Dịch: CP88
Câu nói này không nghi ngờ gì đã đụng trúng chiếc gai chôn sâu trong lòng Từ Tử Dịch bấy lâu nay.
Sâu đến mức chính cô ấy không dám đi đối mặt, cô ấy cẩn thận từng chút từng chút một, che che giấu giấu, thậm chí đã từng nghĩ tới việc từ bỏ khoản tiền trợ cấp đó. Nhưng không thể, ba mẹ ở nhà của cô ấy sẽ không từ bỏ phần trợ cấp từ trên trời rơi xuống này.
Nếu như là ngày thường, không, chỉ cần là không có mặt Hàn Lăng Dương ở đây, cô ấy có thể cắn răng mà chịu đựng, nhưng thời khắc này mọi thứ đều không giống.
Từ Tử Dịch không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Lăng Dương, cô ấy sợ nhìn thấy trong đáy mắt cậu là thứ tình cảm thương hại cô ấy vô cùng không muốn thấy, hoặc là, còn có cả khó tin và chán ghét.
Thấy Từ Tử Dịch không nói lời nào, cô bạn kia càng đắc ý hơn, "Như cậu vậy cũng rất tốt nha, tự lực cánh sinh, tiền học bổng cộng với tiền trợ cấp, gia đình cậu chắc cũng không cần bỏ tiền cho cậu nữa rồi?"
Hàn Lăng Dương còn ngậm trong miệng một ngụm nước, lúc này mới khẽ nuốt xuống, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của cô bạn kia.
Ánh mắt của cậu mang theo tia lạnh lẽo, cái nhìn này không phải tùy ý lướt sang, mà là hung hăng như muốn khoét một cái lỗ.
Ý cười trên khóe miệng cô ta không khỏi thu lại, là sao vậy? Không lẽ Hàn Lăng Dương vẫn còn muốn che chở cho Từ Tử Dịch? Cũng chưa hề nghe nói là bọn họ từng gặp nhau trước đó mà.
Bàn tay buông xuống bên người của Từ Tử Dịch hơi nắm lại, "Cậu cũng đã nói tự lực cánh sinh là tốt rồi, vậy thì cần gì đến hỏi tôi nữa?"
Cô bạn kia nghe thấy thế, nhìn sang cậu thiếu niên, "Hàn Lăng Dương, một buổi dạy riêng đàn dương cầm của cậu hết bao nhiêu? Nhất định là rất đắt đỏ nhỉ?"
Người như Từ Tử Dịch, chỉ cần cho cô ấy biết hai chữ chênh lệch viết thế nào, cô ấy luôn có thể tự biết khó mà lui.
Một sinh viên nghèo chắc chắn phải xuất thân từ gia đình nghèo, là thứ gì chống đỡ trái tim yếu đuối đó, khiến cô ấy có thể nghĩ đến muốn một người như Hàn Lăng Dương chứ?
Sắc mặt Từ Tử Dịch hết trắng rồi lại xanh, hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất, cuối cùng phải dùng toàn bộ sức mạnh ít ỏi còn lại trong cơ thể mới coi như miễn cưỡng nhấc lên được một chân.
Đây là uy hiếp trắng trợn, thế nhưng sau khi bị người ta chế nhạo cô ấy lại không có chút năng lực kháng cự nào cả, hiện tại cô ấy chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.
"Từ Tử Dịch." Lại nhất định là vào lúc này, Hàn Lăng Dương gọi cô ấy lại.
Từ Tử Dịch vội vàng chuyển tầm mắt đi nơi khác, không dám nhìn cậu.
"Tay cậu thế nào rồi."
Từ Tử Dịch theo bản năng giấu bàn tay về sau, sao tự nhiên cậu lại hỏi đến chuyện này?
"Khỏi rồi."
"Khỏi hoàn toàn chưa?"
"Ừ."
"Tôi không yên tâm. Hôm nào tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra lại một lần đi." Hàn Lăng Dương nói xong, ra hiệu cho Từ Tử Dịch đi cùng mình.
Ám chỉ trong lời của cậu có quá nhiều, cô bạn kia không nhịn được hiếu kỳ nhìn về phía Từ Tử Dịch.
Thi Điềm và mấy người Tưởng Tư Nam tìm đến nơi, Thi Điềm vừa đưa mắt liền nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau.
"Từ Tử Dịch, Linh dương!"
Hàn Lăng Dương hơi nghiêng đầu, trong mắt thấp thoáng tia sáng. Thi Điềm bước nhanh đến trước mặt hai người, tầm mắt rơi xuống mặt Từ Tử Dịch, "Sao cậu lại ở đây? Tụi mình tìm cậu hơn nửa ngày rồi đấy."
"Cậu về từ bao giờ thế?"
"Vừa về liền tới xem cậu thi, cậu thì hay rồi, chạy xong liền không thấy bóng dáng đâu." Ánh mắt của Thi Điềm đảo loạn giữa hai người, "Hai người ở cùng nhau...... đáng nghi, đáng nghi nha."
Còn không chờ Hàn Lăng Dương lên tiếng, Từ Tử Dịch đã vội vàng giải thích, "Đáng nghi cái gì chứ, vô tình chạm mặt thôi."
Cô ấy biết tâm tư của Hàn Lăng Dương đối với Thi Điềm, tuy cậu chưa bao giờ nói ra rõ ràng, nhưng cô ấy cũng có thể nhìn thấu. Từ Tử Dịch bước sang bên cạnh tránh đi, Thi Điềm cũng biết cô ấy nhạy cảm, vốn định trêu chọc mấy câu cũng đành nuốt xuống.
Từ Tử Dịch đứng bên cạnh rồi nhanh chóng rơi vào trầm mặc, dù người trước mắt là bạn bè tốt nhất, cô ấy cũng không dám thổ lộ tâm tư. Từ Tử Dịch sợ các cô vì chân thành muốn tốt cho mình, lại vì lo lắng cho tự ái của cô ấy mà không dám nói rõ ra cô ấy và Hàn Lăng Dương là không thể.
Từ Tử Dịch không muốn tất cả mọi người đều bị khó xử theo mình.
Chiều tối, đại hội thể thao còn đang hừng hực khí thế, thế nhưng thời tiết ngày hôm nay lại không chiều lòng người, trời đã bắt đầu mưa.
Trời mưa không quá lớn nên đại hội thể thao vẫn tiếp tục diễn ra, dù gì các sinh viên vẫn còn đang chìm trong ngọn lửa nhiệt tình, trường học liền phát ra cho mỗi lớp vài cái ô.
Thi Điềm đội mũ chen giữa đám người, buổi chiều tất cả các trận đều là vòng chung kết, có thể giật được giải hay không phải trông cậy vào bọn họ rồi.
Kỷ Diệc Hoành từ xa đã nhìn thấy Thi Điềm như con khỉ trốn từ vườn thú ra, đứng tại chỗ nhảy nhót liên hồi, tiếng gào thét cũng như muốn xé toạc cổ họng, "Cố lên, a a a ------- xông lên, mau mau, nhảy qua đi!"
Nhìn bộ dạng cô xem ra còn căng thẳng hơn cả mấy vận động viên trên sân, Thi Điềm giậm chân liên tục, nhịp giậm cũng không khác mấy chiếc máy đập đất. Thậm chí mưa làm cho một phần lớn trên bả vai thấm ướt cô cũng không nhận ra, tiếng la hét còn có xu hướng ngày một lớn hơn, "Xông lên, nghiền nát bọn họ, a a a ------"
Lần thứ hai Thi Điềm nhảy lên, đầu liền đập vào một cái cán ô. Thi Điềm hơi ngửa đầu lên, nhìn thấy trên đầu mình có một cái ô. Tầm mắt cô dịch sang bên cạnh, nhìn rõ ràng khuôn mặt đẹp trai vạn người mê của Kỷ Diệc Hoành.
Thi Điềm trong nháy mắt như quả bóng cao su xì hơi, không giống như thục nữ, nhưng cũng không còn kêu gào như trước.
"Sao lại không che ô?"
Đến cả giọng nói của cô cũng nhỏ như muỗi kêu, "Mưa không lớn lắm, mình còn mặc áo khoác nữa mà."
Kỷ Diệc Hoành đổi tay cầm ô, tay phải sờ bả vai Thi Điềm, "Ướt hết rồi."
Tay anh đặt trên đó rồi không dời đi nữa, bả vai Thi Điềm cứng ngắc, Tưởng Tư Nam đứng bên cạnh nhìn sang, thấy được Kỷ Diệc Hoành.
"Hi." Cô ấy vẫy tay chào Kỷ Diệc Hoành.
"Xin chào."
"Mình còn đang tự hỏi sao Sư tử nhỏ lại bỗng nhiên yên lặng thế, hóa ra là người nhà đã đến nha."
Bàn tay đặt trên bả vai Thi Điềm hơi thu lại, "Bình thường cậu ấy thích yên tĩnh, hay là ồn ào náo nhiệt?"
Thi Điềm quay mặt sang điên cuồng nháy mắt với Tưởng Tư Nam, thế nhưng Tưởng Tư Nam lại làm như không nhìn thấy, "Ngày hôm nay dì quản lý ký túc xá còn lên tận phòng của tụi mình, nói nóc nhà sắp bị chúng mình làm cho bật tung lên rồi. Nhưng rõ ràng là mình, Chu Tiểu Ngọc và Từ Tử Dịch đều yên tĩnh hết mức có thể rồi......"
Cô ấy nói xong lời này, liền như một làn khói chạy đi, ngón tay của Kỷ Diệc Hoành đặt trên bả vai cô vẽ ra một vòng tròn, "Không nhìn ra, cậu lại có hai bộ mặt như vậy."
"Đâu có." Thi Điềm muốn bước lên trước né đi, nơi này đều là người, cử chỉ thân mật này của bọn họ làm cô ngượng ngùng muốn chết.
Kỷ Diệc Hoành túm vai cô kéo về, nửa người trên thậm chí còn một tấc lấn thêm một thước dựa lên người cô. Toàn bộ trọng lượng của anh đều đặt trên bả vai Thi Điềm, cơ thể nhỏ bé của cô cũng muốn bẹp dí luôn rồi.
Thi Điềm vẫn nghĩ là mưa không lớn, nhưng hiện tại mấy hạt mưa kia rơi xuống chiếc ô của hai người, cô mới nghe được tiếng lách tách truyền vào tai.
Không gian dưới ô rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người đứng, cô không nhịn được liếc nhìn Kỷ Diệc Hoành.
Anh không để cô phải vất vả nhìn lén, áp sát mặt mình đến trước mắt cô, "Đẹp trai không?"
"Cậu còn không tự tin với khuôn mặt của mình hả?"
"Tôi sợ cậu nhìn lâu nên chán rồi."
Thi Điềm nhìn chăm chú đường cong trên cằm anh, tưởng tượng trong lúc anh nói chuyện độ cong đó còn có thể mê người đến đâu nữa, "May là cậu đang đi với mình, nếu không mình sẽ ghen tỵ chết mất. Ai đứng cạnh cậu mình liền ghen tỵ với người đó, hận không thể xông tới cướp về."
Kỷ Diệc Hoành nghe cô nói vậy thì vật cười, bàn tay vòng qua bả vai cô xoa nắn cái cằm nhỏ nhắn dễ ghét, "Vậy cậu phải quý trọng tôi hơn nữa mới được, không được để cho kẻ khác cướp mất tôi."
"Ý cậu là, cậu còn có thể bị người ta cướp đi?"
"Chưa biết chừng......"
Thi Điềm há miệng, sau đó cắn mạnh lên tay Kỷ Diệc Hoành. Anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ làm ra hành động như vậy, nhẹ nhàng hít vào một hơi, hạ thấp giọng nói, "Nhả ra."
Thi Điềm mới không nhả đấy, cô phải cho anh biết ham muốn sở hữu của cô mạnh thế nào!
"Cậu không buông, tôi sẽ cắn cậu."
Thi Điềm muốn nói cắn thì cắn, nhưng nghĩ lại một chút, cái miệng nhỏ lập tức buông ra. Cô nhấc tay, xoay mu bàn tay lau miệng.
Kỷ Diệc Hoành chính xác là từng cắn cô, lúc đang hôn.......
Khuôn mặt Thi Điềm đỏ bừng, Kỷ Diệc Hoành hạ ô xuống, bàn tay đặt trước tầm mắt cô, Thi Điềm nhìn thấy trên mu bàn tay của cậu thiếu niên đã để lại một dấu răng mờ mờ.
Cứ coi như đây là con dấu tuyên bố quyền sở hữu của cô đi, cả đời không xóa đi nổi là tốt nhất.
Ngày hôm sau, Thi Điềm còn đang chìm trong giấc mộng đẹp thì bị Tưởng Tư Nam đánh thức.
"Sư tử nhỏ, Sư tử nhỏ, mau dậy đi."
Thi Điềm níu kéo không muốn thoát ra khỏi mộng đẹp, khuôn mặt ngơ ngác con nai vàng nhìn cô ấy, "Cái gì thế?"
"Kỷ Diệc Hoành nhà cậu leo lên hot search weibo rồi kìa."
"À?" Thi Điềm không khỏi thấy quái lạ, tuy là chương trình này có độ phủ sóng rất lớn, nhưng cũng chỉ mới phát sóng được vài tập, sao có thể vô duyên vô cớ leo lên hot search được chứ? "Thật không đấy?"
"Cậu mau tự mình xem đi." Máy tính của Tưởng Tư Nam còn đặt trên bàn chưa tắt đi, bản tính cô ấy thích đọc bát quái, vậy nên trước khi chơi game bao giờ cũng phải lên weibo dạo một vòng."
Thi Điềm vội vàng tìm điện thoại, mở weibo, quả nhiên tên của Kỷ Diệc Hoành đang ngồi chễm chệ trên hot search, chỉ là bên cạnh tên anh còn có tên của Lục Nhất Lạc, vừa nhìn liền biết không phải chuyện tốt lành gì.
Thi Điềm hồi hộp ấn vào, bài đăng weibo đầu tiên đã có mấy nghìn người vào bình luận, Thi Điềm cẩn thận đọc từng dòng chữ đã được trau chuốt thành một bài văn của đối phương. Đại khái là nói Kỷ Diệc Hoành có chống lưng, hơn nữa Lục Nhất Lạc còn rất cưng anh, vì muốn anh thắng mà không tiếc lời mắng chửi fans hâm mộ của Thẩm Lượng. Bên dưới còn kèm theo ảnh chụp, là ngày đó Lục Nhất Lạc che chở cho Kỷ Diệc Hoành rời khỏi, vừa nhìn liền ra ngay cử chỉ vô cùng thân mật của hai người, nửa ôm nửa ấp.
***
Bát Bát: Mấy hôm nay cứ chán chán thế nào ấy nhỉ, thôi thì tung điều kiện phúc lợi cho bớt chán đi hehe~~