ĐẠI BẢO BỐI

Chúc Chu còn đang suy nghĩ, vì Thời Đường kiên trì, đầu anh còn chưa theo kịp, Quan Quan cầm thìa nói: “Baba, con muốn sự phụ đưa chúng ta đi!”

Thời Đường quay ra nhìn Quan Quan. ánh mắt lộ vẻ vui mừng, đúng là không uổng công hắn thương đứa nhỏ này, đến thời khắc mấu chốt luôn có thể giúp hắn phân ưu.

Quan Quan cũng không thông minh đến độ nhìn thấu được tâm lý bức thuyết muốn đưa học đi của Thời Đường, bé chỉ đơn thuần muốn Thời Đường đưa họ đi, cảm thấy chơi vui, bé cũng không có sự suy tính giữa người lớn với nhau, chỉ đến thế mà thôi.

Con trai vừa nói thế, Chúc Chu cũng không muốn cố chấp, anh nói: “Vậy chúng ta phải báo trước cho chú Lam của con một tiếng.” sau đó nhinf Thời Đường, “Thời tiên sinh cần ra ngoài nhỉ, tiện đường sao?” Chúc Chu không hề nghĩ Thời Đường định chuẩn bị riêng cái xe để đưa họ ra ngoài, chắc hắn muốn ra ngoài, tiện thể đưa họ đi.

Thời Đường bị hỏi như vậy, không thể không gật đầu khẳng định, nếu không sẽ rất quái lạ.

“Đúng thế.”

“Cậu cần đi đâu?”

Thời Đường hỏi ngược lại Chúc Chu: “Các anh đi công viên trò chơi nào?” 

Sau khi Chúc Chu nói địa chỉ, Thời Đường đáp: “Tiện đường. Khi các anh chuẩn bị về hẳn tôi cũng cần về nhà, khi đó tôi sẽ đón hai người về cùng.” đi công viên trẻ em nào cũng tiện đường hết.

“Vậy thì… được rồi.” Thấy là tiện đường, Chúc Chu không có lí do gì để từ chối, không làm phiền Thời Đường là được, cũng không hoài nghi thật giả, dù sao so với Lam Hòa Trần thì đương nhiên đi cùng Thời Đường sẽ tiện hơn, vì họ sống dưới cùng một mái nhà.

Sau khi quyết định chuyện này, Chúc Chu lập tức gửi tin cho Lam Hòa Trần, nói khi đó y cứ đón Lam Lam rồi đến thẳng công viên Thiên đường nhin đồng là được, bọn họ sẽ gặp nhau tại công viên.

Lam Hòa Trần xác nhận lại với Chúc Chu: “Không đi cùng sao?”

Chúc Chu nói: “Có người bạn tiện đường nên đi cùng, cậu không cần tới đón.”

Lam Hòa Trần không nói gì nữa, đáp: “Được.”

Ngoài Lam Lam ra, Chúc Chu còn hẹn Đản Đản nữa, tính để mấy bạn nhỏ hẹn một ngày gặp nhau cùng đi chơi, đi cùng Đản Đản là bố Đản Đản, mẹ bé sang nhà bà rồi.

Ba người lớn cùng ba bạn nhỏ, đám con nít gặp được nhau là reo lên vui sướng.

Đặc biệt là Đản Đản đã rất lâu không được gặp bạn tốt, bé ôm lấy Quan Quan nhảy nhót liên hồi.

“Oa, gặp được Quan Quan thật là vui!” Sau đó nâng mặt Quan Quan lên, hôn lên trán bé một cái.

Lam Lam ở bên cạnh cũng nhảy nhót không thôi, học theo Đản Đản nâng mặt Quan Quan lên hôn trán bé một cái.

“Hì hì!”

Quan Quan ôm Đản Đản một cái, lại ôm Lam Lam một cái, ba bạn nhỏ tay trong tay, Quan Quan cũng không quên giới thiệu hai bạn với nhau.

“Đây là bạn mới của tớ, Lam Lam, đây là bạn cũ của tớ, Đản Đản.”

Chúc Chu nghe đến đoạn Quan Quan nói hai chữ bạn cũ, không nhịn được phải cười ra tiếng.

Trẻ con nói cái gì mà bạn cũ, nghe thật thú vị.

Bởi vì ở đây Lam Hòa Trần trẻ nhất, y chủ động đề nghị đi mua đồ uống, Chúc Chu cảm thấy để đối phương đi mua một mình thì hơi ngại, khi bọn nhỏ ngồi thuyền hải tặc, bố Đản Đạn trông các bé cũng lên ngồi cùng, Chúc Chu bèn cùng Lam Hòa  Trần đi mua đồ ăn vặt và nước uống.

Trên đường Lam Hòa Trần nói với Chúc Chu: “Người vừa nãy đưa anh tới nhìn hơi quen mắt.” Vốn Lam Hòa Trần cũng không chú ý tới đối phương, nhưng đối phương cứ nhìn chằm chằm về phía y, ánh mắt chăm chú săm soi, y cũng phải chú ý đến người lái xe.

