ĐẠI BẠO NGỌT

Dịch: CP88

Thi Điềm vừa mới đánh nhau với người ta một trận, trong lòng vốn đã không thoải mái chút nào, vậy mà bây giờ còn phải đứng đây nghe Kỷ Diệc Hoành giáo huấn.

Cậu thiếu niên xoay người đi ra ngoài hai bước, Thi Điềm cũng nhấc chân chuẩn bị trở về ký túc xá.

"Lại đây."

Trên mặt cô mơ hồ còn đau, Thi Điềm thấy Kỷ Diệc Hoành đã xoay người, đang nhìn mình chằm chằm.

"Có chuyện gì?" Đừng có nói là cô thật sự phải vác theo cái mặt sứt sẹo này đi ra ngoài đấy nhé?

"Đến cửa hàng đồ nướng đó một chuyến."

"Hả? Vì sao?"

Kỷ Diệc Hoành giục cô, "Mau lên."

"Nhưng ký túc xá sắp đóng cửa rồi."

"Cậu không sợ mấy người kia tìm đến trường? Đánh nhau không phải chuyện nhỏ, đến lúc đó nhà trường kỷ luật cậu thì muốn khóc cũng không kịp."

Thi Điềm vốn đã lo sợ chuyện đó từ khi kết thúc, lúc nóng máu ra tay thật sự không nghĩ được nhiều, sau đó càng nghĩ lại càng sợ. Những người kia chắc chắn không phải sinh viên, đến lúc đó làm ồn ào lên, cô và Hàn Lăng Dương không phải sẽ chịu thiệt thòi nhiều hơn sao?

Cô ngoan ngoãn đi theo sau Kỷ Diệc Hoành, ngoan ngoãn đưa anh đến cửa hàng đồ nướng kia. Thi Điềm ngó đầu vào nhìn quanh quất, "Ông chủ còn đang ở trong, đi thôi."

Kỷ Diệc Hoành tiến lên, kéo cô sang bên cạnh, "Cậu đứng ngoài này chờ tôi."

"Mình cùng vào với cậu."

"Không cần."

Thi Điềm nhìn anh đi vào rồi đóng cửa lại, cô chờ ở bên ngoài khoảng 2, 3 phút, còn đang do dự có nên đi vào không thì nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện.

"Chính là ở đó, không biết đã chạy chưa!"

"Chạy cũng phải tìm cho ra, nhìn là biết chúng nó học ở trường nào đó gần đây thôi......"

Thi Điềm vội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mấy người hôm nay bị đánh tan tác đang bước tới, phía sau còn dẫn theo đồng bọn. Cô sợ đến mức chân như được bôi thêm dầu, đẩy cánh cửa của cửa hàng đồ nướng ra rồi cắm đầu cắm cổ chạy vào trong, "Không hay rồi không hay rồi, bọn họ đến!"

Kỷ Diệc Hoành và ông chủ đang nói chuyện, Thi Điềm dùng sức giữ cửa, "Mau lên, mau khóa cửa lại."

"Ai đến cơ?" Ông chủ hỏi.

"Mấy người vừa đánh nhau kia, còn dẫn theo một đám người nữa đến."

"Tôi -------" ông chủ cũng không có thời gian mà mắng người, "Mấy người đúng là rắp tâm muốn phá nát cái cửa hàng nhỏ của tôi mà."

Kỷ Diệc Hoành bước nhanh về phía trước rồi kéo Thi Điềm ra, chỉ sợ lát nữa người ta đẩy mạnh cửa đi vào rồi làm thương cô. Thi Điềm ôm chặt cánh tay anh muốn kéo anh cùng trốn vào bếp, đám người kia vừa nhìn liền biết không phải hạng tốt lành gì, hôm nay xem ra sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.

Cánh cửa bị đẩy ra, cô gái đánh nhau với Thi Điềm liếc mắt một cái liền nhận ra cô, "Vẫn còn ở đây!"

