DANH MÔN KIỀU THÊ

Hai người ngồi trong xe ngựa, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Vệ Lang biết nhất định là Lạc Bảo Anh đã bị kinh sợ, dù sao lúc trước hắn biết được bí mật này cũng vô cùng bàng hoàng, mà nàng bị vạch trần bí mật, chắc chắn là tâm tình giống nhau.

Nàng cần thời gian.

Bánh xe liên tục cán qua đường, tiếng vó ngựa vang vọng, nhưng hiển nhiên Lạc Bảo Anh không nghe thấy, thậm chí còn không cảm nhận được vòng ôm vững chắc của Vệ Lang, vì toàn bộ thần trí của nàng đều đặt vào câu nói kia.

Hắn đã biết nàng là La Trân!

Đây có lẽ là lần kinh ngạc nhất trong cuộc đời nàng, ngoại trừ lúc qua đời, nhất thời nàng không biết nên phản ứng như thế nào, đồng thời trong lòng cũng có vô vàn nghi hoặc, về sau nàng nên dùng thân phận Lạc Bảo Anh hay La Trân để đối mặt với hắn đây? Hắn đang suy nghĩ cái gì? Vì sao phải vạch trần, vì sao phải cố tình vào lúc này?

Rốt cuộc làm sao mà hắn biết được?

Lạc Bảo Anh trầm tư hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa dừng trước Bách Thảo Đường.

“Tới y quán rồi.” Vệ Lang nhắc nhở nàng, “Vào xem vết thương trước.”

Nàng vẫn dựa vào ngực hắn, nghe thấy giọng nói ôn nhu nên ngẩng đầu nhìn trộm hắn một chút.

Ánh mắt không còn giống như trước, xen lẫn quá nhiều tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại không muốn nói chuyện, có lẽ là vẫn chưa nghĩ thông, Vệ Lang ôm eo nàng, đỡ nàng xuống xe ngựa, nàng rất nghe lời, không hề phản kháng.

“Tào đại phu có ở đây không?” Vệ Lang hỏi dược đồng.

Dược đồng đáp có rồi lập tức dẫn đường, Vệ Lang nói rõ tình hình, Tào đại phu cười tủm tỉm nói: “Vệ đại nhân không cần lo lắng, Tào mỗ có phương thuốc tổ truyền chuyên trị tổn thương da thịt.” Lại nhìn về phía Lạc Bảo Anh, “Thứ cho Tào mỗ mạo phạm, xin thiếu phu nhân lộ cánh tay ra để Tào mỗ kiểm tra xem có nghiêm trọng hay không.”

Xem bệnh không giống bình thường, tự nhiên không cần để ý những thứ này, không để đại phu xem vết thương thì sẽ không biết nặng hay nhẹ, Vệ Lang xắn ống tay áo lên cho nàng. Chỉ thấy chỗ bị chảy máu đã dừng, vết máu khô lại như hạt châu san hô, mà chỗ bị rách da lại khiến người khác phải hoảng sợ, Tào đại phu nhìn thấy da thịt tuyết trắng, chỉ cảm thấy phụ nhân trẻ tuổi trước mắt yêu kiều như cô nương, không kiềm chế được thấy đau thay nàng.

“Thế nào, có thể chữa khỏi không?” Vệ Lang dò hỏi, lại thả tay áo Lạc Bảo Anh xuống.

“Xin Vệ đại nhân yên tâm, thuốc mỡ này của Tào mỗ, thiếu phu nhân dùng một tháng nhất định sẽ khỏi, nhưng sợ là vết sẹo phải hai tháng mới có thể biến mất hoàn toàn.” Hắn dặn dò dược đồng lấy nước thuốc để Lạc Bảo Anh rửa miệng vết thương.

Vậy còn không bằng để Vệ Lang tới.

Vệ Lang cầm lấy chai nước thuốc, dẫn nàng đi xuyên qua cửa hàng vào sân viện bên trong.

“Có lẽ sẽ hơi đau.” Hắn nói, “Ta ở quân doanh đã không ít lần thấy binh lính bị thương, đừng nói nàng, ngay cả bọn họ cũng sợ…” Đang nói chuyện, hắn vén tay áo nàng lên, không hề báo trước lập tức đổ nước thuốc lên miệng vết thương, chất lỏng màu vàng nhạt chảy qua, tẩy sạch bụi bẩn và vết máu đọng dính trên đó, mang đến một trận đau đớn kịch liệt.

Lạc Bảo Anh giống như bị giẫm phải chân lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: “Chàng điên à, sao không nói cho ta một tiếng!” Nàng đau muốn chết, duỗi tay đánh hắn.

Từ lúc đó đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện.

Vệ Lang để mặc cho nàng đánh, cười nói: “Nếu từ từ rửa thì càng đau, nàng không biết đao cùn cắt thịt sao? Như này là tốt nhất.”

Mặc dù đau dữ dội, nhưng một lúc đã rửa xong.

Thấy hắn đúng tình hợp lý, Lạc Bảo Anh cắn răng véo hắn thêm phát nữa, hắn lấy khăn sạch lau khô tay nàng, nhưng lúc này ôn nhu hơn nhiều, mỗi lần chạm tới miệng vết thương sẽ dừng lại một lúc, cực kỳ cẩn thận.

Bởi vì chuyện này, những lời hắn nói lúc ở trong xe ngựa đã dần dần phai nhạt, Lạc Bảo Anh nhận ra cách thức hai người ở chung không hề thay đổi, chưa từng bởi vì hắn biết nàng là ai mà có bất đồng.

Trầm tĩnh một lát, ánh mắt nàng dừng trên khăn tay, khẽ hỏi: “Sao chàng lại biết?”

“Ngày đó nàng và đệ đệ nàng nói chuyện ở trà lâu, vừa hay ta đứng ngoài cửa.”

Lại có thể nghe lén, hơn nữa còn đã qua mấy tháng, Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm Vệ Lang nói: “Loại chuyện này mà chàng cũng có thể làm ra được, phi lễ chớ nghe, không học qua sao?”

“Ta còn học qua nam nữ thụ thụ bất thân, nếu nàng là thê tử của ta, thì không nên cùng La Thiên Trì mắt đi mày lại, cũng không nên giấu giếm khiến ta sinh nghi.” Vệ Lang lau xong, thả tay áo cho nàng, “Ta tự nhiên phải điều tra chân tướng.”

Chính vì nguyên nhân này nên mỗi lần hắn thấy La Thiên Trì đều giương cung bạt kiếm, lầm tưởng nàng và La Thiên Trì có cái gì, Lạc Bảo Anh rút tay ra, không cho hắn cầm: “Dù sao chàng chính là không tin ta.”

“Đúng, nếu là nàng, nàng có thể tin ư?” Vệ Lang hỏi lại.

Lạc Bảo Anh không thể trả lời.

Quay lại đại sảnh, Tào đại phu đưa thuốc mỡ, Vệ Lang lại bôi cho nàng sau đó dùng vải lụa trắng băng bó, làm xong hết mới rời khỏi y quán.

Dựa vào thành xe, Lạc Bảo Anh chỉ cảm thấy cánh tay dâng lên từng đợt ngầm ngầm đau, dù gì cũng là rách da nứt thịt, cho dù dính phải nước cũng sẽ khó chịu chứ đừng nói là thuốc, chân mày nàng nhíu lại. Vệ Lang thấy thế thì ôm nàng ngồi lên đùi, một bàn tay vòng lấy eo nàng nói: “Nhất định ta sẽ báo thù thay nàng.”

Tôn Nghiên đã bị thương, hắn còn muốn thế nào, dù sao cũng không thể lấy tính mạng nàng ta, Lạc Bảo Anh bĩu môi nói: “Chàng đừng làm bậy đi buộc tội Tây Bình Hầu, tốt xấu gì hắn cũng là nhạc phụ của Hoàng Thượng, mới xảy ra chuyện này mà chàng lập tức động vào hắn, đó không phải là lấy việc công để báo thù riêng sao, đến lúc đó người khác lại nắm được nhược điểm của chàng.”

“Thật thông minh.” Hắn nói, “Đương nhiên lúc này ta sẽ không động vào hắn, luôn có rất nhiều cơ hội thích hợp.”

Đã kết oán với Tôn gia thì không bao giờ có khả năng hòa hảo, như vậy cũng không cần nói đến lùi một bước trời cao biển rộng.

Nàng “ừ” một tiếng, không nói nữa, đầu gác lên bả vai hắn.

Sợi tóc lướt qua chóp mũi, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, nhìn thấy nàng hơi khép mắt, gương mặt như ngọc, hắn không kìm nổi lòng phải cúi xuống hôn nàng, ai ngờ môi vừa chạm phải một mảnh mềm mại, nàng theo bản năng dịch ra ngoài, nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt lại có sự đề phòng. Hắn nhíu mày, lại tiếp tục hôn.

Cả người bị vây chặt trong vòng tay, khoảng cách có hạn, lúc nàng giãy giụa đụng phải cánh tay, tiếng hít khí nho nhỏ vang lên.

Đôi mắt Vệ Lang nhìn nàng chằm chằm: “Vì sao? Hay là vẫn chưa nghĩ xong?”

Hắn đối xử với nàng như lúc ban đầu, lại có chỗ nào bất đồng.

Lạc Bảo Anh nghiêng người nhìn, không thể xem thường vẻ tuấn tú của hắn, lúc trước vừa nhìn đã thích, bây giờ tướng mạo hắn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ khiến người khác động lòng. Nhưng hắn thì sao? Sau khi biết nàng là La Trân, thật sự vẫn còn thích nàng sao? Rốt cuộc hắn thích Lạc Bảo Anh hay La Trân?

Hai cái tên quanh quẩn trong đầu, nhất thời lại có chút mơ hồ, rốt cuộc hiện tại nàng là ai?

Thấy ngực nàng đột nhiên dồn dập cùng với hơi thở gấp gáp, Vệ Lang duỗi tay khẽ vuốt lưng nàng: “Thật ra ta biết hay không biết cũng không khác gì…”

“Sao lại không khác?” Nàng nói, “Người chàng thích chính là Lạc Bảo Anh, không phải ta!”

Hắn cũng từng mê muội trong vấn đề này, cười nói: “Nàng không phải là nàng ấy sao? Không có nàng thì sẽ không có nàng ấy, lúc ta biết Lạc Bảo Anh, nàng ấy đã là nàng. Nàng nói ta thích Lạc Bảo Anh, ta thừa nhận, bởi vì nàng chính là Lạc Bảo Anh trong lòng ta.”

Có lẽ đối với người khác mà nói, xác thật là nàng không phải, nhưng với hắn, từ lần đầu gặp mặt thì bọn họ hoàn toàn xa lạ. Mặc kệ trước đây hay sau này, quãng thời gian hai người chung đụng trong mấy năm nay đều là thật, thật đến mức không thể xóa nhòa.

Đúng là hơi có đạo lý, nhưng là, nàng gục đầu xuống khẽ nói: “Bọn ta lớn lên không giống nhau.”

Mang theo tính trẻ con phiền muộn, Vệ Lang cười rộ lên: “Nàng lớn lên cũng thật sự xinh đẹp, cần gì phải để ý cái này?”

“Ta để ý còn không phải bởi vì chàng?” Nàng lườm hắn, “Lúc đó chàng đáng giận như thế nào có biết không, ta chết rồi mà không thấy chàng có một chút khổ sở, chàng, chàng căn bản là đồ không có lương tâm, ta chết, chàng liền cùng Tam biểu muội của chàng thân thân ái ái, có đúng hay không? Chàng căn bản một chút cũng không nhớ đến La Trân!”

Đó là ngọn nguồn oán hận của nàng đối với hắn từ nhiều năm trước.