Chúc Chu nói: “Nếu cậu trong giới kinh doanh thì nhất định sẽ biết đến hắn. Hắn là chủ thuê của tôi, là người rất tốt, rất hiền lành, đừng chỉ nhìn vẻ ngoài hắn lạnh lùng lãnh đạm, thật ra tốt bụng cực kỳ.” Có chuyện lúc trước của Diệp Hàng, Chúc Chu giữ thông tin cá nhân của Thời Đường kín như bưng.

Lam Hòa Trần liếc mắt nhìn Chúc Chu vẫn luôn miệng khen đối phương, nói, “Nhìn cũng không tồi.”

Có thể do có quan hệ là chủ thuê, Chúc Chu cũng không dám mạo muội bình luận về chủ thuê, cũng chủ động quên vẻ ngoài của Thời Đường, lúc này Lam Hòa Trần nhắc tới, anh cẩn thận nhớ lại dáng dấp của Thời Đường: “Đúng, có thể do gặp mặt thường xuyên, cậu không nói tôi cũng quên, hắn rất đẹp trai, vô vùng ưu tú.” 

Lam Hòa Trần cười nói: “Xem ra anh rất hài lòng với vị chủ thuê này, cứ khen hắn không thôi.”

Chúc Chu cười ha ha: “Đúng là hắn rất tốt.” Tuyệt đối không phải lời khách sáo, là lời tán dương từ tận đáy lòng.

“Lát nữa kết thúc chuyến đi sẽ ngồi xe tôi về sao?” Lam Hòa Trần quét điện thoại trên dụng cụ quét mã, nhận đồ uống nóng từ tay nhân viên bán hàng cùng khoai tây chiên và mấy món khác.

Chúc Chu nhận đùi gà chiên và bánh khoai, lắc đầu: “Không cần, hắn đi gặp bạn ở gần đây thôi, lát nữa cũng phải về, sẽ tới đón chúng tôi.”

“Được.”

Thời Đường cũng không biết mình trong mắt Chúc Chu lại tốt như vậy, cũng không biết Chúc Chu lại khen hắn như vậy. Hắn ngồi một mình trong một tiệm cà phê cách công viên giải trí một con đường, vừa xử lý tài liệu, vừa nhìn thời gian, đến giờ sẽ đi đón người ngay.

Chỉ là rõ ràng phải tận dụng thời gian này xử lý chuyện công tác, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào Thời Đường lại mở mấy video trong điện thoại ra.

Đeo tai nghe bluetooth, nghe giọng nói Chúc Chu trong video, nhìn hai tay anh xử lý nguyên liệu nấu canh trên thớt, thế mà lại thấy đây là một loại hưởng thụ.

Thời gian trôi qua từng chút một, mấy video bị Thời Đường xem đi xem lại, hắn cho ra một kết luận, anh chàng này thích hợp đi làm blogger mỹ thực, video nấu ăn giàu sức hút như vậy, ngắn gọn nhanh chóng trực tiếp, phối cùng âm nhạc nhẹ nhàng, cứ mấy phút như vậy, từng cái một, hoàn toàn không dừng được. 

Thời Đường thấy các video được Chúc Chu làm rất tốt, thêm tay đẹp nữa, công thức không phức tạp, hấp dẫn người xem, khiến hắn không nhịn được phải xem đi xem lại.  

Đối với chuyện liên quan đến thời cơ kinh doanh thì Thời Đường đều rất tinh chuẩn và độc đáo, đồng thời những dây thần kinh về chuyện khác lại quá mức chậm chạp. Nhìn thời gian, Thời Đường đến trước cổng công viên Thiên đường nhi đồng, đợi Chúc Chu và Quan Quan xuất hiện.

Tuy đến sớm nhưng cũng không đi giục, mà chờ khi Chúc Chu hỏi mới nói mình đã đứng ở cổng rồi.

Chúc Chu không ngờ Thời Đường đã tới cổng, nói với Lam Hòa Trần và bố Đản Đản mình phải đi, bố Đản Đản cũng chuẩn bị đưa Đản Đản đi. Nếu hai người đều phải đi, tất nhiên Lam Hòa Trần cũng không ngốc ở đây tiếp nữa. Vốn đã định tầm này sẽ về nhà, bọn nhỏ không ngủ trưa, tuy có nhiều thiết bị trò chơi khiến mấy bé hưng phấn quên mệt, nhưng người lớn có thể nhìn ra được, bọn nhỏ hơi buồn ngủ rồi, còn bắt đầu ngáp.

Ba người bạn tốt đều ôm ấp lưu luyến không rời, vẫy tay nói tạm biệt.

Chúc Chu nhìn Lam Hòa Trần cùng Lam Lam lên xe, bế Quan Quan đi về chỗ đỗ xe mà Thời Đường nói.

Mới đi vài bước, Quan Quan đã ngáp một cái dựa lên vai Chúc Chu ngủ rồi, Thời Đường nhìn thấy Chúc Chu đi tới từ đàng xa, xuống xe mở cửa giúp, Chúc Chu cho Quan Quan vào ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em ở ghế sau, thắt dây an toàn, rồi anh ngồi vào ghế phó lái nói cảm ơn với Thời Đường.

Thời Đường hỏi: “Về nhà?”

Chúc Chu đáp: “Về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc