Chiều hôm đó Tào Giai Giai đã quay lại, hẹn bạn thân đi trà chiều, em gái Lâm Sam là Lâm Niệm, hai người từng làm bạn cùng phòng mấy năm đi du học, sau khi tốt nghiệp Lâm Niệm đi du lịch khắp thế giới. Vẫn còn trò chuyện chưa đủ thì Tư Thừa Nam đã gọi điện thoại đến, hỏi cô khi nào về ăn cơm cùng anh.
Với Tào Giai Giai, Lâm Niệm quả thật cúi đầu gọi thần cảm thán liên tục, “Trâu, quá trâu, ngày nào rảnh cậu phải chỉ tuyệt chiêu cho tớ đó.”
Tào Giai Giai về đến nhà, thế mà Tư Thừa Nam đã tự chuẩn bị bữa tối, Tào Giai Giai bịp bợm muốn anh đút, muốn ngồi trong lòng anh ăn cơm, còn muốn chơi cây gậy của anh nữa.
Tư Thừa Nam bị tra tấn đến chết đi sống lại đồng thời nghĩ cô được ai dạy mà dâm thế này, Tào Giai Giai thông minh phải biết, vừa nhìn đã thấu sự khó chịu của anh.
“Đọc tiểu thuyết đó, tình cảm cặp đôi người ta tốt thì dính nhau như vậy đó, em cũng muốn…”
Lời này nói rất đúng, lúc Tư Thừa Nam được cô cưỡi bắn vào bên trong cô đã nghĩ thế, anh phải làm một cái phòng sách để chứa mấy cuốn tiểu thuyết mà Tào Giai Giai đọc mới được.
Một bữa cơm mà rối loạn ngổn ngang, ăn xong còn nhận được điện thoại của Thang Tư Mẫn.
Tư Thừa Nam đã đồng ý lời hẹn của cô ta trước mặt cô, Tào Giai Giai chờ anh giải thích.
“Có vài câu anh phải nói rõ với cô ta, nếu không sẽ dây dưa mãi.”
“Được.”
“Tức giận à?”
“Không tức.”
“Không vui sao?”
“Chút chút.”
Tư Thừa Nam cười, đặt một nụ hôn giữa mi tâm của cô, vừa trịnh trọng vừa dịu dàng, “Chờ anh về nhé?”
Thang Tư Mẫn hẹn tại một nhà hàng rất riêng tư, hoàn cảnh cũng rất tao nhã. Sau khi anh ngồi xuống nhân viên phục vụ đã mang một cái bánh kem lên.
Hôm nay Thang Tư Mẫn rất khác lạ, trang điểm đậm xinh đẹp mát mắt, nhân viên phục vụ chu đáo châm nến rồi đóng cửa đi ra ngoài.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
“Xin lỗi vì không chuẩn bị quà, bữa cơm này để tôi mời.”
Thang Tư Mẫn cười khổ, Tư Thừa Nam đã không còn bận lòng đến tình cảm của cô ta. Lòng Thang Tư Mẫn chua xót, gần như đã rơi nước mắt, lúc mở miệng cũng chỉ có thể đáp, “Không sao cả, em cũng không nhận quà mà đúng không?”
Hai người đối diện, chỉ còn lại hồi ức.
Tư Thừa Nam đến là để tuyên bố quyết định không tới lui với cô ta nữa, nhưng anh không tập trung mấy, điện thoại di dộng của anh không ngừng sáng đèn.
Lần nào Tư Thừa Nam cũng trả lời ngay tích tắc, không màng đến phép lịch sự, Thang Tư Mẫn liền biết ngay người nhắn tin đến là ai.
Cô ta cũng có thể đoán ra được nội dung, cô ta chưa từng làm nũng hay xuống nước với Tư Thừa Nam lần nào, không phải cô ta không muốn, mà làm không được.
Còn hiện tại cô ta đã có thể, nhưng Tư Thừa Nam đã từ bỏ, đã có người gieo đường mật trong lòng anh.
Ánh mắt đượm tình của Tư Thừa Nam như lưỡi dao cắm thẳng vào tim Thang Tư Mẫn.
“Lòng tự tôn và tự mình cố gắng không phải là khuyết điểm, cô không cần phải vứt bỏ bản thân mình vì bất cứ kẻ nào, tôi cũng đã suy ngẫm, nếu như tôi thật sự yêu cô, thì lúc trước tôi hẳn phải bảo vệ sự tự tôn của cô, chứ không phải muốn cô sống dưới sự bảo bọc của tôi, đấy là bất công với cô.”
Hốc mắt Thang Tư Mẫn đầy nước.
Em là một người phụ nữ ưu tú, nhưng không xứng với anh.
Đã từng có rất nhiều người nói thế, kết thúc là từ miệng Tư Thừa Nam nói ra.
“Hãy thử làm tình với em một lần đi.” Thang Tư Mẫn nói, từng chữ rõ ràng.
Tư Thừa Nam cứ như nghe không hiểu, kinh ngạc nhìn cô ta.
Thang Tư Mẫn đã không còn lo xem cái nhìn của anh về mình như thế nào, còn có thể thấp hơn được nữa ư? Đã đến nước này rồi không phải sao?
“Làm tình với em một lần,” Cô ta lặp lại, “Anh nói anh yêu Tào Giai Giai, các anh ở chung hai năm anh đã yêu cô ta, còn ngủ với cô ta, anh ngủ rất sướng, nhưng anh có thể phủ nhận rằng từ đầu đến cuối trong mối quan hệ của hai người anh chưa từng nghĩ đến em không?”
“Tào Giai Giai nói muốn cạnh tranh công bằng với em, em chấp nhận, anh giấu em chân tướng hôn nhân của anh, chưa từng cho em có hội cứu vãn, bây giờ em muốn đứng tại vạch xuất phát như nhau, em yêu anh, em cũng có thể cho anh những cuộc làm tình hoàn mỹ.”
“Làm với em một lần, sau đó nói với em, anh yêu cô ta hơn.”
Chuẩn mực của Tư Thừa Nam không cho phép anh nói những lời quá đáng với một người phụ nữ.
Thật ra anh cũng không muốn nhiều lời, những gì cần anh đều nói rồi, anh có thể đi.
Anh muốn về nhà hỏi han Tào Giai Giai bữa tối ăn được nhiều hay ít, khi nào thì bắt đầu yêu anh.
Tư Thừa Nam bị câu cạnh tranh công bằng kia của Thang Tư Mẫn chọc cho phát điên, máu cũng chảy ngược, anh nghĩ đến vô vàn chi tiết, nghĩ đến rất nhiều hình ảnh, cuối cùng lại nghĩ đến Tào Giai Giai chưa từng biểu bày ra với anh bất cứ điều gì.
Lòng ấm ức.
“Không làm vẫn yêu em ấy hơn.” Tư Thừa Nam đứng dậy rời đi, không ngoảnh đầu lại.