Vệ Lang cười nhìn nàng: “Đúng, ta không có lương tâm, nhưng nàng không cần tự kéo mình xuống nước, nếu không phải là nàng thì ta cũng sẽ không cùng Tam biểu muội thân thân ái ái.”

Lạc Bảo Anh cứng họng, nhưng trong phút chốc lại phản bác: “Nếu nàng ấy không chết, chưa biết chừng chàng sẽ thích nàng ấy.”

“Trừ phi nàng ấy có tài học và tính tình giống hệt nàng, nàng cảm thấy có thể sao?” Hắn nâng cằm nàng lên, “Ta biết nàng cần thời gian để chấp nhận, nhưng đừng nghĩ ngợi linh tinh, năm đó chỉ là nàng chưa gả cho ta, chờ nàng gả cho ta, đương nhiên ta sẽ thích nàng, tuy bây giờ dáng vẻ không giống nhau, nhưng với ta không quan trọng, chẳng lẽ ta chỉ để ý dung mạo nàng? Kinh thành có nhiều cô nương như vậy, cũng không phải không có mỹ nhân. Lúc trước ta cần gì phải ăn đau khổ để cưới nàng?”

Môn không đăng hộ không đối, nàng còn chán ghét hắn, hắn thật sự không cần thiết tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng tất cả những thứ này còn không phải bởi vì thích nàng, cảm thấy người khác không thể thay thế được.

Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thì có khối người có thể thay thế được.

Hắn nói một hơi, nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúc sau mới hỏi: “Nếu khi đó ta gả cho chàng, chàng thật sự sẽ thích ta ư?”

Đây chính là mộng tưởng ban đầu của nàng, muốn hắn quỳ dưới váy nàng.

“Đương nhiên.” Hắn chăm chú nhìn đôi mắt nàng, nghiêm túc nói, “Ta thích nàng như bây giờ, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh?”

Lạc Bảo Anh hừ một tiếng, xoay đầu nói: “Chàng có thể giấu ta lâu như vậy, ai biết chàng suy nghĩ cái gì.”

“Nói đến giấu, chẳng lẽ không phải là nàng giấu giếm lâu hơn sao?” Vệ Lang nói, “Mất công nàng có mặt mũi chỉ trích ta, rõ ràng nàng biết nàng là ai, còn ta thì sao, lại bị nàng lừa gạt chẳng hay biết gì. Từ trước đến nay nàng luôn xảo trá, nàng nói đi, có phải nàng vừa tới Vệ gia là đã có ý định câu dẫn ta đúng không? Cho nên ngày đó cố ý đứng trước cửa viện của ta, còn lừa mất áo khoác của ta, lại đối với ta như xa như gần, giống như mèo nhỏ cào một phát liền đi, nàng còn dám nói không câu dẫn ta.”

“Ai muốn câu dẫn chàng?” Lạc Bảo Anh giận dữ, “Ta chỉ là, chỉ là…”

Nàng tức giận đỏ bừng mặt, lại cố tình khó có thể nói tiếp, hắn nhân cơ hội cúi đầu hôn nàng, nhưng đến khi muốn hôn thêm lần nữa, nàng lại lấy tay che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, hung hăng lườm hắn.

Hắn cười rộ lên, ngẩng đầu, cánh tay xiết chặt nàng vào lòng: “Ta không ép nàng, nàng cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ thật kỹ xem có phải là nàng câu dẫn ta hay không.”

Đôi môi nàng sau bàn tay lập tức mắng hắn một ngụm.

Xe ngựa tới Vệ gia, hai người xuống dưới đi đến phòng trưởng bối, xảy ra loại chuyện này đương nhiên phải nói rõ ràng, Vệ lão phu nhân biết được, vội gọi Lạc Bảo Anh tới: “Tay còn đau không? Tôn cô nương đó thật đáng trách, lại có thể hung ác như vậy, ta nhớ tỷ tỷ nàng ta chính là người cực kỳ ôn hòa, rốt cuộc Tây Bình Hầu dạy dỗ nữ nhi này kiểu gì vậy?”

Vệ lão gia tử cũng rất bất ngờ, nhưng ông càng quan tâm tới ảnh hưởng mà chuyện này mang lại, nói với Vệ Lang: “Bây giờ con đã đắc tội Tôn gia, cần phải cẩn thận hơn.”

“Tây Bình Hầu cũng chỉ thiện chiến mà thôi.” Vệ Lang nhướn mày nói, “Tổ phụ yên tâm, con có thể ứng phó.”

Vệ lão phu nhân liền để bọn họ đi nghỉ ngơi, đặc biệt là Lạc Bảo Anh, dặn dò nàng mấy ngày này không cần đến thỉnh an, cứ ở trong viện của mình đỡ phải không cẩn thận chạm tới vết thương.

Hai người đáp ứng, Lạc Bảo Anh về tới phòng, ngồi xuống để Lam Linh tháo trâm hoa trên đầu, từ trong gương nhìn thấy Vệ Lang đã cởi áo ngoài đang ngồi bên cạnh bàn uống trà, nàng liếc mắt vài lần, không hề phát hiện hắn có chỗ nào không được tự nhiên. Quả nhiên hắn biết từ lâu nên đã trở thành thói quen.

Nhưng nàng phải làm sao bây giờ? Đột nhiên bị người nhìn thấu, giống như lột mất lớp da bên ngoài, những lời che đậy, nói dối lúc trước đều bại lộ, nàng thật sự có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì sao?

Nàng nhìn gương xuất thần.

Ngày hôm sau, mọi người trong Lạc gia chờ hai huynh đệ Lạc Nguyên Chiêu từ nha môn trở về, cùng tới Vệ gia thăm Lạc Bảo Anh, thấy nàng không có việc gì mới yên tâm.

Vì là vết thương bên ngoài nên không khó điều trị, chỉ vài ngày đã đóng vảy, hôm nay là hai mươi tháng tư, chính là ngày Lạc Nguyên Chiêu thành thân, Lạc Bảo Anh đã chuẩn bị xong lễ vật từ sớm, cùng mọi người trong Vệ gia tới chúc mừng. Lạc Bảo Đường cũng đến, tay bế em bé bụ bẫm đang cười cười nói nới với Đường thị, lão thái thái thấy thế liền nhắc nhở Lạc Bảo Anh: “Nhìn con của Nhị tỷ con đã lớn như vậy, bây giờ Bảo Chương cũng có tin vui, hôm nay không tiện tới.”

Hai tỷ tỷ đều có, tiếp theo là đến lượt nàng.

Làm trưởng bối đều thích ôm cháu, mặc kệ là cháu nội hay cháu ngoại, nhìn thấy khai chi tán diệp là lập tức vui mừng, nhưng Lạc Bảo Anh phải trả lời vấn đề này thế nào, chỉ có thể coi như nghe không hiểu, duỗi tay trêu đùa cháu ngoại trai.

Vệ lão phu nhân cười nói: “Chuyện sớm hay muộn, muội gấp cái gì, Bảo Anh đây cũng là ta sợ con bé còn ít tuổi.” Bà liếc mắt đánh giá Lạc Bảo Anh, “Gần đây béo hơn một chút, có thể thấy rất vừa lòng đầu bếp mới.”

Có phòng bếp nhỏ, mùa xuân mùa hè không thấy gì, nhưng vừa vào đông liền dễ dàng béo lên, so với trước kia đúng là đẫy đà hơn một chút, Lạc Bảo Anh sờ mặt mình, đang định nói chuyện lại thấy bà tử vào bẩm báo, nói là Ngô phu nhân và Ngô cô nương tới, nàng không biết là ai, nhẹ giọng dò hỏi Lạc Bảo Châu.

“Muốn đính hôn với Nhị ca.” Lạc Bảo Châu nói, “Ngô lão gia là Lễ Bộ viên ngoại lang, Ngô cô nương lớn lên rất xinh đẹp, tỷ nhìn đi.”

