ĐẮN ĐO - THỤY BẤT TỈNH

Lúc trước khi Thang Tư Mẫn chia tay anh, mẹ bệnh nặng nhập viện buộc anh phải chấp nhận một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối thích hợp.

Người được chọn rất nhiều, song ai Tư Thừa Nam cũng không hài lòng, gặp mặt qua hai người, hảo cảm của đối phương về anh quá rõ ràng, Tư Thừa Nam bị ép phải chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, cắt đứt kết cục vợ chồng hòa thuận ở bên nhau đến tuổi già.

Tào Giai Giai chủ động đến tìm anh, vừa gặp mặt đã thả ra một cái hợp đồng viết đâu ra đó, nói thật là anh rất hứng thú với lần hợp tác này, song cũng có phần nghi ngờ.

“Em và anh không quá giống nhau, nhà em có anh trai kế thừa gia nghiệp, không cần em phải liên hôn thương nghiệp, nhưng ba mẹ em luôn nghĩ em như hoa trong nhà kính, trong hôn nhân nhất định sẽ không dễ dàng buông tay. Nhỡ đâu đến một ngày em cũng gặp được một tình yêu đích thực gia thế thấp kém, vậy thì cũng đau khổ hơn cả khi cưới anh ư. Không bằng chúng ta cùng hợp tác. Anh xem, nếu hôn nhân của chúng ta không thể thành công, trong nhà sẽ còn bức ép anh kết hôn môn đăng hộ đối nữa sao?”

Tư Thừa Nam hãy còn nhớ bản thân lúc ấy đã cảm thấy quá trình mình bị thuyết phục có hơi dễ dàng, với tuổi tác và kinh nghiệm của anh mà muốn nhìn thấu tâm tư của một cô nhóc thì tự nhận là không quá khó khăn.

Nhưng hẳn là anh đã sai rồi.

Sau khi tiếp xúc đã không còn giống nhau, Tào Giai Giai lại làm bữa sáng cho anh, trước khi ra ngoài thì thắt cà vạt cho anh, còn muốn anh đưa cô đi làm.

“Em cảm thấy thân thể của chúng ta thật sự rất ăn nhịp với nhau đấy, sớm biết thế đã ngủ mấy bận rồi, đâu cần phải lãng phí hơn một năm qua.” Lúc sắp đến công ty cô, Tào Giai Giai thở dài nói.

Tư Thừa Nam nhíu mày nhìn cô, rất nghi hoặc.

Tào Giai Giai cười đến ư là đẹp, rướn người đến gần hôn hôn lên cằm anh, ngọt ngào nói, “Em uống thuốc rồi, sẽ không mang thai đâu, lần sau vẫn có thể bắn trong đó.”

Sau khi Tào Giai Giai đi, Tư Thừa Nam lái xe đi qua quảng trường trước mặt, nhìn thấy bảng quảng cáo năm mới to lớn, anh lại nhớ ra mình còn chưa tặng quà cho Tào Giai Giai bao giờ, đều là cô tự mình mua.

Ngày đăng ký kết hôn cô liền chủ động nói ra những yêu cầu của mình: “Em không thiếu tiền, nhưng có một số việc em cần phải dùng đến tiền của chồng, anh cho em một tấm thẻ, em sẽ tự làm.”

Sau này, lễ Tình Nhân, ngày kỷ niệm, sinh nhật, và cả những ngày lễ lớn nhỏ khác, Tào Giai Giai đều tự lấy thẻ của anh mua quà cho bản thân, đoạn đem hết những món quà ấy khoe với các bậc phụ huynh.

Đúng là một đứa trẻ thông minh, Tư Thừa Nam bắt đầu thấy áy náy, anh chưa từng hoặc ít hoặc nhiều đánh đổi trả giá vì Tào Giai Giai.

Buổi tối về nhà Tào Giai Giai nhận được món quà đầu tiên, một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, nhẫn cưới của bọn họ là do Tào Giai Giai tự mua.

Tào Giai Giai rất vui, tự tay mang lên rồi hôn anh.

Tư Thừa Nam hôn đến nghiện, còn muốn làm chiếc hôn thêm sâu, Tào Giai Giai lại lôi kéo tay anh sờ đến cô bé của mình, trông thật đáng thương, “Còn đau lắm.”

Tư Thừa Nam bấy giờ đang tự thoa thuốc cho cô.

“Anh phải dịu dàng chút nha, lúc nào cũng làm em bị thương cả.” Cô nói.

“Em ngoan chút, anh sẽ nhẹ nhàng.” Anh đáp.

Tào Giai Giai cười đôi mắt cong cong, hỏi anh thế nào mới được xem là ngoan.

Tư Thừa Nam cạn cả lời, anh không thích ngoan, vậy nên mới thích Thang Tư Mẫn, nhưng khác với Tào Giai Giai nghịch ngợm, trên giường cô trắng trợn khiêu khích anh tuyên bố, trước anh cô cũng từng có quan hệ tình dục cuồng nhiệt khác.

Tư Thừa Nam không thích, anh mơ thấy cô bé con thích khóc nhè ấy, bị người khác dắt đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc