ĐẠI THIẾU TRỞ VỀ

Cố Ngôn Tử kéo cánh tay của Trịnh Gia Hòa, thân mật dựa vào trên người Trịnh Gia Hòa, tính toàn làm bộ như Trịnh Gia Hòa là bạn trai mình, giúp Trịnh Gia Hòa đuổi đi người bạn trai trước này.

Người này đang cố gắng hại Trịnh Gia Hòa, hắn sao có thể để cho người này ở bên cạnh Trịnh Gia Hòa?

Sau đó… Trịnh Gia Hòa hôn hắn.

Cố Ngôn Tử chỉ cảm thấy chỗ bị hôn trên mặt mình nóng hầm hập, còn hơi ngứa, vẫn ngứa tới đáy lòng hắn.

Cả người hắn đều cứng lại, phản ứng có hơi quá.

Trịnh Gia Hòa thế nhưng phản ứng rất nhanh, hắn giơ tay đem Cố Ngôn Tử ôm vào ngực, sau đó gật đầu với Đàm Trăn, liền đi về phía trước.

Cố Ngôn Tử bị Trịnh Gia Hòa lôi kéo, phối hợp đi lên phía trước, để lại Đàm Trăn ở phía sau, hai tay run rẩy.

Hắn luôn luôn kiêu ngạo, lần này cũng chuẩn bị tâm lý rất nhiều, mới có thể kéo xuống thể diện chờ Trịnh Gia Hòa ở chỗ này, không nghĩ Trịnh Gia Hòa có thể làm như vậy với hắn.

Hắn khó chịu đi vào xe của mình, đột nhiên nhớ lại năm đó Trịnh Gia Hòa đối với hắn thật tốt.

Khi đó Trịnh Gia Hòa cũng bận rộn nhiều việc, nhưng khi hắn có vấn đề, Trịnh Gia Hòa luôn đồng ý buông chuyện trên tay đến giúp hắn, cho dù sau đó hai người ầm ĩ càng ngày càng nhiều, nhưng khi giáo sư đối đãi không công bằng với hắn, Trịnh Gia Hòa vẫn cố gắng giúp hắn.

Sau đó hắn lại qua lại với bạn trai khác, nhưng không có ai giống như Trịnh Gia Hòa đối tốt với hắn như vậy.

Tâm tư của Đàm Trăn, kỳ thật Cố Ngôn Tử có thể đoán được.

Không ngoài hai chữ hối hận, muốn quay đầu trở lại.

Nhưng lúc này, hắn không rảnh suy nghĩ cho Đàm Trăn.

Trịnh Gia Hòa thế nhưng hôn hắn!

Trịnh Gia Hòa vì sao lại hôn hắn?

Còn nữa, lúc trước Đàm Trăn chất vấn ánh mắt của Trịnh Gia Hòa, Trịnh Gia Hòa còn nói ánh mắt hắn càng ngày càng tốt… Trịnh Gia Hòa rốt cục là có ý gì?

Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Trịnh Gia Hòa mở ra cửa sau ô tô, cùng ngồi vào phía sau với Cố Ngôn Tử, mà trợ lý mới của Cố Ngôn Tử, vị bảo tiêu tiên sinh kia ngồi xuống ghế lái, phát động xe.

“Chú Trịnh…” Cố Ngôn Tử rốt cục mở miệng.

“Tôi chỉ lớn hơn cậu tám tuổi.” Trịnh Gia Hòa hơi bất đắc dĩ: “Cậu có thể gọi tên tôi.”

Cố Ngôn Tử càng xác định khả năng lúc trước mình nghĩ tới, đồng thời, cũng không khắc chế được hơi kích động.

Chính là vấn đề xưng hô…. Đã kêu “chú Trịnh” quen, hắn không thể kêu được tên của Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa đem vách ngăn ngăn cách phía trước và phía sau xe nâng lên, lúc này mới nhìn Cố Ngôn Tử.

Lần trước cũng trong chiếc xe này, hắn chuẩn bị tốt tâm lý tỏ tình lại bị Cố Ngôn Tử làm hỏng, hôm nay, hắn quyết định trực tiếp một chút.

Dù sao…. Cho dù tỏ tình thất bại, Cố Ngôn Tử hẳn là sẽ không chạy.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng hắn cảm giác được Cố Ngôn Tử rất quan tâm hắn.

“Ngôn Tử, anh thực thích em, em có đồng ý qua lại với anh hay không?” Trịnh Gia Hòa nói.

Tim Cố Ngôn Tử đập càng ngày càng nhanh, sau đó đầu óc chưa kịp suy xét, miệng đã lên tiếng: “Đồng ý!”

“Vậy sau này em sẽ là bạn trai của anh.” Trịnh Gia Hòa cười nói.

“Chú Trịnh…. Trịnh Gia Hòa, vì sao anh thích em?” lúc này Cố Ngôn Tử đã lấy lại tinh thần, hơi không xác định được hỏi han.

“Vì sao anh không thể thích em?” Trịnh Gia Hòa hỏi lại: “Em trẻ tuổi đẹp trai nấu ăn lại ngon.”

Cố Ngôn Tử: “….”

“Trước kia anh chỉ mới yêu đương với Đàm Trăn, đoạn thời gian kia cũng không có gì tốt đẹp, cho nên anh có thể làm không tốt…. nhưng anh thật thích em, điểm này rất xác định.” Trịnh Gia Hòa nói.

Ánh mắt Trịnh Gia Hòa nhìn mình rất chăm chú…. Cố Ngôn Tử theo bản năng đỏ mặt: “Em cũng thật thích anh.”

“Đã nhìn ra.” Trịnh Gia Hòa cười nói.

Cẩn thận nghĩ lại, cho dù biết mình có bệnh tim, Cố Ngôn Tử là một đại thiếu gia, cũng không cần thiết phải tự mình chăm sóc hắn… Cố Ngôn Tử hẳn là thật thích hắn.

Đã nhìn ra? Trịnh Gia Hòa nhìn ra tâm tư trước đây của mình sao? Cố Ngôn Tử hơi ngượng ngùng, lại có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Nhưng không hề nghi ngờ, đây không phải mơ.

Bởi vì rất nhanh, Trịnh Gia Hòa đã đánh vỡ không khí ái muội giữa hai người: “Chúng ta đã ở chung vài tháng, hai bên cũng đã hiểu biết lẫn nhau, nếu đã cùng một chỗ, nên lo lắng chuyện sau này. Chúng ta chào hỏi ba mẹ anh trước, sau đó lại đi chào hỏi cha mẹ em. Thân phận của hai chúng ta, nếu muốn có giấy kết hôn được pháp luật công nhận thì không thể, nhưng có thể làm hôn lễ.”

Thân phận hiện tại của Trịnh Gia Hòa, là không có khả năng di dân sang nước ngoài, hắn cũng không có quyết định này, nếu như thế, cho dù nghĩ cách làm giấy kết hôn, cũng không được pháp luật thừa nhận.

Nhưng nếu làm một hôn lễ thì hoàn toàn không có vấn đề.

Trịnh Gia Hòa nói rất bình tĩnh, nhưng Cố Ngôn Tử đã hơi mơ màng.

Hắn không nghĩ tiến độ lại nhanh như vậy….

Không lâu trước đây hắn còn đang rối rắm với sự thầm mến của mình, kết quả đột nhiên được tỏ tình!

Được tỏ tình còn chưa tính, Trịnh Gia Hòa thế nhưng đã nghĩ xa như vậy, đã nhắc tới cả hôn lễ!

Còn nữa đang tốt đẹp, thế nhưng lại có chuyện “Ở chung vài tháng?” bọn họ chỉ cùng nhau ở dưới một mái nhà mà thôi.

Thế nhưng, sau khi hắn mơ màng xong, cũng hơi kích động.

Thậm chí hốc mắt còn hơi chua xót.

Hắn sau khi cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, cũng từng quy hoạch tương lai của hai người, nhưng Bành Tĩnh Hoằng cho tới bây giờ chỉ là có lệ, lúc ấy hắn không muốn nhiều lắm, hiện tại nếu còn muốn…. Bành Tĩnh Hoằng chỉ sợ không nghĩ tới tương lại của bọn họ.

Lúc trước nếu hắn thích Trịnh Gia Hòa thì tốt rồi!

Từ từ, hiện tại hắn nghĩ tới những cái này thì quá sớm!

Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ tới, hắn cùng Trịnh Gia Hòa ở bên nhau, còn cần giải quyết rất nhiều chuyện.

Đầu tiên chính là gặp cha mẹ…. cha mẹ Trịnh Gia Hòa chỉ có mình Trịnh Gia Hòa, Trịnh Gia Hòa nếu ở bên hắn tới già, bọn họ có thể chấp nhận cho Trịnh Gia Hòa ở bên một người nam nhân sao?

Hiện tại bọn họ rất nhiệt tình với hắn, nhưng nếu hắn cùng Trịnh Gia Hòa ở bên nhau, hơn phân nửa sẽ biến sắc mặt.

Còn có cha mẹ hắn. đời trước, cha mẹ hắn sau này mới cam chịu tính hướng của hắn, nhưng đời này bọn họ chưa chết tâm.

Càng đừng nói, Trịnh Gia Hòa còn là chú hắn, cha mẹ hắn khẳng định không đồng ý.

Cố Ngôn Tử nghĩ hơi say sưa.

“Em nghĩ như thế nào?” Trịnh Gia Hòa thấy Cố Ngôn Tử không trả lời, lại hỏi một câu.

“Chú Trịnh, cháu cảm thấy chuyện này có thể từ từ, cháu không muốn nhanh như vậy…” Cố Ngôn Tử nói.

“Cũng đúng, em còn nhỏ.” Trịnh Gia Hòa khẽ thở dài: “Nếu như vậy, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Năm tay trước, hôn môi, sau đó… khụ khụ! Cứ phát triển như vậy, cũng không tồi.

Thế nhưng tiến độ vẫn có thể nhanh một chút.

“Vâng!” Cố Ngôn Tử gật đầu.

“Còn nữa, chú ý xưng hô.” Trịnh Gia Hòa cường điệu.

Cố Ngôn Tử: “…. Gia Hòa….”

Lúc hai người về nhà vẫn còn sớm, mà ở phòng bếp, đã bày đủ rau dưa cùng thịt đã được rửa ráy sạch sẽ.

Tâm tình Cố Ngôn Tử đang kích động, vào phòng bếp lại lạch cạch vàng dội một trận, một nồi canh một nồi rau xào, không bao lâu liền làm ra ba món một canh.

“Trù nghệ của em thật sự rất tốt.” Trịnh Gia Hòa lại khen một câu.

Mặt Cố Ngôn Tử nóng lên.

Hai người vừa mới tỏ tình xong, không khí thực ái muội, nhưng mà hoàn toàn bởi vì như vậy, Cố Ngôn Tử cũng không biết nói cái gì, cuối cùng dọn dẹp bát xong, liền nhanh chóng chạy vào phòng mình.

Hắn có rất nhiều chuyện phải làm.

Hắn muốn xem kịch bản của phòng làm việc mình hôm nay làm xong, còn muốn… nghĩ cách để cho cha mẹ mình chấp nhận Trịnh Gia Hòa.

Nếu hắn cùng Trịnh Gia Hòa trực tiếp nói thẳng với cha mẹ, cha mẹ khẳng định sẽ thực tức giận, hẳn còn có thể giận chó đánh mèo lên Trịnh Gia Hòa, còn cảm thấy là Trịnh Gia Hòa dụ dỗ hắn.

Cố Ngôn Tử mở ra khung đối thoại với mẹ mình: “Mẹ…. con thích một người.”

Mẹ Cố bận rộn một ngày nhìn thấy tin nhắn này, còn nghĩ con trai mình đã quyết định thẳng thắn với mình, lập tức hỏi: “Ai?”

“Hắn rất tốt, con thực thích hắn, nhưng hắn hẳn là không thích con…” Cố Ngôn Tử tiếp tục gửi tin nhắn.

Ban đầu còn nghĩ con trai sẽ cùng mình nói chuyện của “Trịnh Gia Hòa”, mẹ Cố nhìn thấy Cố Ngôn Tử trả lời, hơi không hiểu ra sao.

Trịnh Gia Hòa có tâm tư kia với con của bà, lại rõ ràng như vậy, con bà đối với Trịnh Gia Hòa, rõ ràng là thực thích, hiện tại…. con bà sao lại nói như vậy?

“Con xác định hắn không thích con sao?”

“Hắn khẳng định không thích con, hắn cũng không thích nam nhân, nhưng con không muốn bỏ qua hắn.” Cố Ngôn Tử nói: “Mẹ, thực xin lỗi, con có thể sẽ làm một ít chuyện vi phạm đạo đức.”

Cố Ngôn Tử sau khi suy nghĩ, quyết định để cho cha mẹ mình nghĩ rằng hắn bẻ cong Trịnh Gia Hòa, cứ như vậy, tương lai hắn mang Trịnh Gia Hòa về nhà, thái độ của cha mẹ đối với Trịnh Gia Hòa khẳng định sẽ không kém.

Vi phạm đạo đức? mẹ Cố lúc này cũng bị hoảng sợ.

Tuy rằng bất mãn Trịnh Gia Hòa “xuống tay” với con mình, nhưng bà cùng cha Cố không thể không thừa nhận, Trịnh Gia Hòa là người rất xuất sắc, con bọn họ cùng hắn ở bên nhau, là con bọn họ được lợi.

Lúc trước Trịnh Gia Hòa ở thành phố S hai tháng, bọn họ tuy rằng không cho Trịnh Gia Hòa sắc mặt tốt, nhưng kỳ thật với chuyện tình cảm của con trai và Trịnh Gia Hòa đã mặc kệ, thậm chí bắt đầu lo lắng phải làm như thế nào để trưởng bối trong nhà chấp nhận chuyện này.

Kết quả, mấy ngày nay bọn họ bận rộn quá, không cùng con trai nói chuyện phiếm, con trai thế nhưng thích một nam nhân khác?

Mẹ Cố lập tức chụp lại đoạn đối thoại, chia sẻ cho chồng mình.

Cha Cố nhìn thấy cũng hoảng sợ.

Lúc trước hắn còn ngóng trông con mình và Trịnh Gia Hòa chia tay, nhưng thực sự gặp phải chuyện này, liền cảm thấy hơi chột dạ.

Lúc trước Trịnh Gia Hòa dẫn hắn đi đầu tư, đều kiếm được tiền, đối một nhà bọn họ rất để ý… nếu xét tổng thể, Trịnh Gia Hòa là một nam nhân tốt hiếm gặp, kết quả, con của hắn di tình biệt luyến?

Cha Cố mẹ Cố kỳ thật đều ở nhà, chỉ là ở hai thư phòng khác nhau, lúc này, cha Cố ngồi không yên, trực tiếp chạy tới chỗ mẹ Cố; “Em mau gọi điện cho Ngôn Tử, kêu hắn cẩn thận đừng làm bậy!”

Mẹ Cố cũng cảm thấy nên như vậy, lập tức liền nhắn lại: “Nếu biết là chuyện vi phạm đạo đức, cũng đừng làm! Người ta nếu không thích nam nhân, con nên cách xa hắn một chút, đừng để hại người rồi hại mình.”

Cố Ngôn Tử không ngoài ý muốn mẹ mình sẽ nói như vậy, đồng thời không có trả lời lại.

Hắn suy xét, sau này hắn có thể định kỳ cùng mẹ mình “tâm sự”, nói mình thương tâm khổ sở cùng sự yêu thích của mình với “người kia”, sau đó nói những chuyện mà mình đã làm với “người kia”.

Chờ thêm một hai tháng, lại nói với bọn họ mình thích Trịnh Gia Hòa, hắn còn bẻ cong Trịnh Gia Hòa…

Cố Ngôn Tử cảm thấy kịch bản của mình viết thật hoàn mĩ.

Lại không biết lúc này cha Cố nhắn tin cho Trịnh Gia Hòa: “Trịnh Gia Hòa, hiện tại cậu cùng Ngôn Tử như thế nào?”

Kỳ thật cha Cố có thói quen gọi điện thoại, nhưng hiện tại…. hắn hơi ngại ngùng gọi điện thoại.

Trịnh Gia Hòa chuẩn bị đi ngủ liền nhìn thấy tin nhắn của cha Cố, lập tức trả lời: “chú Cố, chúng cháu tốt lắm. không lâu nữa sẽ đi gặp cha mẹ cháu.”

Cha Cố nhìn tin nhắn, vừa tức giận Trịnh Gia Hòa giả vờ non trẻ gọi mình là chú, lại cảm thấy con mình hơi vô liêm sỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc