Tào Giai Giai mang cơm trưa đến bệnh viện trấn an Bạch Tương, ấy thế mà lúc đối phương nhìn cô lại hiện lên một chút kinh hoảng, Tào Giai Giai cảm thán thành phố này cũng nhỏ thật, quả nhiên Thang Tư Mẫn muốn chuyển đến ở cái bệnh viện này luôn cơ?
“Dù cho trong nhà không ngăn cản thì Thang Tư Mẫn và Tư Thừa Nam cũng sẽ không ở mãi bên nhau được, lại thêm khoảng thời gian hai người họ yêu đương quá ngắn để thật sự đi đến bước kia, tiếp tục tiến tới thì bản thân Thừa Nam cũng sẽ tự ý thức ra được, với Thang Tư Mẫn mà nói, cậu ấy mang chấp niệm nhiều hơn là tình yêu.” Bạch Tương nhận chén canh rồi nói với cô, Tào Giai Giai chỉ cười cười chứ không nói gì.
Chuyện xưa của họ Tào Giai Giai cũng biết đại khái rồi, Tư Thừa Nam thích cô ấy từ năm cấp ba, nhưng còn chưa kịp tỏ tình thì vì biến cố gia đình mà Thang Tư Mẫn chuyển trường, bốn năm đại học Tư Thừa Nam đã bay đến thành phố của cô ấy thăm, sau khi tốt nghiệp cuối cùng Thang Tư Mẫn cũng chịu dời công việc về lại đây.
Thang Tư Mẫn đúng là tay chơi lão làng trong cuộc chơi dục tình, nắm chặt trái tim Tư Thừa Nam trong lòng bàn tay không buông, cũng may cuối cùng Tư Thừa Nam cầu người có người đã ôm được người đẹp về nhà, dù cho thời gian yêu đương rất ngắn, nhưng thời gian ái mộ lại đủ dài.
Rồi lại chia tay hấp tấp như thế, Tư Thừa Nam khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.
“Anh Bạch Tương, em không muốn có một người chồng mà cả đời ôm khư khư một người khác trong lòng đâu.” Tào Giai Giai nói.
Đến cũng đến rồi, Tào Giai Giai tiện đường ghé thăm Thang Tư Mẫn, viêm sỏi túi mật, còn phải nằm viện mấy ngày.
Thang Tư Mẫn rất kiêu ngạo, nhìn thấy cô câu đầu tiên chính là giải thích:
“Đồng nghiệp biết người nhà của tôi không ở thành phố này nên mới tùy tiện gọi điện thoại cho người được liên hệ gần nhất, tôi không rảnh rỗi lại nhờ chồng người ta đến chăm sóc cho tôi, cô không cần phải hấp tấp đến lên án tôi đâu.”
Tào Giai Giai không ngồi, cũng không đáp lại lời giải thích của cô ta, nếu Thang Tư Mẫn có một chút áy náy khó khăn thì hay rồi, nhưng hiện tại cô ta bày ra biểu cảm này, rõ ràng chính là đang nói, cô ta không cần Tư Thừa Nam mới đến phiên Tào Giai Giai có được.
“Tôi và anh ấy chỉ là kết hôn giả, chiếu lệ cho hai bên gia đình, tháng Ba sang năm sẽ ly hôn, việc này vốn dĩ không nên để tôi nói với cô, nhưng tôi quen biết Tư Thừa Nam lâu như vậy, cũng hiểu biết một chút về tính cách của anh ấy, chỉ sợ là anh ấy sẽ không nói ra. Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi chỉ đến đây thăm Bạch Tương, cũng nghe anh ấy khuyên nhủ rồi, mới đến tìm cô.”
Đối với chuyện chủ động nói cho tình địch biết việc kết hôn giả này, Mạnh Khắc xin gửi bình luận: đồ ngu.
“Thang Tư Mẫn chia tay anh ta không phải là vì không yêu, cô ta chỉ là không chịu nổi sự phản đối của nhà họ Tư đối với xuất thân của cô ta. Cô ta rất kiêu ngạo, có chết cũng muốn khiến lòng Tư Thừa Nam nhớ mãi không quên. Tớ đúng là muốn cho Thang Tư Mẫn biết được sự thật, để cô ta đứng ra cạnh tranh cùng tớ.”
“Nhỡ người ta nối lại tình xưa thì cậu phải làm sao?”
“Vậy thì dẹp cmn đi, hai năm, Tư Thừa Nam đủ hiểu biết tớ để đưa ra lựa chọn của chính mình.”
“Trâu bò, cậu trâu bò thật sự đấy,” Mạnh Khắc khen ngợi, “Thua thì đến tìm anh trai, anh cho em mượn bờ vai để khóc.”
Buổi tối Tư Thừa Nam về nhà, anh ngồi trong phòng khách, cảm xúc không tốt lắm, sau khi nhìn cô một hồi thì sắc mặt càng thêm tối tăm.
“Em nói những lời đó với Thang Tư Mẫn là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Em vẫn kiên trì muốn ly hôn?”
“Em có lý do gì để thay đổi tâm ý ư?”
“Tôi cho rằng chúng ta đã đạt đến một sự ăn ý, tiếp tục duy trì mối quan hệ hôn nhân.” Tư Thừa Nam nói, đoạn bổ sung, “Bắt đầu lại lần nữa, nghiêm túc đối với cuộc hôn nhân này.”
“Cũng chỉ vì chúng ta đã làm tình?” Tào Giai Giai cười, “Nam nữ thành niên, lại có hôn ước, làm hai lần cũng không tính là trái đạo đức pháp luật, nếu anh để ý thì cũng có thể không nói cho bất cứ ai khác.”
“Em biết rõ ý tôi không phải như thế.” Tư Thừa Nam nghẹn lời, lần đầu tiên anh lại cảm thấy vô lực trước đối thủ đàm phán như thế, thật ra vấn đề này rất đơn giản, anh thừa nhận lý do bản thân muốn gia hạn hợp đồng là vì yêu là được.
“Anh muốn nói là anh yêu em sao? Không, anh chỉ có dục vọng của một người đàn ông bình thường mà thôi.”
Đầu Tư Thừa Nam lại đau, xuống giường Tào Giai Giai thật sự có một sự trưởng thành và lý trí vượt qua tuổi tác của mình, tài ăn nói cũng là số một.
Anh tức giận nghĩ rằng Tào Giai Giai rất phóng khoáng trong quan hệ nam nữ, là người yêu cũ đã mất hứng thú với cô chăng, cô đã từng trải qua bao nhiêu mối quan hệ tình cảm mãnh liệt ngắn ngủi rồi?
“A! Làm gì thế!” Tào Giai Giai thấy anh trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đứng dậy bế cô lên.
“Làm tình.” Tư Thừa Nam tức giận, phụ nữ thật khó đối phó.