Thấy Tô Lý Thành tỏ ra quan tâm, Triệu Minh Nông đáp:
- Vốn trong số đồ lễ phẩm, làm bút bán khá tốt, có điều sau này thứ chúng tôi làm ra không bằng nhà máy chuyên làm bút, không cạnh tranh được ở thị trường Dung Thành, đành phát triển ở nông thông, rồi dần dà nông thôn phát triển lên cũng không thích nhãn hiệu của chúng tôi nữa, nên hàng tồn rất nhiều.
- Để cháu đi xem sao.
Tô Xán chạy tới kho để hàng tồn, nhin bút do nhà máy làm ra, có bút chì, bút nguyên tử, thuộc loại cổ lỗ sĩ không nhớ từ thời nào, còn có cả bút lông làm bằng nhựa, thấy những thứ này Tô Xán vô cùng hoài niệm.
- Giám đốc Triệu, mấy loại bút này đơn giản quả, chỉ có đúng một màu, đó là nguyên nhân khiến học sinh không thích, nếu in thêm một số hình sinh động, sẽ khác ngay.
- Lý luận thì đúng thế, chúng tôi cũng làm rồi, song hiệu quả không là bao.
Tô Xán thầm nghĩ, mấy hình các người in lên có người mua mới là lạ.
Về tới nhà Tô Lý Thành mới phê bình Tô Xán chưa xin phép đã làm bừa, Tô Xán miệng vâng dạ, song lại đâu hoàn đấy hỏi chuyện nhà máy, biết con mình ương bướng, Tô Lý Thành nói:
- Cha thấy máy móc trong nhà máy cũ quá rồi, đồ làm ra không theo kịp thời đại nữa, con thấy rồi đấy, toàn là những thứ trước kia khi nhỏ cha dẫn con đi công viên mua, tới giờ vẫn sản xuất, bán cho ai được. Vẫn câu nói đó, không chịu thay đổi, lạc hậu sẽ bị đào thải.
Oa, người cha thuộc phái bảo thủ trong ấn tượng của mình lại nói câu " lạc hậu sẽ bị đào thải", đúng là kinh điển, Tô Xán không khỏi thầm đắc ý vì công tác tư tưởng của mình.
- Thôi không nói chuyện phiền lòng này nữa, con ở TSo rồi, có quen chưa, đừng để bài vở tụt hậu, đừng hỏi chuyện người lớn nữa.
Tô Lý Thành vỗ vai Tô Xán:
- Ít nhất đợi con vào đại học đã.
- Cha, thế tổng công ty có cho điều kiện ưu đãi gì với bên bao thầu không?
Tô Xán không coi trong gì cái nhà máy nát đó, song y xem tài liệu về Triệu Minh Nông, khá trúng ý ông ta, nhà máy này tài nguyên nhân lực kỹ thuật tốt, thực ra hầu hết các quốc xĩ từng có danh tiếng đều thế. Tô Xán nảy ra y Thục Sơn bao thầu nhà máy này, hiện giờ Thục Sơn phải thông qua nhà phân phối cấp tỉnh lấy hàng, lợi nhuận bị san sẻ nhiều, nếu mình mà có nhà máy cung cấp hàng trực tiếp, sức cạnh tranh sẽ cao hơn, văn phòng phẩm hiện là số ít nghành nghề vẫn còn trụ vững được ở bản địa, thương hiệu ngoại khó chen vào.
Tạm thời lấy cái nhà máy này làm công cụ mở rộng thị trường cho mình là chủ ý tốt.
- Tổng công ty ở phương diện lợi nhuận sẽ lấy 30%, hơn nữa sẽ giúp tranh thủ một số khoản vay ngân hàng, điều kiện ưu đãi như vậy, mấy công ty khác vẫn còn suy nghĩ.
Tô Xán thầm nghĩ, chỉ cần người ta đích thân tới xem nhà máy là sẽ chùn bước.
- Tô đại thiếu gia tận bây giờ mới nhớ gọi điện cho tôi đấy.
Đầu kia là giọng nói trêu ghẹo mang chút không vui.
Tô Xán kể tình hình của cha mình cùng nhà máy Long Thành, Vương Thanh nghe xong hỏi:
- Nhà máy đó có thể sản xuất cái gì cho chúng ta … ồ, ý cậu là văn phòng phẩm.
Tô Xán thích sự ăn ý này giữa bọn họ, không cần giải thích nhiều Vương Thanh hiểu ý của y rồi:
- Chị thấy thế nào?
- Để tôi tới xem sao, vừa vặn cũng đang nhớ cậu đây.
Thứ bảy, Vương Thanh và Vương Phượng tới Dung Thành, Tô Xán cùng họ đi tới nhà máy, Triệu Minh Nông sau khi nghe Tô Xán giới thiệu hai ba chủ của xí nghiệp Thục Sơn Hạ Hải có ý bao thầu nhà máy thì tỏ ra hết sức mừng rỡ, vội vàng dẫn họ đi khảo sát.
Đi cùng Vương Thanh và Vương Phượng còn có một vài nhân viên có kỹ thuật của Thục Sơn, qua lời của bọn họ biết máy móc nơi này đều đã lạc hậu, đều tỏ ra hoài nghi nơi này có thể sản xuất được đồ văn phòng hay không, mấy lần nhỏ giọng bảo Tô Xán cân nhắc lại, nhưng thấy y đã quyết ý, nên Vương Thanh tỏ thái độ sẽ bao thầu nhà máy, Triệu Minh Nông mừng rỡ, thiếu chút nữa gọi điện báo cáo với Tô Lý Thành rồi.
Tô Lý Thành vừa về tới nhà liền hỏi Tô Xán đâu, bộ dạng rất phấn chấn, lớn tiếng gọi Tô Xán ra, làm Tằng Kha chẳng hiểu ra sao.
Nhìn chằm chằm con trai, Tô Lý Thành nghiêm túc hỏi:
- Sao con biết Vương Thanh mở công ty?
- Cái gì, ai?
Tằng Kha ở bên còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào.
Tô Xán cười:
- Con và chị Vương Thanh thân thiết, vẫn luôn giữ liên lạc, tất nhiên là con biết.
Tô Lý Thành giải thích:
- Hôm nay Vương Thanh gọi điện thoại cho anh, mới đầu anh còn không nhớ ra là ai, mãi sau nghe nó nhắc mới nhớ là cô bé trước kia làm trong cửa hiệu nhà ta. Cô bé kể có một người cậu ở Quảng Đông tới Hạ Hải mở một công ty, con bé làm đại diện pháp nhân, Tô Xán kể chuyện nhà máy Long Thịnh, Vương Thanh kể lại với người cậu kia, người cậu có ý với bao thầu nhà máy này, cho nên hôm nay Vương Thanh tới khảo sát nhà máy, có vẻ khá hài lòng.
Tằng Kha nghe hết chép miệng liên hồi:
- Giỏi quá, con bé này giỏi quá.
Tô Xán gãi đầu, bây giờ mình thành cậu rồi.
- Cô bé Vương Thanh đó đẹp cả người cả nết, còn rất chiều Tô Xán nhà mình, biết chăm sóc người, ài, nếu không phải là hơn Tô Xán bốn tuổi, em rất muốn có cô con dâu như vậy...
Thấy mẹ bắt đầu nói lung tung, Tô Xán chuồn lẹ về phòng học tập.
Đương nhiên chuyện ký hợp đồng bao thầu nhà máy, khởi công, thay đổi máy móc, tuyển người, còn loạt chuyện phải làm, thực sự đi vào sản xuất còn mất một quãng thời gian nữa, phương hướng lớn đã xác định, Tô Xán không xuất hiện nữa.
Chủ nhật, Tô Xán vẫn chưa thể bình tâm lại xem sách vở, nên mặc áo ra ngoài, đi dạo dưới hàng cây ngô đồng, mỏi chân lại bắt xe bus đi quanh thành phố, xe đi qua cổng Nhị Thập Thất Trung liền xuống, vào trường, leo lên sân thượng. Dung Thành hiếm khi có trời trong xanh như vậy, vài đám mây mỏng lờ mờ như tấm lụa, bị gió thổi tan thành sợi dài.
Lúc này tâm tình của Tô Xán cũng giống như bầu trời kia, trống rỗng, nhớ lại hôm qua nhìn thấy Đường Vũ, vừa nóng lòng vừa sợ hãi ngày mai tới.
Thời gian qua mình cứ nói với bản thân tạm thời không gặp lại Đường Vũ, để chuẩn bị cho cô ấy một niềm vui bất ngờ, để tạo ấn tượng sâu sắc, nói cho cùng nguyên nhân là mình không đủ tự tin, cũng có chút tức giận.
Bởi vì là thư đó, Đường Vũ nói bọn họ không chỉ ly biệt, còn là ký ức khắc ghi trong lòng.
Khắc ghi trong lòng, từ này đại biểu dũng khí đối diện với quá khứ, cũng đại biểu đã để quá khứ trôi qua.
Vì thế cô ấy mới cắt tóc, cô ấy muốn dứt bỏ hoàn toàn chuyện đã qua?
Tô Xán không ngây thơ cho rằng tình cảm của Đường Vũ với mình sẽ mãi không thay đổi, minh chứng rõ ràng nhất là Đường Vũ sau này phải lòng khách hàng cấp kim cường rời bỏ người bạn trai suốt từ thời học sinh, tình cảm như cái cây, nếu không đường tưới tắm, vun trồng, nó sẽ khô héo, hoặc mọc hoang, biến dạng.
Mình xuất hiện có khi chỉ làm cô ấy thêm khó xử thì sao? Có lẽ mình không nên rời Hạ Hải, cho dù cha y có lên Dung Thành làm việc, nhưng y muốn ở lại Hạ Hải học cũng không thành vấn đề, vì cậu cả vẫn ở Hạ Hải, ở đó còn có Trần Linh San, nghĩ tới Trần Linh San, Tô Xán thấy hông đau đau, cô nàng đó nhéo người rất có kỹ thuật, lại nhớ bàn tay mềm mại của Trần Linh San khi xoa cho mình, rất kiêu ngạo, rất điêu ngoa, cũng hết sức dịu dàng..
Miên man nghĩ về Trần Linh San, lại nhớ tới Đường Vũ, nhớ lúc Đường Vũ nắm tay y và Trần Linh San đưa tới gần nhau, nha đầu đó thật ngốc nghếch.
Đột nhiên Tô Xán ngồi bật dậy, bất kể mình có xuất hiện hay không thì một điều không thay đổi, Đường Vũ vẫn sẽ đi Dung Thành, vẫn bắt đầu quỹ tích rực rỡ của cô ấy.
Nhưng sau ánh sáng đó có cái bóng đen của tử thần, tử thần thực sự chưa hề bỏ đi, lão ta lại lần nữa lượn quanh Đường Vũ, mình nhầm rồi, nhầm ngay từ đâu rồi, đó không phải Nhạc Tử Giang, nếu mình không xuất hiện, nếu Nhạc Tử Giang chinh phục được Đường Vũ, thì có thể người nhận bức thư kia là Nhạc Tử Giang không phải mình, mọi chuyện sẽ kết thúc. Như thế tử thần chân chính là kẻ xuất hiện ở Nhị Thập Thất Trung này, là ai, là nam sinh hôm qua đi cùng cô ấy?
Dù là ai, Tô Xán thấy mình lần nữa phải mặc lên mình khải giáp trọng sinh, lại lần nữa nghênh chiến với tử thần.