mình chưa đi quá xa, nếu không phải đợi thêm lúc nữa, mất quá nhiều thời gian, vừa lo cho an toàn của Chúc Chu vừa không kịp đón Quan Quan.

“Alo ——” Chúc Chu nhận điện thoại.

Thời Đường nói: “Đến nhà để xe dưới hầm rồi.” Lúc này Thời Đường còn chưa vào đến gara, nhưng hắn đoán đợi đến lúc Chúc Chu xuống đến nơi thì hắn cũng vừa lúc vào đến gara.

Trước khi cúp điện thoại còn nói cụ thể khu vực đỗ xe, Chúc Chu đã đi thang máy đến tầng hai.

Anh không biết Thời Đường đã lái xe về rồi, lên xe rồi nói: “Hôm nay cậu có vẻ rất bận.”

Thời Đường định nói chuyện mình quên mất anh nên đã lái xe đi, lại thấy chuyện đó quá khó nói, cuối cùng đành thôi, không muốn hình tượng của mình trong lòng Chúc Chu có quá nhiều tì vết, thái độ lúc trước đã đủ tệ rồi, không cố bù đắp đi còn ngây người ra đấy.

Thời Đường nói khẽ: “Đúng là hơi bận.” Hy vọng vụ tra hỏi này mau qua đi.

Chúc Chu nói: “Không cần lái nhanh quá đâu, vừa nhận được tin, vì hôm nay vườn trẻ bị mất điện nên giờ học bị lùi lại 20 phút, đến sớm quá có khi Quan Quan còn chưa tan học.”

Thời Đường là người đón trẻ con cũng nhận được tin, hắn chỉ đang nghĩ đến chuyện đón Chúc Chu, nghe vậy quả nhiên thả lỏng hơn nhiều, tâm tình không căng thẳng như trước, dù sao cũng không cần đi đón bé con vội.

Trên đường Thời Đường có lòng muốn nói chuyện phiếm với Chúc Chu, nhưng vì chuyện lúc nãy, hắn có chút không biết nên mở lời thế nào, hắn còn đang đắm chìm trong cảm xúc xấu hổ.

Khi đi qua tiệm hoa, Thời Đường im lặng nửa ngày cuối cùng quyết định đưa Chúc Chu vào chọn hoa. Hoa trong nhà cứ ba bốn ngày lại đổi một lần, lúc trước đều là Thời Đường tự mua, hôm nay vừa hay Chúc Chu cũng ở đây, nên đưa Chúc Chu tới đây.

Vào tiệm hoa, lập tức có nhân viên đi tới bên cạnh phục vụ họ, Thời Đường nói với Chúc Chu: “Anh chọn đi.” Lúc này cuối cùng Thời Đường cũng tìm được để tài thấy tự nhiên hơn.

Chúc Chu không nghĩ nhiều, anh cũng quen thỉnh thoảng Thời Đường sẽ mua hoa về, tự tay anh sẽ cắt hoa cắm hoa, nghe vậy bèn nói chuyện cùng nhân viên.

Chúc Chu chọn hoa loa kèn 1, hoa hồng champagne 2, còn một ít hoa baby trắng 3 nho nhỏ để tô điểm thêm, cuối cùng còn chọn hoa sen 4 nữa. Chúc Chu không ngờ ở đây còn có hoa sen, hoa rất tươi, hơn nữa loại hoa to này chỉ cần cắm 2 cành trong lọ hoa cổ cao, không cần tô điểm thêm gì, chỉ cần nhìn hoa sen thôi đã thấy thích mắt rồi.

“Chỗ này được không? Đẹp quá, có thể bày hoa sen trong thư phòng cậu, đặt trên bàn sách của cậu nhé?” Chúc Chu không nhịn được phải cảm thán.

“Được.” Thời Đường nhìn Chúc Chu chọn mấy cành lá xanh lục để cắm cùng, lấy điện thoại ra quét mã tính tiền ở quầy thanh toán.

Chúc Chu ôm hoa được gói kỹ, trong lòng thích chí.

Ngồi lên xe rồi Chúc Chu nhìn hoa, nói: “Thấy hoa là thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.”

“Đúng, mỗi lần anh nhìn thấy hoa đều cười rất hạnh phúc.”

Chúc Chu nghe vậy thì ngượng ngùng sờ sờ búp hoa sen.

“Cậu cũng thích hoa mà, nếu không sao lại hay mua hoa thế, chúng ta đều là người thích hoa.” Chúc Chu không thích làm người khác lạ, cho nên anh mới kéo Thời Đường vào cùng chiến tuyến theo bản năng.

Em không thích hoa, thích anh.

Thời Đường nuốt câu này xuống, trước đây hắn tưởng mình mua hoa để trang trí nhà cửa, mà từ khi hiểu rõ trái tim mình, Thời Đường mới ngộ ra, ngay từ đầu hắn mua đĩa phim và hoa về cũng vì Chúc Chu, lúc ấy hắn đã bất giác muốn được nhìn thấy dáng vẻ lúc cười của Chúc Chu nhiều hơn, cũng vì những chuyện này khiến anh vui vẻ nên hắn mới làm, mà khi Chúc Chu vui thì tâm trạng hắn cũng trở nên thoải mái.

Chỉ là lúc ấy hắn chưa hiểu.

Mà hiện tại chưa thể nói câu ấy ra miệng, quá xấu hổ, không hợp với hắn. Cho nên hắn cũng chỉ ừ một tiếng, ít nhất bây giờ chưa thích hợp thôi.

Chúc Chu ôm hoa như mở máy hát, liên miên cằn nhằn: “Lần sau chúng ta có thể mua hoa hướng dương hoặc hoa cát cánh 5.”

“Tôi thấy anh bày khá nhiều xương rồng trong nhà.” câu này là nói nhà hắn, Thời Đường nói xong thì thấy mắt Chúc Chu sáng lên, trước khi anh ngẩng đầu thì thu mắt lại.

Chúc Chu nói: “Đúng thế, lúc trước không bày gì, cứ thấy thiếu thiếu, tôi thấy bên ngoài có nhiều cửa hàng bán sen đá nên tiện tay mua một ít. Ban đầu chỉ mua hai, ba chậu thôi, sau đó lại lục tục mua thêm mấy chậu nữa, dễ nuôi, bày cũng đẹp, hai tuần hoặc nửa tháng tưới nước một lần là ok, không chảnh như mấy chậu cây tôi trồng ngoài ban công.” nói tới đây Chúc Chu lại thấy thấp thỏm, “Thật ra tôi chưa hỏi cậu có thích hay không, có chút tự chủ trương… Nếu cậu không thích thì tôi có đem về nhà bày.” Nhưng hẳn người thích hoa sẽ không ghét những loài thực vật khác đâu, Chúc Chu nghĩ vậy.

Thời Đường nói: “Thích chứ, chúng nó được anh chăm tốt lắm, tôi chưa phải bận lòng.”

Chúc Chu thấy Thời Đường bảo thích, yên tâm, cười càng tươi hơn, tích cực nói, “Dù sao cũng có tôi ở nhà rồi, công việc của cậu bộn bề, loại chuyện nhỏ này không cần để ý đâu.”

Thời Đường thốt lên: “Vậy không có anh thì chúng nó làm sao đây?” 

Chúc Chu sững sờ, anh còn chưa nghĩ tới chuyện này, tựa lưng ra ghế suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Nếu không có tôi, thì khi tôi đi tôi sẽ mang cả chúng đi, nếu như cậu không rảnh tưới nước.”

Thời Đường bình tĩnh nói, nửa thật nửa đùa: “Vậy tôi không thể không có anh.”

Chúc Chu bị hắn chọc cười, anh hoàn toàn không nghĩ theo hướng ám muội mà cười híp cả mắt: “Cậu thật sự không thể không có tôi, cậu xem, một ngày ba bữa của cậu đều do tôi làm, hoa cỏ trong nhà cũng là tôi chăm. Lúc trước quá đơn điệu trống trải, giờ sức sống trong nhà cũng do tôi tạo nên, cũng không thể không có tôi! Ha ha ha ha.” Chúc Chu nói xong còn tự cười ha ha.

Thời Đường nhìn bộ dáng tràn đầy sức sống của Chúc Chu chọc cho hắn nhếch miệng cười, đồng thời cũng vì lời anh nói mà trong lòng thấy mừng rỡ.

Tốt thật, anh ấy cũng cảm thấy mình không thể không có anh.

Cũng không biết bao giờ người này mới thấy mình tốt, thích mình.

Đương nhiên mình phải tốt với anh hơn nữa, tốt hơn nữa, anh mới có thể biết mình tốt.

Sống tới 30 tuổi Thời Đường mới có người mình thực sự thích, hắn không ngờ có ngày mình lại thầm mến ai đó, hơn nữa còn như một thằng nhóc ngây ngô vắt mũi chưa sạch, hoàn toàn không biết nên theo đuổi từ đâu, chỉ lo sơ ý một chút là người kia bị mình dọa chạy mất.

Lúc trước Thời Đường rất tự kiêu, trước giờ đều là người khác thích hắn, theo đuổi hắn, sau đó hắn chọn một người hợp mắt để thử một lần, thấy được thì tiếp tục làm quen, không được thì tách ra, hắn thấy chuyện tình cảm rất đơn giản, lúc ấy thì hắn thấy đơn giản. 

Sau khi hắn có người mình thích hắn mới biết, đó là do hắn không hiểu yêu thích là gì, tình yêu là gì.

Rõ ràng trong công việc, hắn đã là một nhân vật ưu tú rồi, lại vì thích người ta mà lo lắng không được yêu thích hoặc không được chọn, biến thành một người cẩn thận từng li từng tí một, có thể vì một câu nói của anh mà trong lòng nhảy nhót, cũng có thể vì có người nói chuyện với anh, hẹn anh đi chơi mà lo được lo mất, trong lòng chua xót.

Hóa ra, yêu thích một người là cảm giác này.

Thì ra là như vậy.

Xe chậm rãi về đến vườn trẻ, Chúc Chu nhét hoa vào ngực Thời Đường, nói: “Cầm giúp tôi một lúc, hôm nay để tôi đón Quan Quan, chắc chắn nó sẽ vui lắm đây, lát chúng tôi quay lại thì lại đưa tôi cầm.”

Thời Đường còn chưa kịp “được” Chúc Chu đã mở cửa chạy ra ngoài rồi.

Quan Quan nhìn thấy là Chúc Chu tới đón mình quả nhiên rất sung sướng, nhảy nhót đeo balo nhào vào lòng Chúc Chu.

“Baba, baba! Sao hôm nay ba lại đón con vậy!”

Chúc Chu đáp: “Không chỉ có ba, còn có chú Thời của con nữa, cùng đến đón con. Đi nào, baba còn chưa nấu cơm đâu!” Nhìn thấy Quan Quan vui vẻ, Chúc Chu cũng vui vẻ.

Dọc đường hai ba con cứ ì èo tán gẫu, đến cạnh cửa xe, Thời Đường bước xuống mở cửa cho Chúc Chu và Quan Quan, Chúc Chu để Quan Quan cảm ơn Thời Đường, sau đó bế bé lên ghế trẻ em ở băng ghế sau, đeo đai an toàn, mình thì quay lại ghế phó lái.

Nếu như cả anh và con đều ngồi ở ghế sau thì lại giống như coi Thời Đường thành tài xế, không được phải phép lắm, cho nên Chúc Chu ngồi ghế phó lái.

Thời Đường ngồi trên ghế lái sau đó để bó hoa ở giữa hai người vào tay Chúc Chu, nghiêm túc nói: “Trả lại cho anh.”

Chúc Chu nhận hoa: “Cảm ơn, ha ha.”

Hôm nay Thời Đường thả lỏng nên Chúc Chu cũng đặc biệt để  tâm trạng mình cất cánh, tuy giờ anh chưa nhận ra Thời Đường đã có sự thay đổi rất nhỏ, nhưng tiếp xúc lâu anh cũng thấy thả lỏng hơn, không thấy khó xử như trước.

Lúc trước vì Thời Đường là chủ thuê, ít nhiều gì thì Chúc Chu cũng phải chú ý đến mọi hành động cử chỉ của mình, không muốn quấy rầy đến người ta, bây giờ thái độ của Thời Đường đã thay đổi, Chúc Chu cũng bất giác trở nên tùy ý hơn. 

Cách hai người ở chung cũng thay đổi khi Thời Đường thay đổi, nhưng đây là một sự thay đổi tốt đẹp, giúp cả hai thấy thoải mái hơn trong việc giao tiếp.

Quan Quan ngồi đằng sau tò mò nhìn Thời Đường và Chúc Chu: “Sao chú lại cùng baba tới đón con vậy,vì biết được cô giáo thưởng hoa hồng nhỏ 6 ạ?”

Chúc Chu quay đầu nhìn Quan Quan, thuận theo lời bé: “Đúng rồi, cô giáo nói Quan Quan biểu hiện rất rất tốt, baba bèn cùng chú tới đón Quan Quan về nhà.”

Quan Quan hoan hô một tiếng: “Vậy tối nay chúng ta ăn gì đây ạ, ba ơi, con muốn ăn bít-tết và mỳ ý!” Vì được cô giáo khen nên đương nhiên Quan Quan thấy mình xứng đáng được thưởng, mà phần thưởng của bé là đi ăn bò bít-tết và mỳ ý.

Tuy Thời Đường kén ăn nhưng chút nguyện vọng ấy của bé con vẫn có thể thực hiện được, cùng lắm là ăn không no tối về ăn sủi cảo.

Chúc Chu nhìn Thời Đường, Thời Đường tiếp lời ngay, đánh tay lái lái xe ra khỏi tiểu khu.

“Vậy thì đi ăn món bít-tết và mì ý mà Quan Quan muốn ăn.”

Quan Quan hào hứng nói: “Có thật không ạ? Vậy cháu có thể có thêm một yêu cầu nho nhỏ nữa không ạ!”

Chúc Chu mím môi cười, Thời Đường lại nói: “Cháu nói đi, yêu cầu gì, chỉ cần bọn chú làm được thì sẽ thỏa mãn cháu.”

“Có thể rủ Lam Lam và chú Lam không ạ?!”

Vẻ mặt Thời Đường cứng lại. 

Tự nhiên hắn có cảm giác có vẻ mình đáp ứng sớm quá, cái này hắn không làm được.

Bình luận

Truyện đang đọc