ĐẠI THIẾU TRỞ VỀ

Trước đây, Cố Ngôn Tử không hề cảm thấy tình thương của cha mẹ, sau đó… liền cảm thấy mình không cần.

Nhưng hiện tại, hắn hy vọng mình có thể cùng cha mẹ hòa hảo, mà muốn hòa hảo, phải nói lời trong lòng.

Hắn đem lời trong lòng của mình nói ra, có thể  nói liền nói ra hết.

Cha Cố mẹ Cố trầm mặc thật lâu.

Sau khi Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, kỳ thật bọn họ cũng xem xét lại bản thân mình, lại tìm một ít sách liên quan tới xem, đương nhiên biết tính hướng của Cố Ngôn Tử là không thể sửa được, cũng biết phương pháp dạy dỗ đứa nhỏ của bọn họ không đúng.

Thế nhưng cho dù như vậy, con trai mình bỏ nhà ra đi vài năm không trở lại, bọn họ vẫn rất tức giận.

“Ba mẹ, con kỳ thật vẫn rất muốn về nhà.” Cố Ngôn Tử cho cha mẹ bậc thang leo xuống: “Nhưng mà con không dám trở về.”

Sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Tử, mẹ Cố vẫn không nói chuyện, nghe nói như vậy, đột nhiên hốc mắt đỏ lên.

“tiểu vô liêm sỉ….” lời cha Cố nói một nửa, giọng nói có chút buồn bực.

“Ngôn tử, mấy năm nay con trải qua như thế nào?” mẹ Cố ổn định lại tinh thần, nhịn xuống chua xót trong mắt hỏi.

Cố Ngôn Tử cũng không trông cậy cha mẹ sẽ giải thích với mình, nghe mẹ hỏi như vậy, hắn cười cười nói hết những chuyện bốn năm nay mình đã làm.

Đương nhiên, hắn nhấn mạnh nghề  nghiệp của mình, lại hoàn toàn không nói tới Bành Tĩnh Hoằng.

“Công việc hiện tại của con cũng có chút danh tiếng, hơn nữa con ở trên mạng viết văn kiếm được rất nhiều tiền, năm trước còn thu được hơn một trăm vạn, năm nay hẳn là sẽ tốt hơn.” Cố Ngôn Tử có chút đắc ý, lúc cười hai má lúm đồng tiền hiện lên thật sâu.

Trước đây cha Cố mẹ Cố rất ít thấy con mình vui vẻ như vậy, trong lòng lập tức khó chịu không ít, còn có chút đau lòng.

Lúc đứa nhỏ này ở nhà, bởi vì hắn vẫn thực ngoan, cũng không tiêu tiền bậy, cuối năm người lớn trong nhà cho tiền mừng tuổi, chính là hơn trăm vạn….

Buổi chiều hôm nay Cố Ngôn Tử không đi tìm đám người Triệu Điền Dã, Lâm Linh, vẫn cùng cha mẹ mình nói chuyện, chờ Trịnh Gia Hòa trở về, lại cùng nhau ăn cơm.

Lúc trước Trịnh Gia Hòa đồng ý nói đỡ cho Cố Ngôn Tử, lúc ăn cơm quả nhiên giúp hắn nói chuyện.

Hắn là người đã trải qua biết bao nhiêu cuộc làm ăn, nói rất dễ nghe, cũng cố tình kéo mấy người nhị đại tam đại trong giới so sánh với Cố Ngôn Tử…

Cố Ngôn Tử tuy rằng gây ra chút chuyện, nhưng so với những công tử ăn chơi này, thật sự là tốt hơn rất nhiều.

Về phần vấn đề tính hướng, Trịnh Gia Hòa từ đầu đến cuối cũng không nói tới một câu, hắn tin tưởng cha Cố mẹ Cố, cũng không muốn nói tới chuyện này.

“Tôi thấy Ngôn Tử là đứa nhỏ tốt, hiện tại hắn có mục tiêu của bản thân mình để tiến tới, so với nhưng người dựa vào cha mẹ gây dựng sự nghiệp còn phải bồi thường tiền, hoặc là chỉ biết sống phóng túng, thì tốt hơn rất nhiều.” Trịnh Gia Hòa cười nói: “ kỳ thật để cho hắn xông xáo cũng tốt, hiện tại giới giải trí đang là thời điểm đứng đầu, các công ty đều muốn đầu tư vào.”

Cha Cố mẹ Cố lúc trước tới thành phố B, là muốn đưa con trai về, nhưng hiện tại nói chuyện với Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa xong, thái độ lại mềm xuống.

Bọn họ kết hôn sớm, hiện giờ hai người còn chưa tới năm mươi tuổi, hoàn toàn có thể làm thêm vài năm nữa, để cho con trai bọn họ ở bên ngoài trưởng thành, cũng không phải là chuyện xấu gì.

Đương nhiên, quan trọng là bọn họ sợ bọn họ không đồng ý, con trai có thể bỏ nhà ra đi thêm một lần nữa.

Về phần tính hướng, trước hết không nói tới chuyện này…

Cố gia ở thành phố B có phòng ở, cha Cố mẹ Cố ăn qua cơm chiều liền đi trở về, mà vào lúc ban đêm, Cố Ngôn Tử phải theo ba mẹ mình, ra sức dỗ người.

Trịnh Gia Hòa một mình ở tại khách sạn An Hoa, buổi tối lúc mở máy tính sử lý công việc, đột nhiên nhịn không được nhìn xung quanh….

Hai ngày trước, Cố Ngôn Tử vẫn ở bên người hắn, còn không cho hắn ngủ trễ, nhưng hôm nay không ở.

Đã biết là làm sao…. Trịnh Gia Hòa thuận tay cầm điện thoại, vừa mở ra, sau đó liền thấy Cố Ngôn Tử gửi tin nhắn tới : « Chú Trịnh, buổi tối hôm này  cháu không trở lại, nhớ phải ngâm chân đó ! » phía sau còn có icon đáng yêu.

Hắn cười nghẽ, đổ nước tự mình ngâm chân.

Trước đây Cố Ngôn Tử ở chung với cha mẹ, cơ bản là cha mẹ hỏi hắn trả lời, hầu như không có trao đổi khác.

Đời trước sau khi hắn bị thương nặng, vì không để cho cha mẹ lo lắng đã học được làm nũng và khoe mẽ. Lần này đều lôi ra sử dụng hết.

Hiệu quả…. Ngạc nhiên không ngờ.

Lúc cha Cố mẹ Cố tới tràn đầy tức giận, sau hai ngày ở lại thành phố B, tức giận trong lòng cũng không còn một mảnh, thậm chí không hiểu sao lại thấy chua xót.

Bọn họ cũng không biết, thì ra có thể ở chung với con trai như vậy….

Cha Cố mẹ Cố cũng không biết chuyện của Bành Tĩnh Hoằng, thấy con trai ở bên ngoài vài năm, hoạt bát lên rất nhiều, thật ra buộc hắn về nhà cũng không tốt lắm, chỉ là bọn họ không đưa Cố Ngôn Tử về, mình thì không thể không đi.

Cố thị rất lớn, hai người bọn họ rất bận rộn.

Sáng sớm ngày thứ ba, trợ lý Chu liền đưa cha Cố mẹ Cố còn có Cố Ngôn Tử ra sân bay.

« Chờ con bận rộn xong, thì đi xem ông bà nội cùng ông bà ngoại con đi. » cha Cố xụ mặt nói, lão nhân hai bên kì thật rất muốn gặp con trai, nhưng con trai hắn nói, nó mấy ngày nay rất bận rộn, có một kịch bản phải giao vào nửa tháng nữa….

« Ngôn tử, sau này cũng đừng ở khách sạn nữa, trong nhà có phòng ở. Con nếu không thích phòng ở của nhà, thì mua một cái cũng không sao. » mẹ Cố đưa thẻ cho Cố Ngôn Tử.

« Thiếu cái gì thì mua. » Cha Cố cũng nói thêm một câu : « Phòng làm việc của con, cũng có thể làm lớn hơn. »

« Trước đây con cùng tiểu Lí chơi đùa, hiện tại đang làm trò chơi, ngay từ đầu cũng đã đầu tư vào một ngàn vạn, con cũng có thể thử xem. » mẹ Cố lại nói.

« Ba mẹ, con sẽ. » Cố Ngôn Tử nhận lấy thẻ.

Phòng làm việc biên kịch của hắn, chỉ đầu tư có mấy ngàn vạn, thế nhưng có tiền cũng không phải là chuyện xấu gì….

Hắn là người từ năm năm sau xuyên về, năm năm này công ty điện ảnh và truyền hình nào có thể kiếm ra tiền, hắn rất rõ ràng, hoàn toàn có thể đầu tư một ít tiền, từ bên trong chia một chén canh.

Đúng rồi, còn có thể kéo Trịnh Gia Hòa theo !

Cha Cố mẹ Cố dặn dò xong, lưu luyến không rời lên máy bay, Cố Ngôn Tử nhìn thấy bọn họ rời đi, tâm tình rất phức tạp.

Mấy ngày nay, quan hệ của hắn và cha mẹ đã dịu đi rất nhiều, nhưng kỳ thật có một việc, hai bên đều không đụng vào.

Từ đầu tới đuôi, cha mẹ hắn không nói tới chuyện hắn đã xuất quỹ, mà hắn cũng không nói tới.

Hắn biết, cha mẹ hẳn là không thể tiếp nhận, về phần hắn… sau khi gặp được Bành Tình Hoằng, đối với việc tình cảm, cũng không để ý nhiều.

Tìm nam nhân còn không bằng mua đạo cụ… nếu như thế, cũng không cần thiết cãi nhau với cha mẹ.

Đi ra khỏi sân bay, Cố Ngôn Tử liền kêu trợ lý Chu lái xe đi.

Xe này là của Trịnh Gia Hòa, ngồi vừa rộng vừa thoải mái, nhưng cứ mượn xe như vậy mãi cũng không tốt…. Cố Ngôn Tử đột nhiên có ý tưởng mua xe.

Hiện tại hắn không có xe.

Thứ nhất, giao thông công cộng ở thành phố B rất phát triển, xe taxi cũng dễ tìm, không cần thiết phải gọi xe, thứ hai là nơi lúc trước hắn ở, ngay cả nơi để xe cũng không có, hơn nữa hắn không có hộ khẩu ở thành phố B, mua xe thì cần phải có biển số…

Lúc trước hắn không chỉ không có xe, mua phòng đểu chỉ mua để ở.

Thế nhưng hiện tại, chuyện này không có gì phải phiền toái.

Sau khi Cố Ngôn Tử lên xe, liền gọi điện cho Trịnh Gia Hòa, hỏi Trịnh Gia Hòa có thể làm biển số xe cho hắn được hay không ?

Hắn không có lý do tốt gì để mãi đi theo Trịnh Gia Hòa, nếu như thế, trước hết nhờ Trịnh Gia Hòa làm cho chút chuyện, lại cảm ơn Trịnh Gia Hòa… kế hoạch đã thuận lợi !

« Cậu nhắn địa chỉ tới đây, tôi tìm  người làm biển số xe cho cậu. » Trịnh Gia Hòa cười nói.

« Cảm ơn chú Trịnh ! » Cố Ngôn Tử cảm kích nói.

Năm mười tám tuổi Cố Ngôn Tử đã có bằng lái, sau đó lại lấy xe trong nhà luyện tập, hơn nữa trước khi sống lại hắn cũng đã lái xe, cho nên không cần lo lắng về việc lái xe, chỉ là đối với xe, hắn kì thật không hiểu biết nhiều lắm.

Hắn không có sở thích sưu tầm ô tô, cũng không thích xe thể thao, đời trước chỉ mua một chiếc Bentley chạy mỗi ngày, lúc xe đưa đi bảo dưỡng thì sẽ sử dụng xe của cha mẹ, hiện tại…

Cố Ngôn Tử cân nhắc, mình có thể mua giống như đời trước.

Sau khi Cố Ngôn Tử nói muốn mua một chiếc xe Bentley, trợ lý Chu liền thay đổi đường đi, sau đó chạy tới nơi bán xe ở thành phố B.

Hiện tại xe Bentley không nhiều lắm, nhưng ở thành phố B thì vẫn có, Cố Ngôn Tử nhìn nhìn, trực tiếp mua một chiếc SUV, lại hỏi có thể lái xe ngay lập tức được hay không.

« Đương nhiên có thể, tiên sinh, tôi lập tức tìm người kiểm tra nó một lần, buổi chiều ngài có thể lái nó về. » Người bán hàng cười nói. Chỉ cần có tiền, mặc kệ là bảo hiểm hay là những cái khác, đều có thể làm xong trong một ngày, tuy rằng không thể lập tức lái xe được, nhưng qua mấy tiếng, có thể đi được rồi.

Cố Ngôn Tử đồng ý, người bán hàng lại hỏi Cố Ngôn Tử có muốn hắn chuẩn bị cơm trưa không ?

Chuyến bay của cha Cố mẹ Cố bay là lúc mười giờ, mà lúc này, vừa lúc là giờ cơm trưa.

Cố Ngôn Tử quả thật thấy đói bụng, cho người bán hàng đi mua cơm trưa cho hắn cùng trợ lý Chu.

Người bán hàng đi rồi, Cố Ngôn Tử ngồi ở trên sô pha, cầm di động xem kịch bản mà nhân viên đã gửi cho hắn, thuận tiện dùng điện thoại sửa chữa luôn.

Qua một lúc, đang bận rộn, hắn đột nhiên nghe thấy có người kêu mình : « Cố Ngôn Tử ? »

Cố Ngôn Tử ngẩng đầu, liền thấy được bạn tốt của Bành Tĩnh Hoằng, Đan Quần còn có đại thiếu gia của Đan gia Đan Tử Viễn.

Đan gia có tiền, mặc dù trình độ không bằng Trịnh gia cùng Cố gia, nhưng cũng không khác mấy so với Bành gia, thế nhưng Đan Quần chỉ là cháu của người cầm quyền Đan gia, trong tay ba hắn không có cổ phần của công ty, bởi vậy Đan Quần mới làm người hầu cho Bành Tĩnh Hoằng.

Cố Ngôn Tử đột nhiên cảm thấy vận khí của mình không tốt… hắn sao lại gặp phải những người này ?

« Đây là ai ? » Đan Tử Viễn cũng không biết Cố Ngôn Tử, thuận miệng hỏi.

« Chỉ là một người bình thường. » Đan Quần nói, lại cau mày nhìn Cố Ngôn Tử : « Cố Ngôn Tử, sao mày lại ở chỗ này ? »

« Tôi đến mua xe. » Cố Ngôn Tử nhíu mày.

« Mày tới nơi này mua xe ? Bành ca cho mày bao nhiêu tiền ? » trong mắt Đan Quần hiện lên ghen tị.

Cố Ngôn Tử : « …. » Vì sao mấy người này đều cảm thấy Bành Tĩnh Hoằng cho hắn rất nhiều tiền ?

Bình luận

Truyện đang đọc