Tắt đèn nằm trên giường, nhìn qua cửa sổ ngắm bầu trời đêm bên ngoài, trước mắt bị khu nhà cao tầng chắn tầm nhìn, bầu trời thu nhỏ rất nhiều, bầu trời cũng không được trong như ở Hạ Hải. Tô Xán thích nằm trong bóng tối suy nghĩ, mẹ mở cửa hiệu ở Dung Thành rồi, mình cũng nên làm gì đó, hiện nghiệp bán lẻ văn phòng phẩm đang ở giai đoạn phồn vinh, song đằng sau phồn vinh luôn là chướng ngại.
Sau khi cánh cửa thị trường mở ra, phương thức kinh doanh truyền thống sẽ khó thích ứng được với thị trường năng động, chướng ngại lúc đó sẽ tới, giống như câu nói, hôm nay tàn khốc, ngày mai còn tàn khốc hơn, ngày kia càng tàn khốc hơn nữa, còn ngày kìa sẽ mỹ hảo, có điều đại bộ phận đều chết trước khi ánh bình minh tới.
Còn mình liệu có ngã xuống trong bóng tối trước bình minh không?
Mơ mơ màng màng thiếp đi, Tô Xán nằm mơ thấy một bình nguyên rộng bao la, trên bình nguyên cờ rợp trời, trăm vạn hùng binh xếp hàng, còn y là thống soái thiên binh vạn mã, cuối bình nguyên là rặng núi cao, mặt trời từ đỉnh núi chiếu ra, khung cảnh như thần thoại Hi Lạp.
Tỉnh lại, ánh sáng trong mơ thành ánh sáng thật chiếu vào mắt, Tô Xán vẫn nhớ cảnh trong mơ, tối qua chỉ xem bộ phim lịch sử lại có giấc mơ trẻ con này, có phải mình càng ngày càng trẻ ra không?
Tô Lý Thành ở hội nghị nghiên cứu chiến lược công ty có chuyện không vui, công ty phân công ông tiếp nhận một nhà máy lễ phẩm ở ngoại thành mà tổng công ty khống chế cố phần, nhà máy này đã thua lỗ gần hai năm, trước khi cải cách thuộc quốc xĩ, cải cách xong tuy có vốn đầu từ ngoài bỏ vào, song đại bộ phận cổ phần vẫn do chính phủ ủy thác Đại Dung nắm giữ, coi như nửa quốc xĩ.
Nhà máy không còn thích ứng với thay đổi của thị trường kinh tế, thứ sản xuất ra không bán được, tạo thành thất thoát tài sản quốc gia, thành phố định đóng cửa nhà máy, hoặc cho xí nghiệp khác bao thầu.
Chuyện này được đặt lên đầu công ty Đại Dung, trên hội nghị công ty, phó tổng giám đốc Mộc Khai tiến cử Tô Lý Thành giải quyết chuyện nhà máy lễ phẩm Long Thịnh.
Mộc Khai là em họ của Từ Trưng, thạc sĩ công trình đại học Hoa Nam, là thế lực đối lập với Từ Kiến Xuyên, Đông Kiến Quân. Chia rẽ lớn nhất của Mộc Khai và Từ Kiến Xuyên ở vấn đề nhân sự.
Sau khi Từ Trưng không quản lý chính sự cụ thể nữa, đại bộ phận quyết sách của công ty giao cho con trai Từ Kiến Xuyên và Mộc Khai, hai bên bằng mặt không bằng lòng từ lâu. Mộc Khai được sự ủng hộ của quá nửa nguyên lão trong công ty, là thế lực bảo thủ, rất bất mãn chuyện Từ Kiến Xuyên sử dụng lượng lớn người ngoài, ai bên tranh đấu gay gắt, lần trước Đông Kiến Quân bị đẩy tới Hạ Hải là vì Mộc Khai.
Ai ngờ trời đất run rủi thế nào mà lập công lớn ở Quảng trường Tinh Hải, còn kéo về một Tô Lý Thành.
Đông Kiến Quân không đồng ý, muốn Tô Lý Thành tham dự hạng mục "chung cư Vienna" ở vành đai hai, đây là công việc béo bở, thuộc khu sinh hoạt nhân văn tiêu biểu mà tổng công ty bỏ vốn lớn đầu tư, rất nhiều đôi mắt trong thành phố nhìn vào, nếu gài Tô Lý Thành vào đây, thu hoạch không nhỏ.
Nhóm người Mộc Khai lại đề xuất Tô Lý Thành có kinh nghiệm vực dậy Cty Công trình số 4 ở tình trạng rệu rã, vậy điều đi giải quyết vấn đề nhà máy Long Thịnh càng thích hợp hơn, đây là vấn đề được lãnh đạo thành phố chỉ thị, giao cho Tô Lý Thành thể hiện sự trọng dụng cán bộ.
Hội nghị kết thúc Tô Lý Thành càm tư liệu nhà máy rầu rĩ rời hội trường.
Ai cũng hiểu ván đề nhà máy Long Thịnh là ở cơ cấu sơ cứng quá mức, cục thương nghiệp cùng từng bày mưu tình kế cho nhà máy Long Thịnh, kế hoạch đâu ra đó, tài chính đầy đủ, thế nhưng chẳng thể xoay chuyển được tình hình kinh doanh lỗ vốn, thử vài hạng mục, đầu tư càng nhiều tiền đồ càng hắc ám.