Lạc Bảo Anh nhìn phía trước, thấy Ngô Quý Lan, nàng mặc váy áo thêu hoa hạnh màu vàng tương, mặt trứng ngỗng mắt to, quả thật xứng với xinh đẹp, cũng rất nhanh nhẹn, vừa vào đã chào hỏi cùng các nàng, mở miệng liền cười, khác hoàn toàn tính cách của Tưởng Tịnh Anh, lão thái thái nhìn cũng thích, lôi kéo nói rất nhiều chuyện.

Tìm được cô nương này không dễ dàng, tuy Lạc Nguyên Giác cũng rất xuất chúng, nhưng cố tình lại là con vợ lẽ nên có điểm cao không được thấp không xong, Ngô cô nương là đích nữ, chỉ là phụ thân không có mấy thực quyền ở nha môn, nhưng chưa chắc không có tiền đồ, mà Ngô lão gia lại rất coi trọng Lạc Vân, hai nhà ăn nhịp với nhau.

Ngô gia mới đến, lão thái thái phân phó nha hoàn bưng trà và trái cây tới, Ngọc Phiến thấy thế vội tranh chân xin đi, cầm điểm tâm và trái cây đặt trên bàn Ngô Quý Lan, khẽ mỉm cười với nàng dâu tương lai.

Kết quả mặt nóng dán mông lạnh, Ngô Quý Lan không thèm nhìn nàng, quay sang nói chuyện với Lạc Bảo Anh.

Đây không phải lần đầu tiên, sắc mặt Ngọc Phiến biến đổi, nghĩ thầm dù thế nào Lạc Nguyên Giác cũng là nhi tử nàng sinh ra, nhất định là Ngô Quý Lan có biết, nhưng lại đối xử với nàng như thế! Nhìn Ngô Quý Lan thân thiện với người khác, chỉ có với nàng… Trong lòng Ngọc Phiến cực kỳ không vui, nhớ tới Đường công tử chưa bao giờ giống Ngô Quý Lan mắt chó coi thường người như vậy, ngay cả nhi tử cũng để cho nàng nhìn, Ngô Quý Lan này là cái thá gì?

Tính cách như vậy mà cũng có thể gả vào Lạc gia? Quả nhiên không phải từ trong bụng mình bò ra nên không cần phí tâm tư, nhất thời nàng thực sự căm giận Viên thị.

Nhưng không một ai phát hiện, Ngọc Phiến im ắng lui xuống, mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, tới giờ lành, Lạc Nguyên Chiêu cưỡi ngựa đến đón Tưởng Tịnh Anh, Viên thị cười nói: “Con đoán ai làm phù rể, chính là Nghi Xuân Hầu đấy, Hầu gia này a, không biết có phải là lần trước làm cho Tam cô gia nên bị nghiện rồi hay không, ta hỏi hắn, khi nào thì đến lượt Hầu gia thành thân.”

Lạc Bảo Anh phụt cười, hỏi: “Hầu gia trả lời thế nào?”

“Nói vẫn còn sớm.” Viên thị cười, “Ta thấy là chọn hoa mắt đi, cô nương khắp kinh thành còn không phải là tùy hắn chọn, liền cùng Hoàng Thượng…” Đang nói cảm thấy không ổn, “Sợ rằng Hoàng Thái Hậu cũng phiền lòng, lần trước tới Lâm uyển, nhiều cô nương như vậy mà vẫn không định ra được một người.”

Phượng vị vẫn bỏ không.

Lạc Bảo Anh nghĩ thầm nhất định là yêu cầu của Đại cô cô rất cao, nhưng mà nàng cũng không rõ lắm tâm tư của Hoàng Đế biểu ca.

Lạc Bảo Châu ở bên nghe, ngón tay không nhịn được phải vặn vẹo khăn tay, lại thấy Lạc Bảo Anh hỏi Viên thị chuyện Mạnh gia, trong lòng nàng thầm thở dài, đến khi Viên thị có việc rời đi, vội lôi kéo Lạc Bảo Anh nói: “Tam tỷ, mẫu thân đã ép muội tàn nhẫn lắm rồi, tỷ còn đưa ra chủ ý cho bà ấy, Mạnh Nhị công tử gì chứ, bây giờ muội chưa muốn gả, tỷ kéo dài thêm một thời gian giúp muội được không? Muội mới mười bốn thôi, Đại tỷ mười bảy tuổi mới gả đấy!”

Thứ nữ không dễ chọn nên mới chậm, không phải nàng mười lăm tuổi đã gả rồi sao? Lạc Bảo Anh nói: “Muội còn chưa gặp Mạnh Nhị công tử, gặp rồi nhất định sẽ thích, nếu không muội nói kéo dài, chờ đến mười bảy tuổi không phải là vẫn phải gả sao? Trong lúc đó muội không gặp gỡ ai, bất kể là ta, tổ mẫu hay mẫu thân đều phải dạy dỗ muội.”

Đạo lý này không hề sai, Lạc Bảo Châu không thể phản bác, rũ đầu xuống thật thấp.

Rốt cuộc đến lúc nào nàng mới có thể quên được La Thiên Trì? Cứ cách một thời gian là người nhà lại nhắc tới hắn, nói mấy thế hệ nhà hắn đều là Hầu gia vừa có tài vừa có sắc, nói các cô nương ở kinh thành tùy hắn chọn, nhưng nàng thì sao, chính là luôn tự ti mình không xứng, cảm thấy như chọc vào tim, cứ tiếp tục như vậy sao được?

Nàng không thể thích La Thiên Trì mà lại gả cho người khác, đối với nàng, đối với người khác đều không tốt, nhưng nàng có thể nói những lời này với ai? Nói ra thì người ta cũng chỉ biết nhẹ nhàng bâng quơ an ủi hai câu, nhất định là không có tác dụng.

Nàng nhìn Lạc Bảo Anh, cũng không thể nói với Tam tỷ, đỡ phải để Tam tỷ thay nàng thương tâm vì thích một người không thể gả. Lắc đầu, nàng phải tự giải quyết chuyện này, không thể trông chờ ai.

Tiếng pháo bên ngoài từ xa đến gần, một mạch theo kiệu hoa vang tới tận cửa, lúc này Lạc gia cũng đốt pháo, lại lần nữa tưng bừng náo nhiệt.

Lạc Bảo Anh đứng trong sân, nhìn Lạc Nguyên Chiêu cầm dải lụa hồng dắt Tưởng Tịnh Anh vào chính đường, khóe mắt đuôi mày của hắn đều mang theo ý cười, vẫn là tiểu ca ca tuấn tú năm đó, chỉ là giờ đã trưởng thành, thân thể không hề gầy yếu, trở thành nam nhân chân chính, nghĩ đến tình nghĩa lúc hắn còn niên thiếu đã dành cho nàng, mấy năm không gặp (*), nàng hoàn toàn không biết gì về hắn, nhưng hắn vẫn cố hết sức làm tròn trọng trách của một ca ca, nói vậy cũng sẽ đối xử với Tưởng Tịnh Anh giống thế, nhất định có thể làm một trượng phu tốt.

(*) Đoạn này là nói đến lúc Lạc Bảo Anh (nhưng linh hồn là La Trân) lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nguyên Chiêu, lúc nhỏ nàng ở nhà ngoại nên mới nói là mấy năm không gặp, chứ không phải ở hiện tại.

Nàng cười rộ lên, xoay người lại lại thấy Vệ Lang, không biết hắn đến từ lúc nào, dường như vừa rồi vẫn luôn nhìn nàng, đèn lồng dưới mái hiên chiếu vào tròng mắt hắn, vừa sáng ngời vừa ấm áp.

Hắn đi tới, cầm tay nàng nói: “Chờ nàng gặp qua Tưởng cô nương, ta dẫn nàng tới Nghi Xuân Hầu phủ.”

Nàng kinh ngạc: “Chàng…”

“Từ nay về sau, nàng không cần che giấu thân phận của mình nữa, ít nhất đối với ta là như vậy.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua má nàng, “Nhớ nhà của nàng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc