DANH MÔN KIỀU THÊ

Huyện Hoành lạnh hơn kinh thành rất nhiều, đóng cửa lại cũng có thể cảm giác được gió từ các khe hở thổi vào, cuốn đi lửa than ấm áp ở trong phòng.

Thu La và Hạc Thảo quả thực không hiểu vì sao phu nhân nhà mình phải tự chuốc lấy cực khổ như vậy, lúc gần đi, các nàng đã hết lòng khuyên giải, nhưng Lạc Bảo Châu cứ khăng khăng làm theo ý mình, các nàng không có cách nào nên đành phải thu dọn hành lý theo nàng đi tới nơi này, nhưng bây giờ đã qua mấy ngày, phu nhân cũng không có ý định trở về.

Kỳ thật Thu La có chút nóng nảy, nói với Lạc Bảo Châu: “Chẳng mấy là đến tất niên, phu nhân, Hầu phủ không có người chủ trì, còn không biết như thế nào đâu.”

“Thì làm sao?” Lạc Bảo Châu lạnh nhạt nói, “Trước kia không có ta, Hầu phủ còn không phải là rất tốt, ngươi cũng không phải không biết đại quản sự lợi hại.”

Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là vì Hầu phủ mà thêm cái danh tiếng phu nhân, không phải La Thiên Trì thường không muốn cho nàng xen vào sao, thật ra nàng có quản hay không thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nếu như thế, vì sao nàng phải chịu phần mệt mỏi này? Nàng ngồi nghiêng trên tháp mỹ nhân, trên đầu gối đắp một cái thảm mỏng, trong tay cầm xiên cá viên thơm lừng, ăn rất thích ý.

Thu La bế tắc, nhìn về phía Hạc Thảo.

Nhưng Hạc Thảo cũng không biết nên nói gì, những ngày qua cũng không phải chưa nói nhưng Lạc Bảo Châu luôn có thể tìm được lý do để phản bác, thật ra thì phu nhân ở đây chơi rất vui vẻ, có lẽ là không cần phải trở về.

Với tư cách là nha hoàn cận thân, đương nhiên có thể nhìn ra Lạc Bảo Châu có ý trách móc, nàng đây là đang bực bội, mà bực bội này chỉ có thể do La Thiên Trì dỗ thì mới được, chỉ là nàng lo lắng Hầu gia tính tình nóng nảy, không biết có thể sẵn lòng đích thân đến hay không, giả sử không đến, vậy phải làm thế nào?

Hơi thở dài, nàng lại đưa thêm một xiên cho Lạc Bảo Châu.

Còn mấy xiên thịt viên và nấm chiên nữa, Lạc Bảo Châu cười cầm lên, ai ngờ mới ăn mấy miếng thì nghe được tiếng “ò ọ”, trâu nuôi ở hậu viện vốn không ồn ào vào buổi tối, nhưng hôm nay lại kêu lên, Lạc Bảo Châu thấy kì lạ, để cho Thu La đi xem một chút.

Một lúc sau Thu La trở lại, cười nói: “Con trâu cái đó muốn sinh nghé con!”

“A, thật sao?” Lạc Bảo Châu ngạc nhiên mừng rỡ, mấy ngày nay nàng không có việc gì để làm, ban ngày đi dạo chơi loanh quanh, gà vịt dê bò nuôi trong trang lần lượt được nàng cho ăn, trong đó chỉ có một con trâu cái, bụng lớn vô cùng, quản trang nói rất nhanh sẽ sinh, nàng liền thường xuyên đút cho nó nhiều cỏ hơn một ít.

Bây giờ nó sắp sinh, Lạc Bảo Châu vội vàng từ tháp mỹ nhân đi xuống dưới: “Ta đi xem một chút!”

Thu La nói: “Bên ngoài lạnh lắm ạ.”

“Không sao đâu.” Lạc Bảo Châu đã đi ra ngoài.

Hai nha hoàn đuổi theo, phủ thêm áo khoác da chồn cho nàng.

Bên ngoài chuồng trâu có một người trẻ tuổi đang đứng, đó là Trần Thanh - nhi tử của quản trang, chuyên chữa bệnh cho vật nuôi, cũng là trợ thủ đắc lực của cha hắn, nghe nói con trâu này sắp sinh, hắn có chút bận tâm nên đích thân tới kiểm tra, không lường được sẽ gặp Lạc Bảo Châu. Trong ấn tượng quý phu nhân mười ngón tay không dính nước mùa xuân như vậy, tính tình hẳn là kiêu ngạo, nhưng Lạc Bảo Châu không giống thế, nàng gặp người là cười, không có ra vẻ chút nào, bây giờ còn tới nhìn trâu.

