ĐẠI NIẾT BÀN

Lời giải thích của Chiêm Hóa vừa nói ra, mọi người vỡ lẽ "ồ" lên, nhưng đại bộ phận ở đây là quân đoàn vi tiêu của Tô Xán, không hề có ý đồ đấu giá thật sự, tâm tình biến hóa không nhiều.

Phản ứng không được nhiệt tình lắm ở phía dưới làm Chiêm Hóa nhạy bén nhận ra có điều không ổn, nhưng cụ thể không ổn ở đâu vẫn chưa phát hiện ra, mày nhíu lại.

Người ngồi đằng sau Tô Xán nhỏ giọng thì thầm với nhau:

- Chiêm Hóa quả nhiên không đơn giản, bán đấu gia bữa cơm kèm với một cái thánh chỉ, xem ra chưa thỏa mãn với vị trí của mình trên bảng phú hào, muốn làm hoàng đế thị trường vốn, truyền ra ngoài người ta sẽ nói thế nào? "Bữa cơm thánh chỉ của Chiêm Hóa" hay “ Bữa cơm hoàng đế”.. Dã tâm không nhỏ.

Tô Xán cũng nghĩ như thế, nhưng càng là đề tài bàn tán càng có lợi cho y.

Thánh chỉ Càn Long sau này được nhiều người săn lùng, giá thường cao, song khó định giá, cũng có thánh chỉ chẳng đáng tiền, không phải chỉ xem năm, chất liệu, có đủ hai thứ ngôn ngữ Mãn - Hán hay không, càng phải xem nội dung, nếu là sự kiện trọng đại trong lịch sử thì sẽ là chí bảo vô giá, thuộc về báu vật quốc gia, cấm lưu thông trên thị trường. Còn nếu chỉ là thánh chỉ phong chức bình thường cho ông quan nào đó, thánh chỉ ban thương khi vua nổi hứng lên thì chẳng có giá mấy, vài chục nghìn là bình thường.

- Vậy tiếp theo chúng ta bán thánh chí niên hiệu Càn Long, cùng với bữa cơm ba tiếng cùng với ngài Chiêm Hoa, giá khởi điểm là 1000.000, xin mời mọi người.

Phía dưới trầm mặc hẳn xuống, Bùi Phượng Sơn nhìn xung quanh, hiện trường có 2/3 số người của bọn họ, còn 1/3 cạnh tranh thực sự cũng im lặng, dù sao chưa ai chứng kiến kiểu đấu giá, Chiêm Hóa học theo Warren Buffett, là một kiểu thử nghiệm, nhiều người chủ yếu là mượn hai thứ đấu giá trước, tới xem náo nhiệt.

Lâm Quang Đống đang định ra giá thì La Trí Nhất đột nhiên giơ biển:

- 110.000.

Chẳng lẽ La Trí Nhất lâm trận trở giáo? Tô Xán ngạc nhiên.

Bùi Phượng Sơn đưa tay ấn lên đùi Tô Xán, nói nhỏ:

- Chiêm Hóa nhìn ra cái gì đó rồi, La Trí Nhất đang tung hỏa mù thôi, không cần lo, giá nâng lên bao nhiêu, lợi tức sẽ giảm bù cho cậu.

Thế này cũng là hợp lý, Tô Xán cũng hiểu, dù sao y là lần đầu tham dự mấy chuyện thế này căng thẳng là khó tránh, liền ra hiệu cho Lâm Quang Đống:

Lâm Quang Đống giơ biển:

- 120.000.

- Vị số 39 ra giá 120.000, ai trả giá cao hơn, 120.000 lần thứ nhất... Vâng đây là thánh chỉ hiếm có, chưa kể bữa cơm với ngài Chiếm Hóa... 120.000 lần thứ hai...

Phản ứng phía dưới khá lạnh nhạt, dù sao không mấy ai thấy bữa cơm này có ý nghĩa gì, đã thế lại thêm 2/3 thực sự không có hứng thú, nên không khí còn buồn tẻ hơn cả đấu giá hai món trước. Tô Xán chỉ biết tới vi tiêu trên sách vở, lần đầu tiên chứng kiến chửi thầm trong lòng, thế này không lộ mới là lạ, chẳng bằng vi tiêu 100% luôn cho đỡ hồi hộp, chỉ có điều làm thế không khác gì tát vào mặt bên tổ chức.

- 200.000.

Một giọng nói hô lớn.

Đó là thanh niên chừng 28 tuổi, giơ biển xong còn nghênh ngang nói với bạn:

- Chẳng qua là bằng giá cái xe rẻ tiền thôi mà.

May mà Chiêm Hóa không nghe thấy, nếu không chẳng biết có tức chết không?

- 220.000.

Lâm Quang Đống không do dự, Tô Xán nói có thể bỏ 1.500.000 ra để cướp lấy thứ này.

Thanh niên kia cũng chỉ hô cho vui thôi, thấy khí thế của Lâm Quang Đống nhún vai cho qua, hắn biết chừng mực, muốn gây chú ý với mỹ nhân thì bằng vào số tiền này ném ra ở quán bar hiệu quả gấp bội, không cần tranh đấu ở nơi không thiếu đại gia này.

- 250.000.

Ra giá là người bình thường, áo sơ mi bình thường, đại khái nếu đi ra đường sẽ là một trong số vô vàn người thuộc tộc làm công, chẳng ai chú ý tới.

- Vâng, giá hiện nay đã là 250.00... 250.000 các bạn đừng quên số tiền đấu giá không chỉ thu về hiện vật, mà còn thể hiện sự hào hiệp của các bạn cho sự nghiệp công ích... Vâng còn ai trả cao hơn không ạ?

Người chủ trì kích động đám đông, nhưng phía dưới im ắng làm hắn chẳng có hứng thú nói nhiều:

- 300.000.

Lâm Quang Đống giơ biển, định đưa giá lên cao hẳn, không giằng co nữa.

- 400.000.

Ra giá là một thiếu phụ đeo đầy vàng bạc trên người, khóe miệng có một cái nốt ruồi duyên dáng kiểu Cindy Crawford.

Chiêm Hóa khe khẽ vỗ tay, quay đầu cười với thiếu phụ đó, một bữa cơm với mỹ nữ đương nhiên làm người ta càng vui hơn.

- 600.000.

Là nam nhân trông rất bình thường kia.

- Không phải cũng là người của anh chứ?

Tô Xán quay sang hỏi:

Bùi Phượng Sơn lắc đầu:

- Không phải, có lẽ là người của mấy công ty khoảng sản Ôn Châu, mấy người này quyết tâm lắm, chúng tôi cố loại bỏ nhưng vẫn còn sót.

- Giá đã là 600.000 thuộc vị có số 121... 600.000 lần thứ nhất.

Tô Xán cũng thấy khả năng này không cao, tỏ vẻ hiểu ý:

- Chuyện gì cũng có nguy hiểm, tình báo của Lão Bùi đã chính xác lắm rồi.

Lâm Quang Đống giao lại tấm biển cho Tô Xán, giá quá cao rồi, hắn không tiện quyết định nữa, tốt nhất cho Tô Xán định đoạt.

- 600.000 lần thứ hai...

Khi người chủ trì vừa hô lần thứ hai thì Tô Xán giơ biển trong tay lên, nói gọn:

- 1.000.0000.

Mấy phóng viên hưng phấn không thôi, chĩa thẳng máy ảnh về phía Tô Xán, như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, chuyến này có chuyện vui rồi.

Tiếng kêu kinh ngạc nối nhau khắp hội trường, giờ thì mọi người không kiềm chế được nữa, ít người kích động đứng lên xem nhân vật này là ai.

Chiêm Hóa đứng dậy nhìn về phía Tô Xán, cảm giác đầu tiên là, quá trẻ, thằng nhóc này đùa sao?

Tô Xán đưa ra dự định xấu nhất, đánh cược một phen, cho dù tăng tiền từng chút từng chút một mà đối phương có ý chơi thật, sẽ không dứt bỏ được, chẳng bằng tung cú đấm mạnh dứt điểm luôn.

1 triệu cho một bữa cơm, đây là chuyện khó tin vào thời đại này, ánh đèn flash chớp liên hồi, không chỉ có phóng viên, ánh đèn này đại biểu cho sự kích động của bọn họ.

Tô Xán hồi hộp nhìn nam tử ra giá 600.000 kia, thấy hắn định giơ biển thì giật thót, không hiểu sao hắn lại biển xuống.

- 1.000.000 lần thứ ba.

Người chủ trì gõ búa "cộp" một cái, tiếng vỗ tay vang dội nổ tung hội trường, kể cả đám người Bùi Phượng Sơn cũng nhiệt tình vỗ tay, đây không phải giả vờ, đây là thành công của bọn họ.

Trong lúc mọi người quay đầu hỏi nhau lai lịch chàng trai trẻ thì có người bên tổ chức tới mời những người vừa đấu giá thành công, hoàn thành thủ tục tiếp theo, xác nhận cách thanh toán tiền, sau khi ký tên thì tiền bảo đảm cũng sẽ tính gộp vào tiền đấu giá.

Người đấu giá thành công bức Thái Hành Tình Tuyết Đồ xua tay:

- Lát nữa tôi ký tên là được.

Đợi nhân viên công tác đi rồi, ông ta nhìn về phía Tô Xán đang đón nhận xung quanh chúc tụng, lẩm bẩm:

- Chậc, cái bức thánh chỉ kia chỉ bày sơ qua nên không ai chú ý, nhưng nó không đơn giản đâu, gấm ngũ sắc, khung vân long hí châu, ít nhất giá trên thị trường là 500.000, cho dù không có bữa cơm cùng Chiêm Hóa tặng kèm thì đấu giá tới 1.000.000 là bình thường, không bình thường ở đây là vì sao Chiêm Hóa đặt giá khởi điểm có 100.000. Tiểu Trương, cậu nghĩ sao?

Tiểu Trương là một trong hai vệ sĩ kè kè bên cạnh ông ta, nghe thế cười khổ:

- Giám đốc Cố là cao nhân, tôi chỉ là kẻ thô kệch, làm sao hiểu chuyện này, ngài cần tới thì tôi bán cái mạng này cũng được, nhưng bảo tôi bình phầm vấn đề này khác nào giết tôi. Nhưng mà tôi thấy có lẽ con mắt đầu tư của Chiêm Hóa giỏi đấy, song làm nhà sưu tập chẳng qua là trưởng giả học làm sang thôi, đồ giá cao ra giá thấp, không phải kẻ ngốc thì là gì?

Bình luận

Truyện đang đọc