Một cái nhà máy tồn tại đủ mọi tệ nạn của hệ thống kinh tế kế hoạch ấy, chẳng ai muốn gánh lấy, chuyện này giao cho Tô Lý Thành làm khỏi nghĩ cũng biết áp lực.
Tan họp, Lý Ngọc Hà đi bên Mộc Khai nịnh bợ:
- Giám đốc Mộc, chiêu này thật là cao.
Lý Ngọc Hà có va chạm với Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành ở Hạ Hải, sự kiện Cty công trình số 4 bãi công còn là hắn xúi bẩy đằng sau, giờ thấy Tô Lý Thành ôm bom, tất nhiên vui vẻ.
Buổi chiều Tô Xán đi học về thấy Tô Lý Thành đã về nhà xem tư liệu, chuyện này không giống tác phong của ông, dò hỏi đủ kiểu mới biết được đại khái vấn đề.
Nhà máy Long Thịnh tiếp tục thế này sớm muộn cũng sẽ sập, công ăn việc làm cho hơn trăm công chức sẽ thành vấn đề nan giải, vấn đề thực sự là ở đó, không mấy ai tin tưởng vực dậy được cái nhà máy này nữa rồi. Trước kia nó từng khá có thực lực, bao hết việc sản xuất đồ kỷ niệm du lịch của Dung Thành, song vì phương thức tiêu thụ đơn nhất, thiết kế sản phẩm cũ kỹ, không có sức cạnh tranh, khó cứu sống nổi. Mà hơn trăm công chức kia thì trình độ văn hóa thấp, cả đời sống dựa vào nhà máy, không biết làm việc khác, ai dám tiếp nhận cục nợ này?
Tằng Kha lo lắng nói:
- Nếu quá hạn không giải quyết được vấn đề thì ngừng sản xuất đóng cửa, chưa nói thành đống hỗn loạn, mà anh vốn không liên quan cũng lún vào, nói không chừng gánh lấy trách nhiệm giải quyết công ăn việc làm cho công chức mất việc, giải quyết cả đời chả hết.
Tô Lý Thành ăn cơm xong tiếp tục xem tài liệu, thi thoảng cầm ấm trà lên uống, trà nguội lạnh rồi cũng chẳng biết, day trán trả lời:
- Để mai xuống nhà máy xem tình hình ra sao mới nói được.
Nhìn thấy con trai không học bài mà ngồi bên xem tài liệu, Tô Lý Thành không nói gì, từ lúc lên cao trung đến giờ, vợ chồng ông không cần lo tới thành tích học tập của Tô Xán nữa, làm ông nghĩ tới có chút an ủi.
Ở trường học Tô Xán biểu hiện rất quy củ, đến mức trong lớp gần như quên mất có một học sinh chuyển học như y rồi.
Chỉ có mỗi Tiêu Vân Vân vui vẻ nhất, ngày ngày có thêm niềm vui tới trường. Tô Xán cũng dần cảm thụ được sự nổi tiếng của Đường Vũ rồi, ví như có người thấy Đường Vũ xuất hiện ở khán đài xem thi đấu bóng rổ chẳng hạn, chỉ có thế cũng thành tin tức khiến người ta bàn tán.
Tiêu Vân Vân cũng miêu tả Đường Vũ xa cách thế nào, biến tướng nhắc Tô Xán rằng quan hệ của y với Đường Vũ ở Hạ Hải kết thúc được rồi, cùng lắm coi đó như một hồi ức đẹp, hiện giờ Đường Vũ cực kỳ được săn đón, nếu cứ thế đi gặp mặt, người ta chưa chắc đã muốn nhớ lại chuyện cũ, chẳng phải tự làm bản thân đau khổ, còn khiến xung quanh nghị luận, phải biết rằng học sinh nơi này độc mồm còn hơn ở Nhất Trung.
Biết Tiêu Vân Vân hoàn toàn có ý tốt, Tô Xán không bình luận gì, đồng thời không hỏi tới chuyện Đường Vũ nữa. Thi thoảng tan tiết học cũng kéo Tô Xán đi giới thiệu cho bạn bè của mình " đây là Tô Xán, bạn học trường cũ của mình".
Một ít nữ sinh vì thế dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn hai người, nói vài câu trêu ghẹo.
Ở tiết thể dục, Tiêu Vân Vân thường chạy tới ngồi cùng Tô Xán gần như không tham hoạt động gì, nhìn mặt trời lặn dần, ở đây bọn họ đều là vô danh tiểu tốt, không bị chú ý như ở Hạ Hải, nếu ở Nhất Trung, Tiêu Vân Vân và Tô Xán ngồi riêng với nhau như vậy, đảm bảo hôm sau tin bay đầy trời.
Hiện giờ bọn họ có thể thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ có số ít nữ sinh thân thiết với Tiêu Vân Vân thi thoảng tới trêu chọc gán ghép họ với nhau, làm Tiêu Vân Vân đỏ mặt đứng dậy đuổi đánh.
Trước thứ hai tuần sau, trước khi tiết mục của CLB truyền hình phát ra, thời gian cứ thế bình tĩnh trôi đi, không có chút gợn sóng nào.