ĐẠI BẠO NGỌT

Dịch: CP88

Kỷ Diệc Hoành cảm thấy mình nói sai rồi, chính anh tự ngẫm lại còn cảm thấy rất kỳ quái.

Sinh nhật là một ngày đặc biệt như thế, anh lại đơn độc cùng Từ Dương đón, còn làm ra cái bầu không khí này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Du Lâm Tuệ không khỏi méo xệch đi, bà dành hết tâm huyết nuôi cậu con trai cục cưng của mình, để cho nó ra ngoài người gặp người thích hoa thấy hoa nở. Bà cũng tôn trọng phương thức giáo dục cho con tự do phát triển, chỉ là bà không nghĩ con trai lại có thể quá mức buông thả như thế này, cư nhiên đến cả khóa cửa là thứ quan trọng nhất cũng không cho bà tự ý ra vào nữa rồi?

Du Lâm Tuệ đi vào nhà bếp xem xét, nhìn thấy nồi niêu xoong chảo còn chưa kịp thu dọn. "Này...... đây đều là Từ Dương làm?"

Kỷ Diệc Hoành không biết vì sao bà lại muốn hỏi như vậy, dứt khoát im lặng không nói.

Du Lâm Tuệ quan sát tỉ mỉ một hồi, nhìn thấy bên trong chiếc đĩa nhỏ đựng bánh ga tô đặt cạnh đó còn có mấy cây nến đã đốt qua. Hai tên con trai lớn tướng, còn cần phải lãng mạn như thế sao?

Cậu thiếu niên nhìn sắc mặt của bà một chút, không phải là dọa sợ bà rồi đó chứ? Anh nhanh chóng đặt tay lên bả vai bà, "Mẹ, tụi con chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi."

"Không bình thường, không bình thường, không bình thường chút nào cả."

"Vậy nếu là con gái thì sao?"

Du Lâm Tuệ ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Cùng với bạn gái?"

"Xem mẹ bị dọa sợ này, không thể dẫn bạn trai về, hiện tại dẫn theo bạn gái cũng không được luôn."

"Bạn gái đương nhiên là được, nhưng vẫn phải nhớ những lời mẹ đã nói với con, đừng có trong lúc kích động nhất thời mà làm ra những hành vi không đứng đắn. Con phải coi cô bé là nàng công chúa nhỏ cao quý mà một lòng bảo vệ che chở, chỉ khi thật sự xác định con có thể phụ trách cả đời với con bé, quan hệ mới có thể tiến thêm một bước nữa."

Lời vốn đã đến miệng, cuối cùng vẫn bị Kỷ Diệc Hoành nuốt về bụng.

Đề tài nếu đã bàn luận đến tận đây, Thi Điềm trong lúc này mà còn đi ra, xét theo tính tình của Du Lâm Tuệ nhất định sẽ lại cho là bọn họ đã làm gì đó.

Ánh mắt Kỷ Diệc Hoành hơi né tránh, nghĩ đến chuyện đang phát sinh trước khi bà gõ cửa, ngọn lửa bên trong lại cháy lên âm ỉ, tán loạn khắp cơ thể.

Du Lâm Tuệ đưa tay đánh vào bụng anh, "Nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi."

"Ngàn vạn lần phải nhớ lấy, đàn ông và đàn ông...... quan hệ tốt nhất chỉ có thể là tình anh em, không thể phá giới hạn."

Kỷ Diệc Hoành không nhịn được cười gượng hai tiếng, "Con biết rồi, à, sao tự nhiên mẹ lại đến đây?"

"Hình như lần trước tới mẹ có làm rơi mất sợi dây chuyền."

"Mẹ gọi cho con, ngày mai con mang về cho mẹ là được rồi."

Du Lâm Tuệ đi thẳng về phía căn phòng dành cho khách. "Vậy không được, ngày mai mẹ đã có hẹn với bạn, chiếc váy đó chỉ có thể phối với chiếc dây chuyền này."

Kỷ Diệc Hoành cũng không biết Thi Điềm trốn ở đâu, Du Lâm Tuệ tiến vào căn phòng dành cho khách, tìm được sợi dây chuyền của mình. Căn phòng này bày biện khá đơn giản, rất khó để có nơi ẩn nấp.

"Mẹ, không còn sớm nữa, con đưa mẹ về."

"Không cần, mẹ tự gọi xe là được rồi."

Ra khỏi phòng ngủ, Du Lâm Tuệ đột nhiên đánh mắt sang một căn phòng khác, sau đó nhanh như cắt đẩy cánh cửa đó ra, "Để mẹ dọn dẹp phòng cho con."

"Mẹ, không cần, phòng con cực kỳ gọn gàng."

Thi Điềm nghe được tiếng bước chân truyền tới, đèn trong phòng bị bật lên, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện xuyên qua khe tủ quần áo lọt vào trong. Cô vội vàng co người lại, bàn tay che kín miệng.

"Con xem con này, chăn cũng không gấp." Du Lâm Tuệ đi đến bên giường, cầm chăn tung ra.

"Vừa rồi còn rất gọn gàng, bây giờ mới là bị mẹ làm rối tung lên đấy." Kỷ Diệc Hoành cầm lấy góc chăn trong tay bà, gấp gọn lại.

"Quần áo cần phải thu dọn mỗi khi đổi mùa, dọn rồi giặt đi nữa." Du Lâm Tuệ phóng tầm mắt ra bốn phía, cũng chỉ còn tủ quần áo kia là có thể giấu người.

Thi Điềm thầm nghĩ lần này xong thật rồi, nếu cô cứ như vậy bị túm thì có khác gì bị người ta bắt quả tang ngay tại trận đâu?

Du Lâm Tuệ đi đến trước tủ quần áo, Kỷ Diệc Hoành bước một bước dài chắn trước người bà, "Mẹ, đừng có nói là mẹ còn muốn giặt quần áo cho con đấy nhé?"

"Đúng rồi, giặt rồi cất gọn đi, thuận tiện tìm đồ mặc mỗi khi cần."

"Mẹ, tối muộn rồi đấy, mẹ xem xem bây giờ là mấy giờ?"

Du Lâm Tuệ suýt chút nữa quên mất thời gian, "Ôi, đã trễ thế này rồi cơ à."

Thi Điềm phóng tầm mắt xuyên qua khe cửa tủ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai cái chân thon dài của Kỷ Diệc Hoành. Cổ họng hơi ngứa, Thi Điềm thật sự sợ mình không nhịn được mà ho khan.

"Quần áo lần trước của mẹ đều ở đây phải không? Lần này tiện đường mang về luôn đi." Du Lâm Tuệ nói xong, lại muốn duỗi tay ra.

"Mẹ, quần áo của mẹ đều ở phòng bên kia, không có ở đây đâu."

"Không đúng, lúc trước rõ ràng là chính tay mẹ nhét vào đây mà."

Trong lòng Thi Điềm hiện tại như đang có hàng vạn con kiến bò, ngộ nhỡ Du Lâm Tuệ thật muốn mở cửa tủ ra rồi nhìn thấy cái bộ dạng này của cô, tóc rối tơi bời, vẻ mặt sợ hãi. Ấn tượng đầu tiên này cũng đủ hù chết người rồi? Thi Điềm thật sự hận không thể đào một cái đường hầm rồi chui vào trong, dù hầm có sập cũng tuyệt đối không chui ra.

Kỷ Diệc Hoành nắm chặt cổ tay Du Lâm Tuệ, một tay kia ôm lấy bả vai bà rồi đẩy bà ra ngoài, "Mẹ, hôm nay là sinh nhật con, con còn chưa được ăn mì sinh nhật nữa, mẹ làm cho con một bát đi."

"Không phải con đã ăn thịt bò rồi à?"

Hai người ra khỏi phòng ngủ, anh thuận tay cài cửa lại, "Thịt bò là thịt bò, năm nào mẹ cũng làm mì sinh nhật cho con, con vẫn còn nhớ đó."

Thi Điềm vểnh tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài, Kỷ Diệc Hoành tiến vào bếp thu dọn, rửa sạch sẽ nồi và bát, Du Lâm Tuệ đứng ngoài cửa nhìn anh. "Xong chưa?"

"Đừng giục con, xong ngay đây."

Du Lâm Tuệ không hề có ý muốn đi vào giúp một tay, bàn tay này của bà được bảo dưỡng khá tốt, ở nhà cũng không cần làm mấy cái loại công việc này.

Kỷ Diệc Hoành thu dọn xong xuôi mới cho bà đi vào, Du Lâm Tuệ đổ nước vào nồi, Kỷ Diệc Hoành đứng bên cạnh nhìn, "Đây là nước canh?"

"Chỗ con cũng không có nước xương hay canh gà gì cả, chấp nhận đi chấp nhận đi, lát nữa mẹ cho thêm nước tương hay nước giấm gì đó vào là được rồi."

Kỷ Diệc Hoành thật hoài nghi đây không phải mẹ ruột của anh, "Vậy ít nhất mẹ cũng rán quả trứng hoặc là......"

"Mẹ sợ rán trứng lắm, dễ bị bắn dầu lên. Dù gì ngày mai con cũng về nhà rồi, ba con đã nói sẽ làm cho con một bàn thức ăn, con còn đòi hỏi cái gì nữa."

Kỷ Diệc Hoành đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Du Lâm Tuệ nhàn nhã đứng một bên, đợi đến khi nước sôi thì thả mì sợi vào trong, lại đợi một lúc nữa rồi vớt lên, cho ít tương giấm vào nước canh, đổ thêm chút dầu vừng, sau đó nói với anh, ăn được rồi.

Kỷ Diệc Hoành nhìn chằm chằm mấy sợi mì bốc hơi ngùn ngụt trong bát, "Mẹ, mẹ mau về đi thôi."

"Con ăn mì đi."

Anh cầm đũa gắp mấy sợi mì lên rồi bỏ vào miệng, Du Lâm Tuệ bước nhanh ra cửa, "Mẹ xuống gọi xe, con không cần đưa đâu."

"Chú ý an toàn."

Du Lâm Tuệ đi đến cửa, lúc đưa tay đẩy cửa đột nhiên nhìn thấy một đôi giày.

Lúc Kỷ Diệc Hoành mở cửa cho bà đã đá đôi giày vào trong, nhưng nếu như để ý thì vẫn sẽ thấy được một đôi giày nữ.

Nhỏ thôi, cỡ 36, 37.

Du Lâm Tuệ không nói gì, mở cửa đi ra ngoài.

Kỷ Diệc Hoành nghe được tiếng đóng cửa truyền vào tai, anh đặt đũa xuống, sau đó cẩn thận bước từng bước một ra cửa xem xét tình hình.

Anh thở ra một hơi, chỉ sợ Thi Điềm trốn trong tủ quần áo bị ngộp chết, liền nhanh chân bước về phòng, mở cửa tủ ra.

Thi Điềm núp bên trong, hai tay ôm lấy mặt, con mắt to đen láy sau khi xác định người đến là ai qua hai ngón tay mới chậm chạp từ bên trong bò ra, "Đi chưa?"

"Rồi." Kỷ Diệc Hoành khom người kéo cô lên.

"Làm mình sợ muốn chết."

"Mẹ tôi không có đáng sợ như vậy."

Thi Điềm đi đến cửa phòng ngủ, cẩn thận thò đầu ra kiểm tra, sau khi xác định bên ngoài không có ai mới chạy vội về phía trước.

"Cậu đi đâu thế?"

"Phải nhanh nhanh về ký túc xá."

"Chờ chút," Kỷ Diệc Hoành kéo cô lại, "Mẹ tôi hẳn còn chưa đi xa, nói không chừng vẫn ở dưới lầu, bây giờ đi xuống khéo sẽ đụng phải bà đấy."

Nói cũng đúng, Thi Điềm vội phanh lại, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ngồi thêm một lúc đi."

Anh đi đến bên cạnh ghế sô pha, Thi Điềm hơi nhấc lông mày, tình cảnh vừa rồi như thanh sắt nung rơi vào lòng cô, đến tận bây giờ vẫn còn nóng bỏng.

"Ngồi đi."

Cô ừ một tiếng, đi đến đầu bên kia của chiếc ghế sô pha, vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm màn hình ti vi. Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống bên cạnh, cũng không đụng tới cô.

Một lúc sau Kỷ Diệc Hoành ngồi nhích sang một chút, lại thêm một chút, Thi Điềm đã không còn chỗ để lùi, hai tay sốt sắng nắm lấy nhau, "Chắc là mẹ cậu đi rồi nhỉ?"

"Mẹ tôi rất thông minh, nếu bà đã phát hiện ra khác lạ thì nhất định sẽ rình bắt tới cùng. Tôi dám cam đoan hiện tại bà đang ở dưới tầng ôm cây đợi thỏ."

Không phải chứ?

Thế nào mà Thi Điềm lại có cảm giác cô trở thành gián điệp đang bị truy bắt vậy?

"Biết vậy cứ nói rõ ràng với bà, để cho hai người gặp mặt, sau đó cậu có thể quang minh chính đại qua lại chỗ này rồi."

Thi Điềm ngồi đó, cực kỳ không tự nhiên, "Như thế này không tốt à, hơn nữa bây giờ còn là tối muộn, nếu mẹ cậu nghĩ là mình qua đêm ở đây thì phải làm sao bây giờ?"

"Cũng không phải cậu chưa từng làm vậy."

Thi Điềm chồng hai tay lên nhau, tuy là từ nhỏ cô đã không có mẹ, lại không có ai dạy dỗ, nhưng có một số chuyện cô vẫn hiểu. Yêu đương là yêu đương, nhưng nếu thật sự khiến cho mẹ của Kỷ Diệc Hoành biết được bọn họ ở cùng một chỗ, vậy khẳng định sẽ khinh thường cô là loại không có liêm sỉ.

Con đường sau này của bọn họ nhìn qua vốn đã không dễ dàng, Thi Điềm không muốn mối quan hệ này có thêm mảy may gánh nặng nào nữa. Thi Điềm nhìn chằm chằm phía trước, nhưng nội dung trên tivi là gì đều không xem vào, thời gian còn càng ngày càng muộn. "Kỷ Diệc Hoành, đừng nói là mẹ cậu sẽ canh dưới lầu đến muộn thế này luôn đấy chứ?"

"Cũng không biết được." Kỷ Diệc Hoành không dọa cô, đúng là rất khó nói.

Lúc này, dưới khu trung cư, Du Lâm Tuệ ngồi trong chiếc xe taxi, tài xế không ngừng ngó qua gương chiếu hậu nhìn về phía bà. "Còn phải chờ đến bao giờ nữa?"

"Bác tài, cứ tính cả tiền chờ vào đi, có thể sẽ còn phải chờ thêm một lúc nữa."

Giày vẫn còn ở cửa, chứng tỏ là người còn chưa đi, chỉ là Du Lâm Tuệ cũng không định thật sự bắt ra cô gái nhỏ kia, lúng túng như vậy, sau này sao chúng dám ở cùng nhau nữa?

Bà vốn không muốn quản, nhưng là vẫn muốn nhìn xem bộ dạng đối phương ra sao, lại lo lắng sẽ có chuyện gì đó thật sự xảy ra, nếu cả đêm đều không đợi được thì phải làm sao bây giờ?

Thi Điềm chờ hồi lâu trong phòng, phim đã chiếu đến phần cuối, cô vội vàng đứng lên, "Mình phải về thật rồi."

"Tôi gọi xe cho cậu."

"Không cần, mình đi tàu điện ngầm là được."

"Cậu ngồi xe thì lát nữa mới có chỗ mà ẩn nấp, tin tôi đi."

Du Lâm Tuệ chờ trong xe đều sắp ngủ thiếp đi, điện thoại nhà gọi đến muốn cháy máy, hỏi bà đã lên xe chưa, còn nói gọi xe không an toàn, bắt bà phải chụp ảnh tài xế và biển số xe.

Bên ngoài có một chiếc xe lái đến cổng chính của khu trung cư, cũng không thấy có ai từ trên đi xuống, đợi một lát, Du Lâm Tuệ mới thấy hai bóng người xuất hiện.

Bà liếc một cái là nhận ra Kỷ Diệc Hoành, qua bóng đêm còn có thể mơ hồ nhìn thấy anh ôm vai một cô gái, người kia vóc dáng không cao, còn có chút gầy gò mềm yếu, Du Lâm Tuệ kích động đến mức muốn đẩy cửa xe ra.

Thi Điềm nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành mở cửa xe, sau đó nhanh tay ấn cô ngồi vào, "Tài xế, đi thôi."

Tài xế thích nhất là những người nhanh nhẹn như vậy, đưa xong đơn lượt khách này là có thể về nghỉ ngơi rồi.

Ông ấy đạp ga rời đi, chiếc xe nhanh chóng đi về phía trước, Du Lâm Tuệ đẩy hai lần, cửa xe vẫn không nhúc nhích.

Tài xế thấy thế, mở khóa cửa xe, Du Lâm Tuệ nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đi đến cạnh xe bà, khom lưng nhìn qua cửa sổ.

Bà cẩn thận đẩy cửa xe ra, Kỷ Diệc Hoành bày ra giật mình, "Mẹ, mẹ còn chưa về hả?"

Du Lâm Tuệ xuống xe, đóng cửa lại, "Mẹ vừa mới gọi được xe thôi, nơi này của con gọi xe thật quá khó."

"Sao mẹ không nói sớm, con gọi xe cho mẹ."

"Cô bé vừa rồi đi với con là ai thế?"

Kỷ Diệc Hoành nhấc mắt, thấy chiếc xe chở Thi Điềm đã ra khỏi khu trung cư, "Mẹ đoán xem."

"Bạn gái?"

"Tóm lại không phải Từ Dương."

"Nếu con thật dám cùng Từ Dương như vậy, mẹ sẽ nói ba con đánh què chân con luôn."

Kỷ Diệc Hoành nhìn đồng hồ, đã thật sự không còn sớm, "Mẹ mau mau về đi thôi, ngày mai con về nhà."

"Hôm nào mang con bé đến nhà chơi đi, để mẹ nhìn một cái."

"Được."

"Là con đồng ý đấy nhé."

Kỷ Diệc Hoành mở cửa xe, "Mau về nhà thôi."

"Con nói cho mẹ trước một chút, con bé tên là gì? Học cùng trường con sao? Trong nhà có mấy chị em? Học chuyên ngành gì? Ba mẹ làm nghề gì?"

Kỷ Diệc Hoành nghe được câu cuối cùng, mím chặt môi không nói. Thi Điềm lo lắng là đúng, nếu hôm nay không có chút chuẩn bị trước nào để cho hai người gặp mặt, theo cái tính nghĩ gì nói đó của Du Lâm Tuệ, nhất định sẽ tra hỏi chuyện của nhà cô.

"Hôm khác nói tiếp, mẹ về trước đi."

Du Lâm Tuệ ngẫm lại cũng đúng, hỏi gấp gáp như vậy sẽ khó mà trả lời được, lại nói nếu bà còn không chịu về nữa, vị ở nhà kia sẽ phát điên mất thôi.

Thi Điềm về đến ký túc xá suýt soát thời gian đóng cổng, cô rửa mặt đánh răng rồi lên giường, bật điện thoại lên, nghe lời Kỷ Diệc Hoành kéo toàn bộ những gì liên quan đến người phụ nữ kia vào danh sách đen.

Bình luận

Truyện đang đọc