ĐẠI BẠO NGỌT

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Nữ sinh kia nói xong, còn học theo Thi Điềm nháy nháy mắt mấy cái.

Anh đi sang bên cạnh, hình như chiếc bút đó không hạ xuống nữa, lẽ nào Kỷ Diệc Hoành lại thích những lời như vậy thật hả?

Thi Điềm sau khi trải qua một phen kinh hãi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, trong đầu đều là bộ dạng chính mình vác chăn trên lưng chạy hùng hục, cô chính là kiểu người dù 1 vòng cũng không chạy nổi đó.

Mấy nam sinh đánh giá xong một lượt, quay lại trả tập chấm điểm cho giáo quan sau đó quay về phòng mình.

Thi Điềm đứng nghiêm, căng thẳng đến mức tay run chân cũng run, cái tên đầu tiên giáo quan gọi lên quả nhiên là cô.

Cô nghĩ thầm, thế là xong, lần này cô vẫn là chạy không thoát.

"Thi Điềm, Từ Ngọc Quyên, Tưởng Tư Nam......." Giáo quan đọc to sáu, bảy cái tên rồi nói, "Mấy em về ký túc xá trước đi."

Thoát rồi? Thi Điềm nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy Tưởng Tư Nam đúng là đang vẫy tay gọi cô, liền nhanh chóng nấp một bên đám người bọn họ rồi lẻn lên phòng.

"Toàn bộ những nữ sinh ở lại nghe cho rõ, ngày mai trước khi ăn sáng phạt chạy!"

Nữ sinh đứng phía sau Thi Điềm thầm than, vì sao chứ? Rõ ràng là cô ấy nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành để nguyên điểm cho Thi Điềm, nhưng Thi Điềm này giày đi sai, cả hàng cúc đều đóng sai hết cả, anh làm như vậy mà không thấy chột dạ sao?

Thi Điềm quay về ký túc xá, cầm điện thoại bật đèn pin lên, "Dọa chết mình rồi."

"Đúng đấy, mình còn tưởng mai sẽ bị phạt chạy cơ." Tưởng Tư Nam cởi áo khoác ra, "Mình còn chưa cài hai cúc, dây đeo thẻ cũng không tìm được......"

"Vậy mà trong danh sách phạt chạy lại không có chúng ta."

Chu Tiểu Ngọc chĩa đèn pin điện thoại vào Thi Điềm, "Mấy cậu nhìn, điểm không hợp lý nhất là chỗ này này."

"Làm sao thế?" Ba nữ sinh khác trong phòng đi lên.

"Mấy cậu xem đồng chí này, nhìn giày cậu ấy xem, lỗi to đùng như thế mà lại không bị phạt chạy?"

Tưởng Tư Nam nghe xong, lập tức phun ra một câu thật dài, "Mình biết rồi, bởi vì người chấm điểm là Kỷ Diệc Hoành mà! Hiểu rồi hiểu rồi, tất cả chúng ta đều là ăn theo hào quang của sư tử nhỏ đó. Kỷ đại thần nghiêm khắc với người khác như vậy, lại chỉ ngoại trừ mỗi phòng ký túc xá của chúng ta được bảo toàn, những người khác đều không ai thoát khỏi."

"Nói vớ vẩn." Thi Điềm lại rõ ràng trong lòng, anh hẳn là vì sợ cô chạy phế chân luôn rồi ngày mai không có ai mua khoai tây chiên cho anh?

"Ố ồ, vậy sau này mình cũng được tính là thân thích của Kỷ Diệc Hoành nhỉ? Em rể?"

"Vậy mình cũng phải gọi là anh rể đúng không?"

Thi Điềm rượt bọn họ chạy té khói, hơn nửa đêm rồi, nhưng cái bản chất hóng chuyện của bọn họ thật khiến người khác không muốn sống.

Ngày hôm sau, lúc mấy người Thi Điềm dậy, những nữ sinh bị phạt chạy cũng đã trở về. Giáo quan quả là người đàn ông nói được làm được, lại thật sự bắt bọn họ cõng chăn mà chạy.

Một ngày huấn luyện quân sự kết thúc, da mỗi người lại bị hun cháy thêm một tầng nữa.

Thi Điềm nằm trên giường, trên mặt thoa gel lô hội, cô đang cầm điện thoại đọc truyện, trước màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn. "Mười phút nữa, chờ cậu ở chỗ cũ."

Thi Điềm giật bắn mình ngồi dậy, cô đã đoán ra ngay là ai nhắn tới, nhưng cô thật sự không muốn làm chân chạy cho người ta. Thế nhưng không thể chối cãi rằng Kỷ Diệc Hoành còn đang nắm giữ vận mệnh những ngày trong quân sự của cô, nếu đắc tội anh, sợ là khi gặp lại chuyện như tối qua anh sẽ nghĩ cách trả thù cho cô sống không bằng chết.

Thi Điềm cực kỳ không tình nguyện đứng dậy, rửa mặt rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

"Sư tử nhỏ, cậu đi đâu thế?"

"Đi gọi điện thoại!" Thi Điềm bước nhanh ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Cô dựa theo dặn dò ngày hôm qua của Kỷ Diệc Hoành, vào căn tin mua một bịch lớn khoai tây chiên hình sóng, lại thêm một chai Sprite, cuối cùng xách theo chiếc túi nilon đi về phía rừng cây nhỏ.

Ngày hôm nay Thi Điềm có kinh nghiệm, trước khi đến đây đã bật đèn pin lên. Một đôi chân dài nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cô, ánh đèn chiếu tới tạo ra một cái bóng của đôi chân dài đó, gần như là bằng chiều cao của cô rồi.

Thi Điềm bước nhanh về phía trước, đưa chiếc túi trong tay cho Kỷ Diệc Hoành, "Này."

Cậu thiếu niên bỏ tai nghe xuống, đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem.

"Cái đó, mình bỏ tiền thừa từ lì xì cậu gửi lần trước vào trong túi luôn, trả cho cậu."

Kỷ Diệc Hoành hẳn là vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn mấy giọt nước nhỏ xuống tí tách, trên người phát ra mùi hương chanh tươi mát mà khoan khoái, anh quấn chiếc tai nghe lại rồi bỏ vào chiếc túi nilon. "Lì xì đã phát ra tôi sẽ không thu lại, cậu giúp tôi mua đồ tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, một nửa sẽ là phí lao lực."

Thi Điềm khịt mũi coi thường, "Mình mới không cần cái phí đó."

"Nếu đã không vất vả, ok, vậy thì mai lại tiếp tục."

"......"

"Mình không muốn." Thi Điềm sợ bị phát hiện, nhấc chân muốn nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng ánh đèn chói mắt đột nhiên chiếu tới, rọi thẳng vào mặt Thi Điềm, ngay sau đó là giọng nói oang oang của đàn ông, "Ai? Ai ở đó?"

Thi Điềm nhìn thấy người kia đi tới, nhận ra là một trong những giáo quan của bọn họ.

"Hai em đang làm cái gì ở đây?"

Thi Điềm sợ giáo quan hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Em đến đưa......"

"Em mang đồ ăn vặt đến cho cậu ấy." Kỷ Diệc Hoành cướp lời cô, mặt không biến sắc tim không đập nhanh nói.

Mấy chữ cuối cùng Thi Điềm chưa kịp nói ra mắc lại ở cổ họng, được rồi, hình như đều giống nhau cả.

"Tối muộn rồi còn đưa đồ ăn vặt? Còn nữa, đưa đồ thì sao phải trốn ở chỗ này?" Tầm mắt giáo quan rơi xuống khuôn mặt của Kỷ Diệc Hoành, "Không tranh thủ nghỉ ngơi mà chạy vào rừng làm cái gì hả?"

Kỷ Diệc Hoành nhét chiếc túi vào tay Thi Điềm.

Giáo quan nghi hoặc nhìn hai người, "Rốt cuộc quan hệ của hai đứa là gì?"

Đương nhiên là người dưng nước lã rồi, Thi Điềm cuống cuồng lắc đầu, "Tụi em chỉ là bạn, là bạn thôi ạ."

"Còn không khai ra, tôi sẽ lập tức gọi cho chủ nhiệm lớp của hai đứa."

"Đừng mà!" Thi Điềm cũng không muốn mình cứ như vậy bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn, cô cũng chỉ là đưa đồ mà thôi, rõ ràng vấn đề là ở chỗ Kỷ Diệc Hoành.

Huyệt thái dương của Kỷ Diệc Hoành hơi căng ra, anh biết nếu như để chuyện này làm kinh động đến giáo viên chủ nhiệm thì khẳng định sẽ lại tự rước thêm một đống phiền phức. Ít nhất cũng phải bên tai anh nhắc nhở mấy ngày, nói anh đang tự hủy cổ họng, tự hủy đi tương lai.

"Cậu ấy là bạn gái của em."

Cậu nam sinh bên cạnh cao hơn cô hai mươi centimet, lúc nói ra lời này, chính là từng chữ từng chữ rơi xuống đỉnh đầu Thi Điềm.

Cô khó tin ngẩng đầu nhìn anh, không thể nói lung tung được đâu. Thế nhưng giáo quan lại không có gì là ngạc nhiên mấy, tình yêu học đường không phải là chuyện hết sức bình thường sao?

"Yêu thế nào thì yêu, vẫn phải đặt an toàn lên trước hết, có chuyện gì có thể để mai gặp rồi nói. Được rồi, về đi thôi!"

Thi Điềm đứng tại chỗ không nhúc nhích, giáo quan cầm đèn pin chiếu lên mặt cô. "Sao hả? Còn lưu luyến không muốn rời? Quay lại cho tôi."

Kỷ Diệc Hoành túm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước hai bước rồi mới buông ra.

Giáo viên cầm theo đèn pin đi phía sau bọn họ, Thi Điềm cầm chiếc túi, cảm giác thật giống như bọn họ làm chuyện gì sai bị bắt sống tại chỗ vậy.

Cậu thanh niên đi bên cạnh cô, tiếng giày tiếp xúc với đường chạy vang lên tiếng lộp cộp, mà trước mũi Thi Điềm đều là hương thơm trên người anh.

Hai người bị giáo quan "hộ tống" đến trước ký túc xá, Thi Điềm vừa muốn đi về phía khu ký túc xá của nữ sinh, cổ tay đã bị Kỷ Diệc Hoành bắt lấy.

Giáo quan còn chưa đi, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm hai người, Thi Điềm đoán ngay ra Kỷ Diệc Hoành bỏ không được thứ cô cầm trên tay.

Hay là, bây giờ cô đưa lại cho anh?

Mạch suy nghĩ của hai người vốn không cùng một tần số, mà Kỷ Diệc Hoành nghĩ, chính là nếu đã mở miệng nhận cô là bạn gái, thì làm bộ không nỡ xa nhau cũng chính là một chuyện không thể thiếu.

Nhưng anh cũng không thể ôm ôm ấp ấp với cô được phải không? Thế nên vẫn là tình tứ cầm tay một chút thôi vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc