Sáng ngày hôm sau lúc Tào Giai Giai đến công ty mới cảm thấy không thoải mái, gương mặt cân đối đỏ au như một con tôm sắp chín.
Trần Trúc tìm nhiệt kế đo cho cô, Tào Giai Giai ngắm nghía bản thân trong gương, cảm thấy gương mặt xinh đẹp trắng hồng này lộ ra trăm phần trăm khí chất thiếu nữ, liền chụp hình đăng lên vòng bạn bè, năm phút sau Tư Thừa Nam đã gọi điện sang.
Cô không chịu đi bệnh viện, Tư Thừa Nam đón người về nhà đút thuốc rồi ngủ cùng cô.
Tào Giai Giai sinh bệnh sức sống hơn người, không có chút dáng vẻ yếu ớt nào, nói ríu ra ríu rít không ngừng, Tư Thừa Nam dỗ dành nửa ngày trời mới ngủ, chưa đến một tiếng lại tỉnh dậy.
Tư Thừa Nam vẫn đang mặc áo sơ mi, tay áo sơ vin lên để lộ cánh tay cường tráng, ra ra vào vào bưng cháo nóng vừa thổi vừa đút cho cô, giữa hai hàng mày tràn đầy lo lắng và tự trách.
Tào Giai Giai nhớ lại năm ngoái lúc mình cảm mạo, cơn sốt không đến mức như hôm nay, Tư Thừa Nam cứng rắn lôi kéo cô đến bệnh viện truyền dịch, chỉ ở cùng cô mấy tiếng thôi mà Tào Giai Giai đã cảm động không chịu nổi, hôm nay được chăm sóc như thế này, trong lòng Tào Giai Giai vừa chua vừa ngọt, hốc mắt cũng ươn ướt.
“Khó chịu sao? Chúng ta đến bệnh viện được không?” Tư Thừa Nam áp lên trán cô để so nhiệt độ, âm thanh nhẹ nhàng thương lượng.
Tào Giai Giai lắc đầu, vành mắt đo đỏ nhìn anh, mở miệng ấm ách nói:
“Chồng ơi… muốn ăn…”
Tư Thừa Nam vội hỏi cô muốn ăn gì.
“Ăn gậy bự ~”
Tư Thừa Nam sửng sốt đôi ba giây mới hoàn hồn, lại nhìn cô, xác định mình không nghĩ sai thì ngay lập tức vừa tức giận vừa buồn cười.
“Ngoan một chút, ăn cháo rồi ngủ thêm một lát nữa, anh ở cạnh em.”
Tào Giai Giai nào chịu, quấn lấy anh quậy banh lên, Tư Thừa Nam có là cầm thú thì vào lúc này cũng không thể theo sự chi phối được, huống hồ chi bản thân anh cũng đâu có phải là cầm thú.
Cả buổi chiều Tư Thừa Nam cuối cùng đã cảm nhận được cái gì là tiến thoái lưỡng nan, Tư Thừa Nam mà vừa vào phòng ngủ là Tào Giai Giai nhào đến hôn anh trêu chọc anh, nếu anh mà không đi vào cô sẽ đáng thương thế này này, nằm trên giường giả khóc, nói bản thân bị bệnh đã khó chịu lắm rồi, không ai quan tâm thì đáng thương biết bao.
“Chồng ơi… lúc sốt nóng lắm… mềm mại… chặt khít… siêu sướng… chồng không muốn thử ư?”
Tư Thừa Nam bịt miệng cô lại, cạn lời mà thở dài, Tào Giai Giai thuận thế ngậm lấy một ngón tay mút vào, cho anh biết được thế nào là nóng nóng… mềm mại… siêu sướng.
Tư Thừa Nam phát điên lên rút ngón tay ra lật tay lại cầm cánh tay cô ôm cô vào trong lòng mình, Tào Giai Giai bèn dùng ngực cọ cọ anh, cong gối chọc chọc anh, vặn vẹo xoay người khỏi lồng ngực anh cởi sạch trần trụi cả thân mình, ngồi dậy kéo tay anh sờ soạng mình.
Lần thứ hai Tư Thừa Nam được cảm nhận cái gọi là mềm mại nóng nóng chặt khít, dương vật đã cứng lên thấy rõ.
Tào Giai Giai cởi quần anh ra nằm sấp xuống cầm lên bắt đầu liếm, giọng mũi bật ra những âm thanh hưởng thụ, Tư Thừa Nam ngồi dậy xoa đầu cô, còn nhớ phải đắp chăn lên cho cô.
Cô bực bội xốc chăn lên, nhắm ngay dương vật làm một cú nuốt sâu.
Tư Thừa Nam phê đến độ cắn chặt hàm răng, Tào Giai Giai trong lòng anh lúc này đã xưng thần, cô nói rất đúng, cơn sốt làm huyệt nhỏ nóng lên muốn giết chết anh mà.
Tào Giai Giai rầm rì, dù sao cũng đang bị bệnh, trạng thái không được như ngày thường, cũng không có được nhiều kỹ xảo cho lắm, ngây ngốc chỉ biết nuốt vào trong, tự khiến mình khó chịu, Tư Thừa Nam đau lòng sao chịu được, vớt cô lên cho cô nằm xuống, nâng chân cô lên cắm vào trong, động mông sụp eo mấy chục cái đã khiến cô lên đỉnh, không ai có thể khước từ một cái động vừa chặt vừa nóng đang mút chặt mình vào trong mà lui đi được, Tư Thừa Nam bắn vào trong cơ thể cô, bắn dài và nhiều hơn so với ngày thường rất nhiều.
Làm được một lần thì Tào Giai Giai cũng thành thật, nhũn người nặng nề thiếp đi trong lòng anh, miệng còn lẩm bẩm ‘chồng ơi ôm’.
Tư Thừa Nam cả đêm không ngủ, vẫn luôn chú ý đến nhiệt độ của cô, đến hừng đông mới chợp mắt được một lát, Tào Giai Giai tỉnh dậy đã đầy máu, sốt đã lui sạch.
Tư Thừa Nam vẫn canh cánh việc muốn làm nóc nhà, chính nghĩa nghiêm lời lôi kéo cô vợ đang vui vẻ nhảy nhót ngồi xuống tâm sự.
“Tào Giai Giai, sau này bị bệnh không được quậy phá, phải nghe lời anh uống thuốc nghỉ ngơi, nếu không anh sẽ tức giận.”
Tào Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, qua vài giây lại nhấp nháy đôi mắt, hỏi, “Vậy lúc không bệnh có thể được quậy phá ạ?”
Tư Thừa Nam: …..