"Mấy người muốn làm gì?" Thi Điềm căng thẳng hỏi.

"Tên tiểu tử kia đâu?" Hàn Lăng Dương ngay từ lúc bắt đầu đã điên cuồng đánh ông ta cho sao bay đầy đầu, tên đàn ông cầm đầu sẽ không nhận nhầm người.

Thi Điềm trốn sau lưng Kỷ Diệc Hoành, bàn tay nhỏ túm lấy một góc áo anh. Nơi này chỉ có một cánh cửa duy nhất, bọn họ có thể chạy trốn kiểu gì đây?

Ông chủ cũng muốn dàn xếp ổn thỏa cho yên chuyện, liền tiến lên khuyên can, "Tổn hại gì đó bọn họ đều đã đền tiền cả rồi. Bỏ đi bỏ đi, làm lớn chuyện lên cũng không có lợi cho ai."

"Chúng mày là sinh viên Đông Đại phải không?" Tên đàn ông kia đưa tay ra chỉ về phía Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành, "Không biết mấy chuyện đánh nhau này trường chúng mày có quản được không đây?"

Chuyện gì đến thì cũng phải đến, Thi Điềm thò ra một nửa cái đầu. "Chúng tôi không phải sinh viên, chỉ đi qua nơi này ăn cơm mà thôi."

"Mày có giỏi thì cứ ở yên đó. Chờ kỳ nghỉ lễ kết thúc tao sẽ đến trường tìm giáo viên của mày!" Người phụ nữa kia đến tận bây giờ vẫn còn một bụng hỏa không sao tiêu hết.

Thi Điềm há há miệng, không dám cãi lại nữa, nếu không được thì hay là nhận sai đi nhỉ? Có câu nói người co được dãn được mới làm nên chuyện lớn mà.......

"Là cô đánh cậu ấy?" Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một chuỗi thanh âm.

Người phụ nữ đứng đối diện chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của Kỷ Diệc Hoành, nuốt lại lời thô tục vào trong, ngữ điệu cũng mềm mại đi không ít. "Là con nhỏ đó động thủ trước, còn túm tóc chị."

"Mới không phải đây," Thi Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là cô động chân động tay trước."

"Ồn ào cái gì?" Tên đàn ông cầm đầu ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. "Còn một đứa nữa đâu? Hôm nay nếu chúng mày không giao nó ra đây thì đừng hòng yên chuyện!"

"Anh ồn ào cái gì?" Kỷ Diệc Hoành tiến lên một bước, ánh mắt rét lạnh dừng lại trên mặt anh ta, "Cái miệng cũng ba hoa đến thế thôi, lúc động thủ chắc chỉ biết biến thành cây bông mềm nhũn phải không?"

"Mày có muốn nếm thử quả đấm của tao không?"

"Nếu không phải vừa rồi bị đánh không phản công lại được chút nào thì anh sẽ mang theo một đám người quay lại trả thù chắc? Tôi nghe nói vừa rồi hai người đấu một, thế mà cuối cùng vẫn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, xem ra cũng không ra làm sao cả."

Tên đàn ông tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, "Mày có tin tao lập tức đánh vỡ đầu mày không?"

"Vậy thì cứ thử xem, một chọi một, thế nào? Tôi thấy anh cũng không đến nỗi cho đám bạn cùng xông lên một lượt đấy chứ? Nơi này nhỏ hẹp như vậy, ào ào xông vào cũng chẳng ra chiêu được."

Tên đàn ông thấy Kỷ Diệc Hoành tuy là cao hơn mình một cái đầu, nhưng bộ dạng vừa nhìn liền biết từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, sao có thể đánh lại được anh ta chứ?

Tên đàn ông lùi về sau một bước, cầm lấy vỏ chai bia rỗng trên bàn. Thi Điềm sợ đến mức muốn chạy trốn. "Sao anh còn cầm theo vật có thể gây ngộ thương hả?"

"Quy tắc cũng là do ông đây quyết định."

Ông chủ sợ đến mức vội lấy điện thoại ra muốn gọi cho cảnh sát, nhưng đối phương dĩ nhiên sẽ không cho ông ta cơ hội này, một người trong số đó tiến lên đứng bên cạnh trông chừng ông ta, Kỷ Diệc Hoành cũng đã kéo Thi Điềm về sau lưng mình.

"Được, tôi tay không, còn anh có thể tùy ý. Tôi chỉ có một điều kiền, nếu như tôi đánh thắng anh thì anh phải hoàn toàn biến mất, đừng có quay lại gây phiền phức. Còn có......" Kỷ Diệc Hoành hơi dừng một chút, nhấc tay chỉ vào người phụ nữ đứng bên cạnh tên đàn ông đó. "Bảo cô ta xin lỗi."

"Chị xin lỗi?" Người phụ nữ như nghe thấy chuyện tiếu lâm, hừ lạnh, "Nhóc nhìn vết thương trên cổ chị đây này!"

"Tôi không cần biết, đây chính là điều kiện của tôi."

Tên đàn ông đã không thể chờ thêm nữa, "Được rồi, cứ vậy đi."

"Anh lại muốn em xin lỗi nó? Rõ ràng là nó đánh em!"

"Lảm nhảm dài dòng cái gì? Mày thấy tao thua được à?" Tên đàn ông siết chặt chai bia trong tay, "Mở to mắt mà xem tao đánh chết nó đây!"

Thi Điềm đứng phía sau, chân đã muốn mềm nhũn. Cô ôm cánh tay Kỷ Diệc Hoành. "Đừng mà, bọn họ đông người như vậy, còn có cơ bắp của tên đó nữa......"

"Cậu mà còn ôm tôi như thế nữa, tôi mới thật bị anh ta đánh chết đấy." Kỷ Diệc Hoành muốn rút cánh tay ra, Thi Điềm thấy vậy thì càng ôm chặt hơn, như hận không thể treo cả người lên người anh.

"Cậu không tin tôi?"

"Tình huống này không thể mạnh miệng được đâu," Thi Điềm ghé miệng đến bên tai anh, thấp giọng nói, "Không thì nói xin lỗi đi, nếu cậu cảm thấy mất mặt thì để mình."

Tên đàn ông chờ đến mức hết cả kiên nhẫn, nhấc chai bia muốn xông lên. Cánh tay Kỷ Diệc Hoành vẫn bị Thi Điềm ôm chặt, anh nhanh nhẹn phản ứng lại, nâng chân đá vào cổ tay tên đàn ông, chai bia trong tay anh ta bay ra ngoài, đập vào vách tường bên cạnh rồi vỡ choang.

Thi Điềm trợn mắt há mồm, trong tích tắc thả tay, sau đó ngoan ngoãn lùi sang một bên.

Tên đàn ông nắm chặt cổ tay mình, cánh tay run rẩy lợi hại, tê dại đến mức không thể nâng lên được nữa.

"Có được không thế?" Một tên đồng bọn của anh ta đứng phía sau thúc giục, tên đàn ông cắn răng, dùng tay kia chống người đứng dậy rồi tiếp tục xông về phía trước.

Không còn cục phiền toái nhỏ đeo bám nữa, Kỷ Diệc Hoành càng có thêm không gian để ra chiêu. Anh xoay người nâng chân đá tới, trúng bả vai đối phương. Thi Điềm thấy người kia còn chưa kịp động thủ đã ngã chổng vó, bộ dạng vô cùng chật vật, thử một hồi lâu vẫn không thể bò lên.

------ lời tác giả ------

Tiểu Điềm Điềm lầm bầm: Hai người các ngươi, ai cũng bạo lực quá đi thôi ~

Bình luận

Truyện đang đọc