Hắn cười với nàng một tiếng rồi nói: “Phu nhân lo lắng cho con trâu này sao?”

Lạc Bảo Châu nói: “Đúng vậy, Trần đại phu, ngươi thấy có thể thuận lợi không?”

Nàng sợ làm con trâu hoảng sợ nên nói rất nhỏ.

Trần Thanh nói: “Nó rất khỏe mạnh, hẳn là không có việc gì, nếu không thì phu nhân trở về phòng thôi? Ban đêm gió lớn, sợ rằng sẽ lạnh.”

“Ta mặc nhiều.” Lạc Bảo Châu quan sát hắn một cái, “Ngược lại ngươi mặc rất ít.”

Trần Thanh cười cười: “Bọn ta là người nhà nông, không phải kiều sinh quán dưỡng (1), thời tiết này không coi là gì.” Hắn để cho Lạc Bảo Châu đứng ở bên cạnh, che khuất ánh sáng của đèn lồng, “Không thể để chỗ này quá sáng, có điều nghé con rất nhanh sẽ đi ra.” Dáng vẻ hắn thanh tú, tao nhã lịch sự, Lạc Bảo Châu trái lại cảm thấy hắn giống như người có học.

(1) Kiều sinh quán dưỡng: được nuông chiều, nâng niu từ bé.

Có điều đã là người học y, dù là chuyên chữa cho súc vật thì đại khái vẫn phải đọc không ít sách.

Hai người không nói chuyện nữa, giữa những tiếng kêu liên tục của con trâu cái, đột nhiên thấy xuất hiện một con nghé con ở trong chuồng, lại không tới một lúc thì đã đứng lên, Lạc Bảo Châu kinh ngạc nói: “So với người còn lợi hại hơn, mấy cháu ngoại của ta đều phải hơn mấy tháng mới có thể đứng đấy.”

Trần Thanh nghe lời nói ngây thơ của nàng, không khỏi cười nói: “Chỉ là vì bốn cái chân thôi.”

“Nhưng gà vịt cũng chỉ có hai cái chân thôi mà.” Lạc Bảo Châu đi lên phía trước, “Ta có thể sờ nó một cái được không?”

Nghé con đã ngước đầu bú sữa mẹ.

“Phu nhân lương thiện như vậy, nó nhất định là không sợ người.”

Lạc Bảo Châu rất cẩn thận đi đến bên cạnh nghé con, đặt tay lên cổ nó, nó cũng ôn hòa như con trâu cái, ánh mắt ướt nhẹp, chỉ khẽ lắc lư cái cổ một chút rồi mặc cho nàng vuốt ve.

Vốn là ban đêm yên tĩnh, lúc này chợt sáng rực, chỉ thấy luồng sáng kia từ cửa viện xông thẳng đến đây, Lạc Bảo Châu cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ đã trễ thế này mà ai còn thắp nhiều đèn lồng như vậy, chẳng lẽ trong trang có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng ai có thể ngờ đến, ở đằng sau ánh sáng kia, có một người mặc áo choàng đỏ rực đội nón lá rộng vành đang sải bước về phía nàng.

Nhìn dáng đi đó, nàng lập tức biết là ai, cặp mắt không khỏi trợn to, bởi vì quả thật không nghĩ La Thiên Trì sẽ tới.

Nàng đang tức giận, nàng chỉ muốn tránh hắn một thời gian, đến đầu năm tự nhiên sẽ trở về, nhưng mà không thể chối, trong lòng nàng cũng từng có mong đợi nho nhỏ, nhưng nàng cảm thấy La Thiên Trì ngay cả lời nói của nàng cũng không để ở trong lòng thì sao có thể sẵn lòng tới nông trang chứ.

Nàng thậm chí tức giận nghĩ đến, hắn cưới nàng chẳng qua là một ý nghĩ nhất thời, căn bản cũng không mấy thích nàng.

Lạc Bảo Châu vẫn đang ngồi, đã quên mất phải đứng lên, áo khoác da chồn trắng như tuyết tôn lên gương mặt như vầng trăng sáng của nàng.

La Thiên Trì thấy nàng ở trong chuồng trâu, đôi mắt mở thật to, có chút mờ mịt nhìn hắn, ánh sáng màu vàng quả quất lưu chuyển khắp tròng mắt nàng, trong lồng ngực hắn bỗng nhiên như chưa từng có cơn tức giận kia, khóe miệng đang mím chặt lộ ra mấy phần tươi cười, nhưng lúc đến trước mặt nàng, giọng nói của hắn vẫn rất lạnh: “Nàng đang làm gì?”

Để ý tới bên cạnh nàng còn có một nam nhân trẻ tuổi đang đứng, buổi tối nàng ở cùng hắn làm gì chứ?

Trần Thanh vội vàng tới hành lễ.

Lạc Bảo Châu đứng lên nói: “Ta đến xem nghé con.”

La Thiên Trì nhìn nàng chằm chằm, bây giờ biểu cảm của nàng đã bình tĩnh lại, cũng không có vui mừng lao vào ngực hắn, hắn lại có chút tức giận.

Vất vả tới thôn trang, thế nhưng nàng lại có thái độ này?

Hắn đi tới, bế ngang Lạc Bảo Châu lên, đi thẳng về phòng.

Lạc Bảo Châu bị dọa sợ, cau mày nói: “Chàng làm gì đấy?”

“Nàng nói xem?” La Thiên Trì nói, “Lúc này nàng nên ở Hầu phủ, mà không phải là nơi này, nàng có chuyện gì mà cứ phải tới thôn trang?”

Lạc Bảo Châu không nói lời nào, mím môi thật chặt.

Hắn đi vào phòng, một cước đá tung cửa, hai nha hoàn sợ hãi không dám theo vào.

Lạc Bảo Châu thấy hắn thô lỗ như vậy, nói: “Chàng dữ như vậy làm gì? Ta tới thôn trang xem sổ sách một chút, nếu ta đang quản lý nhà cửa, để ý tới thôn trang thì cũng không có cái gì chứ? Ngược lại không biết vì sao Hầu gia phải tới, ngài nhật lý vạn cơ (2), lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi thế này.”

(2) Nhật lý vạn cơ: mỗi ngày đều có nhiều việc, bận rộn đủ thứ.

La Thiên Trì người này không giỏi ăn nói, cho tới bây giờ đều thích dùng hành động để nói chuyện, thấy nàng mồm mép linh hoạt thì càng thêm tức, lập tức cúi đầu hung hăng cắn môi nàng: “Nàng cho là ta không có cách nào trị nàng?”

Nàng bị đau, giùng giằng muốn xuống, nhưng sức lực hắn lớn như vậy, nàng giãy giụa mà không thoát được nửa phân, bèn nổi cáu: “Ta làm sai chỗ nào mà chàng muốn trị ta? Chàng có là Hầu gia thì cũng phải nói đạo lý!”

“Trong lòng nàng rõ nhất!” La Thiên Trì nói, “Ngày mai hãy trở về cùng ta.” Hắn thả nàng lên giường, đè nàng, “Ta đích thân tới, đủ cho nàng mặt mũi rồi, nàng không nên làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn nữa, nếu không lập tức truyền tới tai nhạc phụ nhạc mẫu, thế thì nàng cũng không chiếm được chỗ tốt.”

Hắn tới là cho nàng mặt mũi, nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, Lạc Bảo Châu lắc đầu một cái: “Chàng về trước đi, ta còn có chút chuyện.”

“Cái gì?” Chút kiên nhẫn của La Thiên Trì đã chấm dứt, lập tức ném gối đầu xuống đất, “Không phải chỉ là không truyền lời cho nàng, không cùng nàng ăn một bữa cơm thôi sao, lại có cái gì? Nàng thật cho rằng nàng là... Nàng là bị người nhà nàng chiều hư rồi, nàng làm hiền thê lương mẫu, chính là làm như vậy? Còn ngày ngày khoe khoang với ta là làm tốt lắm, nhưng nàng ngay cả việc nên làm nhất mà cũng làm không xong! Ta không ăn cơm với nàng thì thế nào, có nam nhân nhà nào về nhà hàng ngày chứ? Ta lại không phải đi thanh lâu, ta cũng không có chạm vào nữ nhân khác, nàng nên biết thỏa mãn!”

Lời lẽ vô tình tạt lên người nàng, ánh mắt Lạc Bảo Châu mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ.

Nàng chịu khó chịu khổ như vậy chỉ vì làm một thê tử tốt, kết quả là ở trong mắt hắn lại không đáng giá chút nào, nàng hết giận giữ lại tràn đầy bi thương, nhưng nàng không nói ra một chữ, nàng chợt đẩy hắn một cái rồi lao vụt ra ngoài, đến lúc đầu óc La Thiên Trì tỉnh táo lại, ý thức được lúc hắn lửa giận ngất trời đã nói cái gì thì đã không thấy bóng dáng nàng.

Hắn vội vàng đuổi theo.

Trời đêm đen kịt, cũng không ai biết nàng chạy đi chỗ nào, Thu La run rẩy nói: “Nô tỳ không kéo được, phu nhân chạy vào trong rừng, nô tỳ và Hạc Thảo đi tìm, cây quá nhiều nên không thấy rõ.” Nàng lấy ra một món đồ, “Chỉ nhìn thấy giầy của phu nhân.”

Giày thêu màu hồng trơ trọi, hắn nhìn một cái, lại quay đầu nhìn về phía rừng, cánh rừng này rất lớn, phía sau lại là dãy núi trùng trùng, nàng tùy tiện chạy về phương hướng nào thì đều khó tìm được, nàng không sợ sẽ lạc đường sao? La Thiên Trì hỏi quản trang: “Trong núi này có dã thú không?”

“Cái này...” Quản trang nói, “Mãnh thú lớn hẳn là không có, có điều giống như chó sói...”

Hiểu được ý của hắn, sắc mặt La Thiên Trì trầm xuống, phân phó tùy tùng: “Hai người một đội, lập tức đi tìm phu nhân cho ta!”

Mọi người lên tiếng đáp lại.

La Thiên Trì nhìn bóng đêm dày đặc, cũng không biết nên đi đâu, hắn bây giờ mới hối hận vừa rồi không nên nổi giận với nàng, rõ ràng là hắn tới đón nàng trở về, tại sao phải nổi giận chứ? Bất luận nàng nói gì thì hắn cũng nên nghiêm túc lắng nghe, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, sải bước đi vào rừng.

Nhưng ai có thể ngờ rằng bọn họ tìm đến trời sáng mà vẫn không tìm được Lạc Bảo Châu, tất cả tùy tùng đều đã ra khỏi rừng, nhưng không thấy La Thiên Trì đâu, La Uy không khỏi sốt ruột, lẽ nào lát nữa tìm được phu nhân, còn Hầu gia lại xảy ra chuyện! Hắn lại lệnh mọi người đi vào rừng lần nữa.

Hạc Thảo len lén chạy tới phòng chứa củi, khẽ nói: “Phu nhân, bọn họ mới ra khỏi rừng, phu nhân, người có phải hay không...”

Lạc Bảo Châu đỏ mắt nói: “Ta mới không ra, cứ để cho hắn tìm đi, ta không muốn thấy hắn.”

Đúng là lúc trước Lạc Bảo Châu chạy vào rừng, nhưng bị Hạc Thảo tìm được, nói cho nàng trong đó có chó sói, đem Lạc Bảo Châu bị dọa sợ lại trốn về, nhưng nàng cực kỳ tức giận La Thiên Trì, đâu có nguyện ý nhìn thấy hắn, liền trốn ở phòng chứa củi, không cho phép Hạc Thảo nói chuyện này cho La Thiên Trì.

Hạc Thảo thở dài: “Hầu gia cũng đi tìm phu nhân, đến bây giờ còn chưa ra.”

“Hả?” Lạc Bảo Châu kinh ngạc nói, “Cả đêm cũng chưa ra?”

“Đúng vậy.”

Lạc Bảo Châu liền có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới võ công của La Thiên Trì giỏi như vậy, coi như gặp phải mãnh thú thì cũng không đáng kể gì, hắn nhất định sẽ không có nguy hiểm, thế nên không muốn để ý nữa, kết quả hết cả một ngày, đến khi trời tối, La Thiên Trì mới từ trong rừng đi ra, Hạc Thảo nói hắn cả ngày cũng không ăn cơm, nói hắn vẫn tiếp tục sai người tìm nàng, nàng lại bắt đầu lo lắng không yên.

Hạc Thảo không nhịn được phải cầu xin nàng: “Phu nhân, nếu chuyện này bị Hầu gia biết, sợ rằng nô tỳ ngay cả đầu cũng khó giữ được!”

Đó là đùa bỡn La Thiên Trì đấy.

Lòng bàn tay Lạc Bảo Châu ra chút mồ hôi, nàng động viên Hạc Thảo: “Không có chuyện gì, cứ nói là ta ép buộc ngươi.”

Tới bước này, nàng cũng không muốn trốn nữa, nếu không nhìn điệu bộ này, kiểu gì hắn cũng phải để cho người lật tung cả rừng cây, nàng lén chạy từ phòng chứa củi ra ngoài, đi tới gần nhà chính thì nhìn thấy La Thiên Trì đang ngồi ngơ ngác sau khung cửa sổ.

Một ngày không gặp, râu trên cằm hắn đã dài ra, có thể nhìn thấy từng sợi mảnh.

Trong đầu Lạc Bảo Châu nghĩ đáng đời, ai bảo hắn mắng nàng, nhưng có vẻ như lúc này nàng không thể dễ dàng lộ diện.

Chẳng lẽ nàng phải nói là mình cố ý lừa gạt hắn, để cho hắn lo lắng?

Nàng thật sự sợ hắn tức giận, cũng không biết sẽ phát tác lớn đến mức nào đâu.

Nàng đứng lặng hồi lâu.

La Thiên Trì không động đậy, hắn thật giống như chết lặng, trong đầu chỉ nghĩ đến giầy thêu của nàng, nàng nhỏ bé mềm mại, lại không có võ công, chẳng lẽ là bị chó sói ăn thịt mất rồi, nếu không thì sao có thể một chút tin tức cũng không có? Nếu là ăn thật, vậy thì quần áo của nàng đâu, rốt cuộc nàng đi đâu?

Một cánh rừng lớn như vậy, dù sao cũng phải có một vài dấu vết!

Nhìn thì là chuyện đơn giản, nhưng hắn không có cách nào tập trung tinh thần, hắn đi trong rừng một vòng, thậm chí lên núi mà cũng không thấy nàng, hắn lớn tiếng gọi tên nàng, nàng cũng không trả lời, nàng có phải là chết rồi hay không?

Rốt cuộc tại sao hắn phải nổi giận? Nói nàng không làm tốt hiền thê lương mẫu? Nàng nghiêm túc quản lý sổ sách như vậy, nghiêm túc ứng phó với những thứ hoàng thân quốc thích kia, nghiêm túc làm cho Hầu phủ giống như một cái nhà, khiến hắn mỗi lần trở về thì tâm tình cũng tràn đầy vui thích, tại sao hắn phải như vậy chứ?

Hoặc là hắn chẳng qua là tức giận nàng mà cũng không có tin tưởng nàng.

Mặc dù hắn không cho người truyền lời, nhưng hắn tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng, dù cho có sơ sót thì thế nào chứ? Lúc nào hắn cũng sẵn lòng trở về phụng bồi nàng, mặc dù có một vài thời điểm, hắn không giống nam nhân biết lo cho gia đình, nhưng hắn biết có nàng ở nhà, hắn nhàn nhã ở bên ngoài một chút cũng không sao.

Nhưng nàng luôn để ý những thứ vụn vặt kia, hắn ỷ vào nàng thích hắn, cũng có chút không nhịn được, sẽ dễ dàng nổi giận, có lẽ đây cũng là vì hắn cho rằng nàng sẽ luôn bao dung hắn.

Giống như hắn sẽ không rời khỏi nàng vậy.

Nhưng nàng lại không ỷ vào cái này, dám không lời từ biệt mà chạy tới thôn trang đấy thôi? Lẽ nào nàng không cần hắn nữa?

Nàng rõ ràng biết là hắn thích nàng, tại sao phải...

Đầu hắn từ từ cúi thấp xuống, ngả vào trên cánh tay.

Hắn không có cách nào tưởng tượng ra cuộc sống sẽ không có nàng.

Thật giống như lồng ngực bị móc rỗng, không còn ý nghĩa gì.

Bên tai truyền tới tiếng bước chân, hắn cũng không muốn động, không ngờ người nọ lại khẽ khàng đặt tay lên tóc hắn, xúc cảm dịu dàng cực kỳ quen thuộc, hắn giật mình trong lòng, không thể tin nói: “Châu Châu?”

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu mắt nhìn nàng, nàng có chút thấp thỏm bất an, có chút vui mừng, cũng có chút hối hận, còn hắn cái gì cũng không quản được, đưa tay ra kéo nàng rồi ôm chặt vào trong ngực, dùng hết sức lực giống như phải đem nàng khảm vào thân thể mình, nàng không thở nổi, nhưng lại cực kỳ vui vẻ.

Nàng ôm cổ hắn, khẽ nói: “Ta không có ở trong rừng.”

Người hắn hơi cứng lại, buồn bực nói: “Khó trách làm thế nào cũng không tìm được nàng.”

Nàng cắn môi một cái: “...Chàng có mắng ta nữa không?”

Hắn không nói gì.

Lạc Bảo Châu nói: “Lúc này là ta không đúng, nhưng cũng là chàng...”

“Là ta sai rồi.” Hắn khẽ thở dài, “Ta nên cho người truyền lời, sau này ta làm cái gì cũng cho người về báo cho nàng, có được không?”

Dịu dàng như vậy, là giọng nói mà nàng chưa từng nghe.

Nàng cảm thấy tâm tính thiện lương của mình giống như đã bị hòa tan, không nói nên lời.

Hắn khẽ vuốt tóc nàng: “Thật ra thì nàng làm rất tốt, vừa rồi là ta nói không lựa lời, sau này ta sẽ không thế nữa, nhưng nếu nàng vẫn còn dọa ta sợ như vậy, ta cứ tưởng là nàng...” Khi đó hắn thật sự là tâm loạn như ma, không hề nghĩ tới Lạc Bảo Châu vậy mà sẽ lừa gạt hắn, không nghĩ tới nàng vẫn luôn ở thôn trang.

Hắn mất công tìm nàng lâu như vậy.

Nhưng hắn cũng biết tâm tư của mình, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chê nàng, hắn chỉ là muốn nàng càng thêm dịu dàng mềm mại, dung túng hắn vô điều kiện, cho nên quên mất thứ nàng cần, thật ra thì nàng cũng hy vọng hắn cưng chiều nàng. Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt nàng: “Châu Châu, từ nay về sau ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, ngày mai nàng về kinh với ta thôi.”

Lạc Bảo Châu cũng nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Ban nãy không phải là chàng khóc ư?”

La Thiên Trì vội nói: “Không có, ta là tìm nàng một ngày, đôi mắt mệt mỏi.”

Lạc Bảo Châu cười lên.

Nàng nở cười thần bí, La Thiên Trì nhíu mày: “Ta nói không khóc, nàng đừng có suy nghĩ lung tung.” Lại nắm bả vai nàng, “Rốt cuộc nàng có đi theo ta hay không?”

“Ta sợ chàng bây giờ chỉ là dỗ ta, đến khi trở về thì lại là dáng vẻ kia.” Lạc Bảo Châu bĩu môi.

La Thiên Trì đứng lên, kéo nàng tới cửa, nói với La Uy: “Từ nay về sau ta ở bên ngoài làm gì, ngươi cách mỗi một canh giờ đều cho người tới báo cho phu nhân một lần...”

Lạc Bảo Châu bịt miệng hắn: “Đâu có cần như vậy! Chàng không chê phiền, ta còn ngại phiền đấy.”

“Không phải nàng không tin ta sao?” La Thiên Trì nói, “Nàng không về với ta, ta có biện pháp gì!”

Lạc Bảo Châu thở dài: “Được rồi, ta trở về cùng chàng, ôi, mới tới được mấy ngày, ta còn chưa làm xong chuyện gì đâu.”

Nhìn nàng giả vờ giả vịt, không che giấu được vẻ dương dương tự đắc, La Thiên Trì cắn răng ôm nàng: “Ừ, nàng đúng là còn nhiều chuyện chưa làm xong đâu, thừa dịp còn thời gian, hai chúng ta thương lượng kỹ càng một chút! Bản Hầu thấy, nhà chúng ta cần phải định ra một quy củ...” Hắn vừa nói vừa dùng râu đâm nàng, đâm đến nỗi nàng phải luôn miệng xin tha.

“Đáng ghét, cẩn thận ta nhổ hết râu chàng!” Nàng kêu lên.

Nhưng hắn không nói chuyện nữa, chỉ hành động, khí thế ào ạt, nàng rất nhanh đã đắm chìm trong sự ngang tàng của hắn.

Ánh nến chập chờn, chiếu lên cả phòng cảnh xuân rực rỡ, có một chút gió lạnh thổi vào, lúc này cũng không cảm thấy lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc