ĐẠI NIẾT BÀN

Về lý luận thì Trương Nhạc phải gọi Tô Xán là anh, lúc ở bữa cơm, tuy lòng không muốn, hắn vẫn gọi rất thuận miệng, có điều bây giờ đổi một chỗ khác, không cần phải thế nữa.

Xưng hô ngang hàng mang ý không hoan nghênh, không muốn Tô Xán tham gia vào nhóm bọn họ.

Lý do miễn cưỡng của hắn không dấu được ai, nhưng đó là chuyện riêng bọn họ, không ai nói ra.

Nhạc Nhạc trách:

- Thì ra là cậu biết Tô Xán, sao không nói sớm, cố ý để tôi mất mặt phải không?

Rồi nhích người sang bên, nhường chỗ cho Tô Xán ngồi.

Nữ sinh họ Cao giơ ly rượu lên:

- Quy tắc của chúng tôi, lần đầu gặp mặt, uốn ba ly, sau ba ly không ai chuốc cậu nữa, uống được bao nhiêu tùy sức.

- Tôi uống rượu không tốt.

Thực ra tửu lượng Tô Xán không nát như vậy, nhưng bây giờ y phải giữ trạng thái tốt nhất, vữa nãy nói chuyện với đám Bùi Phượng Sơn, nhìn tựa thoải mái, nhưng hai bên đầu có thăm dò ngầm, hai bên hợp tác, bất kỳ bên nào tỏ ra yếu thế sẽ gặp bất lợi.

Vả lại sau ba ly không ai chuốc nữa? Nếu y tin thì quá ngây thơ rồi, một khi đã uống, sẽ có vô số cớ bắt y không dừng lại được.

- Này, lần đầu gặp mặt mà cậu không uống, không nể mặt bọn này à?

Nữ sinh họ Cao kệ Nhạc Nhạc nháy mắt ra hiệu, không hài lòng nói.

Nhạc Nhạc tên là Hà Thi Nhạc, thấy ra hiệu không ăn thua, nói vào:

- Chị Cao, xem ra cậu ấy không uống được rượu, hay là em uống thay, có điều em không uống được ba ly, chỉ uống một thôi.

Cả đám thầm bĩu môi, đúng là giỏi giả bộ trước nhặt người ta, thường ngày có uống cả chai có sao đâu.

Hà Thi Nhạc uống xong, bắt đầu có kẻ khích bác:

- Cần nữ nhân uống thay, mất mặt nam nhân.

Vừa rồi Hà Thi Nhạc thẳng thắn nói ra nguyên nhân như vậy, khiến Tô Xán thiện cảm hơn rất nhiều, bây giờ lại cần người ta uống rượu thay, hơi áy náy.

Hà Thi Nhạc cười, cánh môi hồng hơi cong lên:

- Không sao, là tôi gọi cậu tới, cậu lại quen Trương Nhạc, coi như là bạn của chúng tôi, không cần uống ba ly nữa, quy củ này quá tục.

Thầm rủa Cao Lam đừng có gây thêm chuyện cho bà nữa, dọa người ta chạy mất làm gì còn tình tiết tiếp theo.

Thấy Hà Thi Nhạc ân cần với Tô Xán như thế, Trương Nhạc rất khó chịu, nhìn Tô Xán kiểu nào hắn cũng thấy khó chịu, kể cả cái mắt cá chân lộ ra dưới quần cũng khiến hắn ngứa mắt.

Có người đưa ra nghi vấn:

- Phải rồi mấy người kia là bạn cậu à, quen cả La Trí Nhất?

Một đám giương tai lên nghe, La Trí Nhất là nhân vật rất có danh vọng trong giới con nhà giàu Thượng Hải, với đám người tiêu tiền cha mẹ không biết xót lại muốn làm nên một phen đại sự, tay trắng kiếm được mấy triệu về cho gia tộc không xem thường mình tì La Trí Nhất không khác gì thần tượng.

Tô Xán thì không biết mấy điều này, có sao nói vậy:

- À, các cậu cũng quen anh ấy, tôi vừa mới biết anh ấy thôi, con người La Trí Nhất không tệ.

- Ra là gặp nhau lần đầu...

Tưởng là nhân vật chân nhân bất lộ tướng nào, té ra chỉ là mới quen.

Vừa rồi Hà Thi Nhạc bác lời mình làm Cao Lam rất khó chịu, đợi bọn họ nói xong, chen vào:

- Mấy ngày trước có xem bộ phim ( đào sắc giao dịch - Indecent Proposal), kể về đôi vợ chồng David và Diana, sau khủng hoảng tài chính bị thất nghiệp, bọn họ rất muốn quay về cuộc sống thoải mái trước kia. Lúc này một triệu phú xuất hiện, muốn dùng 1 triệu USD đổi lấy một đêm của Diana, cuối cùng hai vợ chồng họ đồng ý, tạm thời không nói tình tiết sau đó, chúng ta thảo luận đề tài này xem. Nhạc Nhạc, nếu có người bỏ 1 triệu mua một đêm của em, em có đồng ý không?

Hà Thi Nhạc mặt lúc đỏ lúc trắng, có điều rất nhanh trấn tĩnh lại, không hiểu vì sao Cao Lam đột nhiên nhắm vào mình:

- Nếu em nói không đồng ý, chị sẽ hỏi 1 triệu, rồi 100 triệu xem em đồng ý không chứ gì? Có lẽ chị chỉ cần 100.000 nghìn là gật đầu rồi, nhưng em á, ít nhất phải thêm 2 triệu nữa, một đêm của em phải bằng giá một minh tinh. Nhưng chỉ là trước khi kết hôn thôi, vì sau này một nửa của em sẽ tuyệt đối không thiếu số tiền đó.

- Còn 100 triệu, với em quá xa vời, chưa bao giờ tiếp xúc tới, không biết có cảm giác gì, dù sao em không đòi hỏi nhiều, quá nhiều ai mà biết có phải cãi bẫy khiến người ta vạn kiếp bất phục không, em là tiểu dân, có chút tham lam song không điên, không xông vào vũng nước đục đó.

Tuy là hai cô gái vì xung đột cãi nhau, nhưng vấn đề đáng cho người ta suy nghĩ, nếu đối diện với 10 triệu, 100 triệu, liệu mỗi chúng ta có phản bội lại tình yêu và tôn nghiêm của mình không? Nói "không"? Cũng quá giả dối, chẳng ai tin.

Nếu có người nói "không" thật chắc là thánh rồi, thời đại này thành thời đại của thánh nhân. Cho nên câu trả lời của Hà Thi Nhạc rất thật, không khiến người ta cảm thấy coi thường, lại còn khiến cô gái này đáng tôn trọng hơn không ít.

Ít nhất là Tô Xán nghĩ thế.

Mọi người đang khuyên can hai cô gái thì Trương Nhạc đột nhiên nói từng chữ một:

- Vậy Tô Xán, cậu cần bao nhiêu tiền để rời bỏ người bạn gái hiện tại? 100 triệu có chấp nhận không? Đừng nói cậu cũng trả lời như Nhạc Nhạc nhé.

Tất cả quay đầu nhìn Tô Xán, câu này nếu hỏi ra, chắc khó ai có thể nói "không" rồi? Có lẽ câu trả lời vừa rồi của Hà Thi Nhạc sẽ là hợp lý nhất.

Tô Xán nhếch mép:

- 100 triệu mà muốn mua tình yêu của tôi à? Nằm mơ nói mộng.

Nói xong Tô Xán cầm ly rượu uống cạn, mọi người còn nghĩ tên này có khi tình cảm cao thượng thật thì Tô Xán đặt mạnh ly rượu xuống, rất ngông bồi thêm một câu:

- Anh mày không thiếu số tiền đó.

Cả đám người cười vỗ tay reo hò tán thưởng.

Nơi rửa tay trong nhà vệ sinh, Cao Lam đẩy cửa đi vào, Hà Thi Nhạt đang tô lại son liền đặt thỏi son xuống, giọng bực tức:

- Cao Lam, chị có bệnh à? Hay là chị nhìn trúng tên đó? Nếu đúng thế cứ nói một câu, em nhường luôn, có cần làm mất mặt nhau như vậy không?

Cao Lam lắc đầu:

- Nhạc Nhạc, không phải thế, chị không nhắm vào em mà là nhắm vào tên Tô Xán kia, chị thấy y không đơn giản như bề ngoài đâu. Em muốn chân đạp mấy thuyền chơi trò lãng mạn cũng được, nhưng tên Tô Xán này... Không thấy y tiếp xúc với loại người nào sao, chị nhận ra một kẻ trong đó, là người cho vay nặng lãi, cha chị từng làm ăn với bọn họ, liên quan tới xã hội đen, tóm lại là phức tạp lắm, loại người thế tốt nhất đừng dây dưa, chị chỉ sợ em không hiểu để lún vào.

Hà Thi Nhạc ngớ người, hơi ngần ngừ:

- Tuổi của cậu ta... Chắc không có khả năng.

- Nói chung nếu em có ý với y thật, hay qua bạn bè y nghe ngóng xem sao đã, nếu không có gì hẵng tiếp xúc.

Cao Lam thở dài khuyên nhủ:

- Bỏ đi, bỏ đi, chị nói thế làm em mất hứng rồi, định chơi đùa chút thôi, phiền phức như vậy chả dại.

Hà Thi Nhạc xua tay, mở cửa ra ngoài.

Tới phòng lớn, phát hiện ra điều bất thường, dừng bước.

Chỗ ngồi bên cạnh bọn họ vốn trống lúc này đột nhiên thêm vào rất nhiều thanh niên, lại còn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

…………

Trịnh Minh Xuyên, người Hiền Nhân Thượng Hải, danh hiệu Xuyên Oa Tử.

Từ chiếc xe Phú Khang màu trắng đi ra, Trịnh Minh Xuyên chỉnh lại chiếc áo kiểu nhà Đường của mình, hắn là tên hoàn khố điển hình, đối với người mình cực kỳ nghĩa khí, hết lòng hết dạ, là bạn nối khố của Vệ Đinh Đinh, Đỗ Đại Duy. Thời trung học vì đánh nhau có tổ chức trong trường mà bị đuổi học, sau đó chuyển mấy trường, vết chân in dấu khắp Giang Tô, Hà Nam, Đại Liên, đến Lâm Trứu Vũ cũng thấy tên này tính cách hoang dại hơn cả mình, dùng lời cha hắn mà nói, không quản cho kỹ sẽ xảy ra chuyện.

Quan hệ giữa Trịnh Minh Xuyên và Vệ Đinh Đinh thuộc loại nếu cần sẵn sàng có thể vì bạn ăn một dao, lại ngứa mắt với cái mặt trắng của Vương Uy Uy, nguyên nhân không có gì khác, vì Lâm Lạc Nhiên mà thôi.

Về sau nghe nói Lâm Lạc Nhiên không còn ý gì với Vương Uy Uy nữa, thuần túy là bạn, lại xuất hiện một tên Tô Xán, có vẻ rất thân thiết với Lâm Lạc Nhiên.

Không ngờ chẳng bao lâu sau, Vệ Đinh Đinh muốn cảnh cáo tên Tô Xán kia, Trịnh Minh Xuyên sớm thấy Vệ Đinh Đinh làm việc gì cũng do dự, kết quả lúc nào cũng thua thiệt, cuối cùng biết có những chuyện không phải cứ ngồi xuống nói chuyện là giải quyết được rồi.

Giờ muốn lấy Tô Xán ra khai đao, Trịnh Minh Xuyên tán đồng cả hai tay, Vương Uy Uy mày có ý kiến sao, chẳng qua là trở mặt thôi, tao ngứa mắt với mày lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc