DANH MÔN KIỀU THÊ


Cửa sổ che rèm lụa màu xanh hơi hé mở, Tử Phù đứng bên tháp mỹ nhân vén tay áo của Lạc Bảo Anh lên, chỉ thấy cánh tay trắng nõn bụ bẫm như ngó sen hiện lên một vệt hồng nhạt.
 
Nàng không khỏi nhíu mày: “Đúng là Hoa công tử không biết thương hương tiếc ngọc nên mới mạnh tay như vậy.”
 
Da thịt cô nương non mềm, sao có thể chịu được?

 
Lam Linh vội vàng lấy cao làm tan máu bầm tới: “Cô nương không cho phép nói ra ngoài nên nô tỳ chỉ có thể bảo là mình bị ngã, may mà không làm hỏng đồ dùng trong phủ, là đồ phát cho nha hoàn nên chỉ có loại Thanh Ngọc cao này thôi ạ.”
 
Nàng lấy một ít ra bôi lên cánh tay Lạc Bảo Anh.
 
Cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái.
 
Tử Phù thả tay áo nàng xuống, Lạc Bảo Anh nằm nghiêng trên giường không muốn động đậy, lúc rời khỏi Bạch Hà nàng có nhìn về hướng đình thuỷ tạ ở bên bờ sông, đó là nơi mọi người chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể đến gần. Mà hiện giờ nàng cũng giống như vậy, nơi đó đã trở thành cấm địa, cho dù du thuyền có đi khắp Bạch Hà thì nàng cũng không thể nhìn thấy Đại cô cô.
 
Đại cô cô là người yêu thương nàng nhất, xem nàng như nữ nhi ruột thịt.
 
Sao có thể không cảm thấy mất mát?
 
Nàng khép hờ đôi mắt, thở dài một hơi.
 

Đến đêm khuya không khỏi trằn trọc trở mình, ai ngờ bên song cửa sổ vang lên một tiếng động khe khẽ, nàng ngồi dậy đã thấy một bóng đen nhanh chóng nhảy vào. Đây là lần thứ hai gặp tình huống này nên không bị kinh sợ giống như lần trước, nàng nhẹ giọng trách mắng: “Thiên Trì, sao đệ tự tiện xông vào nhà dân?”

 
La Thiên Trì kéo khăn đen che mặt xuống, bước nhanh về phía giường rồi nói: “Rốt cuộc tỷ có bị thương không? Tên khốn Nhật Thâm lại dám đẩy tỷ, nếu không phải vì sợ lộ chuyện thì ta đã cho hắn một trận no đòn rồi!”
 
Thì ra là quan tâm tới nàng, Lạc Bảo Anh nói: “Chỉ đẩy một cái đâu có ảnh hưởng gì, ngược lại là đệ lén lút tới đây mà không sợ bị người ta bắt được sao?”
 
“Ta đã tới Vệ gia vài lần nên quen cách bố trí thủ vệ ở đây.” Hắn ngồi ở mép giường, “Phủ đệ của quan văn canh phòng lỏng lẻo hơn Hầu phủ nhà ta nhiều.”
 
Lúc này Lạc Bảo Anh mới vui vẻ trở lại, nàng vừa quan sát sắc mặt đệ đệ vừa hỏi: “Hôm nay trong cung náo nhiệt không?”
 
“Đương nhiên, năm nào không…” La Thiên Trì dừng một chút, trong đầu nghĩ thầm mặc dù tỷ tỷ không còn nữa nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của ai, trong cung ngoài cung vẫn vui mừng phấn khởi đón chào Tết Đoan Ngọ, ngoại trừ những người thật sự yêu thương nàng, “Đại cô cô không muốn ăn cơm, may có biểu tỷ khuyên nhủ nên mới ăn một ít.”
 
Biểu tỷ được nhắc tới chính là Lưu Oánh.
 
Nàng kinh ngạc: “Biểu muội không ở Lưu gia đón Tết Đoan Ngọ sao?”
 
Bởi vì nàng và La Thiên Trì không còn cha mẹ nên hàng năm hai người đều vào cung đón Tết Đoan Ngọ cùng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, còn Lưu Oánh ở tại Lưu gia, cùng lắm chỉ tiến cung bái kiến sau đó đến tối sẽ trở về ăn tết cùng vợ chồng Nhị cô cô.
 
La Thiên Trì ừ một tiếng: “Đại cô cô vì chuyện của tỷ mà buồn thương nhiều ngày liền nên Nhị cô mới dẫn biểu tỷ vào cung trò chuyện cùng người, biểu tỷ biết ăn nói khiến Đại cô cô nghĩ thoáng ra, từ đó thường xuyên được gọi vào cung. Ta cảm thấy chuyện này cũng tốt, ít nhất Đại cô cô có người bên cạnh giải buồn, không cần ngày đêm nhớ thương tỷ tỷ.”
 
Ra là vậy, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, chắc chắn trang sức quý báu lần trước Lưu Oánh dùng là do Đại cô cô thưởng, nếu vẫn như lúc trước thì những thứ đó đều thuộc về nàng.
 
Trong đầu xuất hiện một vài suy đoán mơ hồ, đột nhiên nàng nhớ lại lúc mình bị rơi xuống nước cũng đứng gần Lưu Oánh, không khỏi hỏi: “Mọi người đều nói Trần Ngọc Tĩnh đẩy ta xuống nước, biểu muội cũng nói vậy sao?”

 
“Hôm ấy biểu tỷ bị dọa sợ nên không nhìn rõ chuyện gì, chưa từng nói là Trần Ngọc Tĩnh làm.” La Thiên Trì nói, “Chỉ có nha hoàn hầu hạ nàng nhìn thấy Trần Ngọc Tĩnh đẩy, nhưng vẫn mập mờ không nói rõ được, dù sao hôm đó quá đông người nên không ai thấy rõ. Đúng rồi, không chỉ có mình tỷ mà cả Thái cô nương cũng bị ngã xuống nước, may mà được cứu lên kịp thời, nghe nói lúc trước nàng ấy ở quê đã từng học bơi.” Hắn thở dài, duỗi tay nắm lấy bả vai của Lạc Bảo Anh, “Tỷ đừng nhớ lại chuyện này nữa, nhất định là do Trần Ngọc Tĩnh làm, nàng ta hận tỷ thấu xương nên mới tự tay xé nát bức tranh hai người cùng vẽ, hiện tại tuy tỷ trở thành cô nương Lạc gia nhưng đã có ta che chở bảo vệ, cả đời này tỷ cũng không cần lo lắng gì nữa.”
 
Hắn vẫn một mực khẳng định hung thủ là Trần Ngọc Tĩnh, Lạc Bảo Anh không muốn tiếp tục tranh luận, đợi sau này điều tra ra manh mối chắc chắn sẽ khiến hắn tâm phục khẩu phục.
 
“Đúng rồi, Giang Lệ Uyển gả chồng rồi sao?” Lạc Bảo Anh dò hỏi, “Vì vậy mà tên tiểu tử thối Hoa Trăn mới nổi giận với ca ca ta.”
 
“Nghe nói đã đính hôn.” La Thiên Trì nhướng mày, “Ta đã cảnh cáo Nhật Thâm, nếu còn dám gây khó dễ cho tỷ thì nhất định ta sẽ đánh hắn!”
 
“Đệ đánh thắng được Hoa Trăn sao?” Lạc Bảo Anh cười nói, “Hắn tập võ sớm hơn đệ, đệ không cần đánh nhau mà chỉ cần đi tìm cha hắn, đến lúc đó hắn còn không sợ hãi giống như chuột gặp mèo sao?”
 
La Thiên Trì cười rộ lên.
 
La Thiên Trì nói chuyện với tỷ tỷ một lúc lâu mới rời đi.
 
-------------
 
Lần trước Viên lão phu nhân đã nói muốn đi cúng bái cùng Viên thị, lúc này vừa đúng dịp sinh thần của Già Lam Bồ Tát nên Viên thị lập tức dẫn các cô nương Lạc gia đến chùa Bạch Mã.
 
Vệ lão phu nhân nói với Vệ Nhị và Vệ Tam phu nhân: “Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, cứ để Hằng Nhi và Lang Nhi cùng đi.”
 

Chuyện này vừa đúng mong muốn của Vệ Tam phu nhân, thật sự bà rất lo lắng cho hôn sự của Vệ Lang, chỉ sợ sẽ vì chuyện La Trân qua đời mà ảnh hưởng không tốt, giống như vị công tử Ngô gia ở kinh thành cũng đính hôn trước nhưng vị hôn thê không may nhiễm bệnh nặng nên không qua khỏi, vì thế chuyện chung thân đại sự đã bị kéo dài hơn 5 năm, mãi năm ngoái mới miễn cưỡng chọn được thê tử phù hợp.
 
Vệ Tam phu nhân lập tức đồng ý.
 
Vệ Nhị phu nhân không muốn đi nhưng ở Đại Lương có tập tục thờ thần tin phật, hàng năm các gia đình đều lên chùa cúng bái, thành tâm rất nhiều vàng bạc, thử hỏi muốn chút hồi báo của Bồ Tát hẳn là không quá phận đi?
 
Cho nên bà cũng đồng ý đi cùng, hai nhà gộp lại có hơn hai mươi người, mọi người lần lượt lên xe ngựa đi về phía núi Vân Sơn ngoài thành.
 
Dọc đường nhìn thấy vô số loài hoa kỳ lạ rực rỡ, hương thơm thoảng thoảng len lỏi vào thùng xe, Lạc Bảo Châu lén lút vươn tay nhỏ vén rèm che lên, nhìn thấy cảnh non xanh nước biếc bên ngoài, không do dự nói: “Phong cảnh tươi đẹp giống như ở Hồ Châu, chẳng trách xây dựng chùa miếu ở chỗ này.”
 
Đã lâu không đến đây nên Lạc Bảo Anh cũng tò mò nhìn thử, ai ngờ phía sau vang lên tiếng vó ngựa, chỉ chốc lát đã có một thân ảnh trắng như tuyết rơi vào tầm mắt, nàng kinh ngạc phát hiện ra người đó chính là Vệ Lang.
 
Hắn cưỡi ngựa đến đây.
 
Trong ấn tượng của nàng chưa bao giờ thấy qua cảnh này.
 
Dù sao hắn cũng là người đọc sách, ôn tồn lễ độ, thỉnh thoảng triều đình có cử quan viên tham gia thi đấu mã cầu nhưng chưa thấy hắn tham dự bao giờ, Lạc Bảo Anh hiếu kỳ hỏi: “Huynh biết cưỡi ngựa?”
 
“Lúc ở Giang Nam có học qua.” Vệ Lang nắm dây cương, trên người mặc y phục giống màu sắc của con ngựa, cả người cả ngựa đứng dưới ánh mặt trời giống như toàn thân được nắng vàng bao phủ.
 
Biết rõ mình vô cùng tuấn tú nhưng không bao giờ chịu che giấu bớt nên mới khiến biết bao cô nương xao xuyến động lòng, Lạc Bảo Anh ném ánh mắt khinh thường về phía hắn, không nói gì nữa mà chỉ hậm hực thả mành che xuống.
 
Khuôn mặt tiểu cô nương nhanh chóng bị che khuất sau rèm xe, Vệ Lang giật mình không biết đã làm mất lòng nàng từ lúc nào, âm thầm nghĩ, đều nói hiểu được lòng nữ nhân giống như mò kim dưới đáy biển, tiểu nha đầu này còn chưa lớn mà tính tình đã xoay chuyển không ngừng, sau này lớn rồi không biết sẽ như thế nào nữa, hắn kéo dây cương, thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.
 
Chỉ một lúc đã không còn nghe thấy tiếng vó ngựa.
 

Tới núi Vân Sơn, mọi người nhanh chóng đi vào, Viên lão phu nhân đang chờ ở phòng dành cho khách của chùa Bạch Mã, nhìn thấy Viên thị thì cười nói: “Cuối cùng cũng tới.” Sau đó chào hỏi Vệ Nhị và Vệ Tam phu nhân, “Đã gây nhiều bất tiện cho Vệ gia, may mà mọi người không chê trách.”
 
Hai người vội nói lời khách khí.
 
Các cô nương đi theo tiểu hòa thượng đến dâng hương cho Bồ Tát sau đó xin quẻ, Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Châu còn nhỏ nên không cần cầu nhân duyên, không giống như Lạc Bảo Chương đang quỳ trên mặt đất cực kỳ thành kính, đến lúc thẻ chữ rơi ra thì càng thêm cẩn thận. Nàng nhẹ nhàng cầm lên, xem xét kỹ càng, nét mặt nghiêm trang không để lộ vui buồn, cũng không cho người khác nhìn mà cầm chặt trong tay rồi lập tức đi ra ngoài tìm người giải quẻ.
 
Hành động vô cùng thần bí.
 
Lạc Bảo Anh nhìn cảnh này chỉ thấy buồn cười, đến lúc nàng quỳ xuống lại có cảm nhận khác biệt, giả sử trên thế gian này thật sự có thần phật thì nàng không biết nên oán hận hay nên cảm thấy biết ơn. Cướp đi sinh mệnh nàng rồi lại bù cho nàng một sinh mệnh mới, rốt cuộc là vì sao? Hay muốn nàng hiểu rõ điều gì?
 
Nàng nghiêm trang hành lễ ba quỳ chín lạy, âm thầm cầu mong Bồ Tát có thể giúp nàng thoát khỏi nỗi ám ảnh mỗi lần nhớ tới việc bị rơi xuống sông Bạch Hà, ngoài ra cũng hy vọng những người nàng yêu thương đều có thể bình bình an an.
 
Biểu cảm của tiểu cô nương nghiêm túc hơn bất cứ khi nào, lúc đứng lên cũng kính cẩn đoan trang, không như Lạc Bảo Châu hồn nhiên chống hai tay xuống đất rồi bò dậy.
 
Vệ Lang đứng bên cạnh Lạc Nguyên Chiêu giống như đang có suy tư, một lúc lâu sau mới đến thiền phòng, vừa đúng lúc Lạc Bảo Anh cũng đang đi đến, hai người giật mình nhìn nhau.
 
“Muội chong đèn khấn phật?” Vệ Lang hỏi.
 
Lạc Bảo Anh ậm ừ không biết nên trả lời thế nào, kỳ thật nàng muốn thắp đèn cầu khấn cho Lạc Bảo Anh chân chính, trên đời này không ai biết Lạc Bảo Anh đã thật sự qua đời, nàng ấy đã trở thành cô hồn dã quỷ. Không có người thắp hương đốt tiền giấy, cũng không có ai tế bái, chuyện này giống như nàng đang mắc nợ nàng ấy.
 
Thấy Lạc Bảo Anh có chút hoang mang sợ hãi, Vệ Lang không hỏi lại, xoay người nhận lấy que đóm đang cháy trong tay tiểu hòa thượng để thắp sáng ngọn đèn hoa sen, ngọn đèn sáng trưng giống như bông hoa đang nở rộ.
 
Lạc Bảo Anh nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: “Huynh thắp đèn vì ai?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc