ĐẠI BẠO NGỌT

Dịch: CP88

Tài xế khởi động xe rời đi, sắc mặt Lục Nhất Lạc vẫn tái mét.

Kỷ Diệc Hoành hướng về phía cô ấy nhàn nhạt nói, "Thứ ba tôi và Thi Điềm sẽ cùng nhau về trường, lần ghi hình tiếp theo cũng phải vài ngày nữa, tôi không muốn lãng phí ở đây."

"Tên Thẩm Lượng này thật biết cách gây chuyện, chị sợ là chuyện này còn chưa kết thúc."

"Tùy bọn họ đi."

Thi Điềm vểnh tai lên nghe, không khỏi lo lắng nhìn sang Kỷ Diệc Hoành, "Cậu biểu hiện tốt như vậy, lẽ nào bọn họ không có tai sao?"

"Bọn họ mới không nhìn những thứ này, mấy người mà Thẩm Lượng lựa chọn kia vốn đã toàn là đám ất ơ, là tại mắt của anh ta có vấn đề. Nhưng lại không chấp nhận chịu thua, kìm nén một hơi đến tận lượt của Kỷ Diệc Hoành mới bạo phát. Nếu Kỷ Diệc Hoành là người đầu tiên, chuyện này cũng không rơi xuống người, lần này thì xong rồi, chúng ta chỉ có thể chịu xui xẻo."

Thi Điềm nghe vậy, lo lắng hỏi, "Đợi đến khi chính thức phát sóng, chuyện ngày hôm nay chắc sẽ được giấu đi chứ ạ?"

"Đương nhiên rồi, tỉ suất người xem của chương trình này cũng không phải thấp."

Kỷ Diệc Hoành cũng không quan tâm những thứ này, điều duy nhất anh quan tâm đó chính là cả một con đường từ trường quay về đến khách sạn, Thi Điềm đều không phản ứng lại anh.

Mà trong đầu Thi Điềm hiện tại đều là hình ảnh Lục Nhất Lạc ôm ngang thắt lưng Kỷ Diệc Hoành đưa anh đi, cô là bạn gái chính thức lại không thể ở trước mặt mọi người làm những chuyện như vậy, trong lòng cô có thể bình tĩnh sao?

Kỷ Diệc Hoành về đến khách sạn thì lập tức xông vào nhà tắm, đợi tắm xong bụng cũng đói cồn cào, liền đi sang phòng Thi Điềm gọi cô cùng đi ăn.

Anh ấn chuông cửa phòng cô, nhưng đợi một lúc lâu không thấy cô đi ra mở cửa, Kỷ Diệc Hoành không thể làm gì khác đành mở miệng, "Thi Điềm."

Tiếng của anh xuyên qua cánh cửa truyền vào trong, thật ra Thi Điềm đã sớm đứng sau cánh cửa, cô mở cửa ra, Kỷ Diệc Hoành đứng bên ngoài không nhúc nhích, "Đi, đi ăn chút gì đó."

"Không đi."

"Không đói?"

"Đói chứ, đói muốn chết rồi."

Vậy thì cũng quá kỳ quái rồi.

Thi Điềm xoay người đi vào nhà, Kỷ Diệc Hoành thấy vậy, đi vào theo, "Làm sao thế?"

"Sư tỷ đâu?"

"Không biết, chắc là ở trong phòng."

"Cậu đi mà rủ chị ấy đi cùng."

Kỷ Diệc Hoành nghe ra lời này sao mà chua loét, "Sư tỷ có đoàn đội của chính mình, đi cùng tôi làm cái gì?"

"Ơ kìa, bên ngoài nguy hiểm như thế, chị ấy đi cùng có thể bảo vệ cho cậu nha, như gà mẹ bảo vệ gà con đó, nửa ôm nửa ấp."

Kỷ Diệc Hoành lập tức hiểu ra. Khi đó bởi vì đi gấp, tuy là cảm thấy động tác kia của Lục Nhất Lạc có chút không thích hợp nhưng cũng chưa kịp nói gì. Hơn nữa hành động này từ góc độ của Lục Nhất Lạc mà nói chính là bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chỉ là che chở người mình mà thôi.

Cậu thiếu niên tiến lên hai bước, ôm cô vào ngực, "Vì sao tôi lại ngửi được trong phòng này nồng nặc mùi giấm nhỉ?"

"Nói vớ nói vẩn."

"Thật đấy, cậu ngửi thử mà xem." Kỷ Diệc Hoành nói xong, dí cái mũi đến bên tai Thi Điềm rồi dùng sức ngửi một cái.

Thi Điềm sợ buồn, rụt cổ lại, bật cười, "Tránh ra, buồn."

"Tôi còn chưa chạm vào cậu mà."

Giống như hồi còn bé luôn có người thích trêu chọc cô, cũng không cần động chân động tay, chỉ cần cầm tay cô đặt trước miệng hà hơi một cái, liền có thể khiến Thi Điềm tự buồn mà cười đến không thể ngậm miệng.

Cánh tay của Kỷ Diệc Hoành càng lúc càng siết chặt vòng vây, không có ý muốn thả cho cô chạy, cánh môi mỏng thậm chí còn khẽ đặt bên vành tai Thi Điềm, dọa cho cô lập tức ngoan ngoãn đứng im.

Anh nâng tay xoa xoa mái tóc của cô, "Bọn họ gọi cậu là sư tử nhỏ bởi vì cậu thường hay giương nanh múa vuốt, hay là vì mái tóc xoăn tự nhiên này?"

Thi Điềm hơi ngẩng đầu lên, "Đương nhiên đều không phải, mình tên là Thi Điềm, cũng chính là Sư tử nhỏ nha, đáng yêu biết bao nhiêu."

Kỷ Diệc Hoành hoàn toàn không đồng ý, "Chi bằng để tôi đặt lại cho cậu nhé?"

Cô vẫn nhớ anh có cái miệng rất ác, năng lực phản ứng khác hẳn người thường, lời từ miệng nói ra tám phần mười không thể là lời hay. "Tự chủ trương đặt biệt hiệu cho người khác là chuyện đáng xấu hổ, thầy giáo không có dạy cho cậu sao?"

"Vậy cái này không phải biệt hiệu, mà là tên gọi thân mật."

Rồi rồi, Thi Điềm biết mình không thể đấu lại anh, "Cậu muốn gọi mình là gì?"

"Tiểu Điềm Điềm."

"....."

Thi Điềm chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi lên ầm ầm, "Tuyệt đối đừng có gọi mình như vậy."

"Thế cậu muốn gọi là gì?" Kỷ Diệc Hoành chuyển đôi môi mỏng về lại bên tai Thi Điềm, rủ rỉ nói, "Vại giấm? Lọ giấm? Tiểu giấm vương của Đông thành?"

"Kỷ Diệc Hoành!"

Toàn bộ áp lực trong lòng anh theo tiếng hét của Thi Điềm mà tan hết không còn một mảnh, Kỷ Diệc Hoành chỉ thấy buồn cười, sau đó càng ôm chặt cô hơn nữa.

Sáng ngày thứ ba, Kỷ Diệc Hoành và Thi Điềm cùng nhau trở về Đông thành. Kỷ Diệc Hoành không về nhà, mà trực tiếp đến Đông Đại.

Chuyện anh tham gia chương trình lớn kia, sinh viên của Đông Đại không ai không biết, chỉ là đối với sự xuất sắc này của Kỷ Diệc Hoành tập mãi cũng thành quen.

Ngày hôm qua vốn là ngày trường học tổ chức đại hội thể thao, vậy nên Thi Điềm mới xin nghỉ. Chỉ là không ngờ thứ hai trời mưa, đại hội thể thao cũng vì thế mà rời sang hôm nay.

Thi Điềm đối với tất cả những gì liên quan đến thể dục đều vô cùng kém cỏi, chạy bộ không được, nhảy cao càng không, nhảy xa thì chân không đủ dài, trước giờ cũng chỉ đứng ngoài lẫn vào đoàn cổ vũ mà thôi.

Kỷ Diệc Hoành muốn đi tìm Nghiêm lão sư có chút chuyện cần bàn, Thi Điềm đến sân thể dục trước. Bên này cực kỳ náo nhiệt, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ.

Thi Điềm thật vất vả mới tìm được Chu Tiểu Ngọc và Tưởng Tư Nam lẫn trong đám người, "Gọi điện thoại cho mấy cậu sao không kẻ nào nghe hả? Tìm mấy cậu hơn nửa ngày luôn rồi đó."

"Chỗ này ồn ào như vậy sao mà tụi này nghe thấy tiếng chuông được, cậu về bao giờ thế?"

"Vừa về đây, Từ Tử Dịch đâu rồi?"

"Chạy 100 mét, cậu ấy chạy cuối cùng," Tưởng Tư Nam chỉ chỉ cách đó không xa. "Ở bên đó."

Từ Tử Dịch đang làm tư thế chuẩn bị, Thi Điềm vẫy tay với cô ấy, Tưởng Tư Nam kéo Thi Điềm chen lên trước, "Cậu ấy không nhìn thấy tụi mình đâu."

Tiếng súng vang lên làm hiệu lệnh, Thi Điềm gấp rút che hai tai, nhìn thấy đám người điên cuồng lao về phía trước. Từ Tử Dịch bộc phát sức mạnh, cuối cùng vượt qua hai người, đoạt được giải nhì.

Thi Điềm và Tưởng Tư Nam chui ra khỏi đám đông đi tìm cô ấy, lại không thấy bóng dáng của Từ Tử Dịch đâu.

Trên một sân thể dục khác, đang diễn ra cuộc thi nhảy cao.

Người đứng xem chen lấn thành hai ba vòng, Từ Tử Dịch cầm chai nước khoáng chưa mở nắp đứng trong đám người. Cô ấy không thể chen lên phía trước, cuối cùng đành phải kiễng mũi chân mà xem.

Hàn Lăng Dương chạy lấy đà rồi dùng sức nhảy lên, vượt qua xà ngang, thắng bại vừa nhìn liền sáng tỏ. Cùng một độ cao, đối thủ lại không thể vượt qua.

Từ Tử Dịch vỗ tay theo đám người xung quanh, Hàn Lăng Dương đứng dậy rồi chỉnh trang lại quần áo, đôi chân thon dài bước trên đệm hai bước mới đi xuống.

Cô bạn đứng phía trước Từ Tử Dịch bước nhanh về phía trước, "Quá tuyệt rồi, lớp chúng ta lại có thêm một giải nhất nữa."

Hàn Lăng Dương lấy chiếc áo khoác trên tay một nam sinh, mặc lên người, sau đó kéo khóa áo lên đến cổ.

Cô bạn kia đưa chai nước ngọt trong tay cho cậu, Hàn Lăng Dương liếc mắt, nhưng không nhận lấy.

"Uống nước đi, bổ sung thể lực."

"Không cần, cảm ơn." Hàn Lăng Dương lên tiếng, giọng nói không mặn không nhạt.

Từ Tử Dịch theo bản năng siết chặt chai nước khoáng trong tay, lại nhìn chai nước ngọt mười mấy tệ trong tay cô bạn kia, trong nháy mắt cảm thấy mình đứng đây giống như một trò hề.

"Uống đi, cậu không khát hả?" Nhiều người đang nhìn vào như vậy, cô bạn kia không khỏi cảm thấy mất mặt. Cũng chỉ là một chai nước ngọt thôi mà, không muốn uống thì cầm thôi cũng có sao đâu?

"Không cần đâu, tôi không thích nước ngọt."

Hàn Lăng Dương đi thẳng về phía trước, đám đông cũng tự động tản ra hai bên, Hàn Lăng Dương đi lên trước mấy bước thì nhìn thấy Từ Tử Dịch đứng thất thần tại chỗ.

Cô ấy cầm chai nước khoáng đứng đó, mắt thấy Hàn Lăng Dương đi đến trước mặt mình, liền im lặng ngoan ngoãn nhường đường.

Từ Tử Dịch vừa chạy xong cuộc thi tiếp sức, trên trán vẫn còn mồ hôi, hai má hồng hồng. Hàn Lăng Dương theo bản năng nhìn về sau, trận chung kết này không có người trong lớp của Từ Tử Dịch, vì sao cô ấy lại ở đây?

Từ Tử Dịch vẫn nghĩ là cậu sẽ cứ như vậy không nói tiếng nào rời đi, không ngờ Hàn Lăng Dương lại càng nhìn cô ấy lâu hơn, chăm chú hơn. Tầm mắt của cậu chuyển xuống tay cô ấy, nhìn thấy khối gồ trên mu bàn tay Từ Tử Dịch.

Cậu thiếu niên chỉ cảm thấy tay của mình cũng ẩn ẩn đau, "Nước cậu đang cầm đó, có định uống không?"

Từ Tử Dịch hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Hàn Lăng Dương dừng trên chai nước khoáng của mình, liền vội vàng lắc đầu.

"Tôi khát."

"Cho cậu." Từ Tử Dịch đưa chai nước tới.

Hàn Lăng Dương vặn nắp chai, đặt miệng chai đến bên môi, Từ Tử Dịch nhìn theo yết hầu của cậu theo động tác uống nước mà chuyển động lên xuống. Lồng ngực cô ấy nong nóng, xung quanh không còn lại mấy người, cô bạn vừa rồi thì đang nhìn chằm chằm về phía này. Có lẽ cô bạn đó không biết Từ Tử Dịch, nên mới hỏi người bạn đứng bên cạnh.

Hàn Lăng Dương uống mấy ngụm, sau đó trực tiếp dùng cổ tay áo chùi miệng.

Cô bạn kia đi tới, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới Từ Tử Dịch, "Cậu ở lớp sáu phải không?"

Từ Tử Dịch khẽ gật đầu, Hàn Lăng Dương nhấc chân muốn rời đi.

"Hóa ra là học bá của lớp sáu, nghe nói trong những người giật được học bổng mỗi năm đều có cậu, có đúng không?"

Từ Tử Dịch không trả lời, sao cô ấy có thể không nhìn ra đối phương là mang theo ý không tốt mà tìm tới chứ?

Cô ấy cũng chỉ mới đứng bên cạnh Hàn Lăng Dương chưa tới hai phút, vậy mà nguy hiểm tầng tầng đã kéo tới. Từ Tử Dịch không muốn trở thành mục tiêu công kích, nghĩ bụng phải mau rời khỏi đây.

Thế nhưng những thứ gọi là phiền phức vẫn luôn thích bám riết người không tha, dù muốn trốn cũng khó mà tránh thoát dễ dàng.

"Thật ra có học bổng là đủ rồi không? Nhưng mình nghe nói cậu vẫn lấy trợ cấp con nhà nghèo, mình cực kỳ hiếu kỳ, sinh viên nghèo một năm có thể lấy được bao nhiêu tiền trợ cấp? Có thể đủ để đóng vào chỗ học phí không đây?"

Bình luận

Truyện đang đọc