DANH MÔN KIỀU THÊ


Đại cô nương nhào vào lòng phụ thân tố khổ, hiển nhiên là muốn làm lớn chuyện.
 
Viên thị âm thầm đổ mồ hôi, có chút hối hận khi trở về không dặn trước Lạc Bảo Chương, cũng không ngờ rằng nàng không quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại, may mắn đầu óc Lạc Vân vẫn thanh tỉnh, hắn cầm lấy cánh tay của nữ nhi, trầm giọng nói: “Các trưởng bối đang ăn cơm, có chuyện gì để nói sau.”
 
Vành mắt Lạc Bảo Chương ửng hồng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh báo của Lạc Vân nên không dám nói tiếp.

 
Nàng vốn định tố cáo Viên thị và Vệ Nhị phu nhân xử sự không công bằng, cho rằng đang ở trước mặt tất cả mọi người nên không ai có thể che giấu được, thế nhưng phụ thân… giống như đang tức giận, vì thế nàng chỉ có thể cúi đầu, nắm chặt khăn tay lui ra ngoài.
 
Viên thị thở phào nhẹ nhõm sau đó đưa mắt nhìn Lạc Vân, hai đầu lông mày của hắn nhíu chặt, hắn cũng đang nhìn nàng.
 
Vệ lão phu nhân nghe được vài câu nên đã biết đại khái sự việc, bà không hỏi lại mà chỉ bảo mọi người ngồi xuống dùng cơm.
 
Một trận sóng gió ngay lập tức biến mất không còn dấu vết, lúc này Lạc Bảo Anh mới hiểu được ý tứ của Vệ Lang, rốt cuộc Lạc Bảo Chương chì là một cô nương hơn mười tuổi, sao có thể so với những trưởng bối ở đây, đúng là gừng càng già càng cay! Cách này không thể giúp Lạc Bảo Chương trút giận.
 
Ngược lại Vệ Liên trông thấy tình huống này thì càng thêm đắc ý.
 
Ăn cơm xong, đợi lúc các tiểu bối rời khỏi, Vệ lão phu nhân mới nhắc lại chuyện vừa rồi.
 
Vệ Nhị phu nhân nói: “Mới đầu là hiểu lầm, sau đó đã làm sáng tỏ.”
Lạc Vân nhớ tới bộ dáng oan ức đáng thương của Lạc Bảo Chương, lạnh nhạt nói: “Tam cô nương đã xin lỗi Bảo Chương chưa?”

 
Vệ Nhị phu nhân ngẩn ra.
 
Tình cảm của lão thái thái và Vệ lão phu nhân luôn tốt, sợ Vệ lão phu nhân khó xử nên lão thái thái trừng mắt nhìn Lạc Vân: “Để ý đến chuyện mấy đứa trẻ cãi nhau làm gì? Hai hôm sau là quên hết rồi, cần gì phải truy cứu? Lại nói, Liên Nhi vẫn còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu chuyện.”
 
Con cháu Vệ gia không tới lượt lão thái thái xen vào, Vệ Nhị phu nhân nói: “Đều do Bảo Chương tự mình gây ra, nếu không phải nàng ra ngoài một mình thì sẽ không khiến Liên Nhi hiểu lầm. Bảo Anh cũng thế, tự hai đứa phải biết chú ý mới đúng!”

 
Vệ Nhị phu nhân nói vậy là muốn chê trách gia giáo của Lạc gia, sắc mặt Lạc Vân trầm xuống: “Cùng ở một nhà khó tránh có va chạm, nếu bọn nhỏ chỉ đùa giỡn thì không nói làm gì, đằng này là đánh người, không phải việc nhỏ nữa. Nếu Bảo Chương không làm sai thì phải cho con bé một câu trả lời thỏa đáng, Vệ gia là dòng dõi thư hương, đọc sách để phân biệt phải trái trắng đen, ai đúng ai sai trong lòng mọi người đều biết, không thể vơ đũa cả nắm.”
 
Đến Vệ gia ở nhờ đồng nghĩa với việc đã nợ Vệ gia một phần ân tình, Lạc Vân hiểu rõ điều này, giả sử sau này Vệ gia có việc cần giúp đỡ nhất định hắn sẽ không thờ ơ đứng nhìn, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, hắn không thể để nữ nhi của mình phải chịu tủi nhục.
 
Lão thái thái thấy thái độ của Lạc Vân rất kiên quyết nên không biết phải khuyên như thế nào, trước giờ bà luôn nghe theo nhi tử, ngược lại là Vệ lão phu nhân cân nhắc một lát sau đó chậm rãi nói: “Là Liên Nhi không đúng, Nhị tức phụ, con bảo con bé đi xin lỗi Bảo Chương.”
 
“Mẫu thân!” Vệ Nhị phu nhân tức giận, “Liên Nhi mới mấy tuổi, hơn nữa đây cũng không phải là sai lầm lớn.”
 
Vệ lão phu nhân nói: “Chúng ta không thể dung túng hài tử như vậy, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Vệ gia không phân biệt được phải trái trắng đen, cậy mạnh ức hiếp cô nương nhà người ta, thế chẳng phải sẽ bị chê cười sao? Nếu lão gia ở đây nhất định cũng bắt Liên Nhi phải chịu trách nhiệm.”
 
Vệ lão phu nhân đã lấy uy danh của Vệ lão gia tử ra nên Vệ Nhị phu nhân không thể trái lời, chỉ có thể đáp ứng, về đến phòng bà nghiến răng nghiến lợi nói với Vệ Nhị lão gia: “Rõ ràng là cái đứa tiện nhân Lạc Bảo Chương câu dẫn nhi tử nhà ta trước, Liên Nhi chỉ đến ngăn cản thôi, vậy mà bây giờ lại đổ hết lỗi sai lên đầu con bé. Ta đã sớm biết Lạc gia không có gia giáo quy củ. Nếu không vì phụ thân thì đám người đó có thể ở lại nhà chúng ta sao?”
 
Từ nhỏ Vệ Nhị lão gia đã không thích Vệ lão phu nhân, hắn luôn cho rằng nếu không có Vệ lão phu nhân thì mẫu thân sẽ không mất sớm như vậy, vì thế Vệ lão phu nhân mới được gả vào Vệ gia, nhưng thật sự hai chuyện này không thể đánh đồng. Các cô nương cãi nhau thì không có gì to tát nhưng đã động thủ đánh người, nói thế nào thì cũng là con nhà mình sai.
 
“Nàng khuyên Liên Nhi đi.”
 
Vệ Liên không thể làm gì khác nên phải ấm ức tới nhận sai.
 
Lạc Bảo Chương đã được bồi thường nên không còn khổ sở như lúc trước, nhưng việc này khiến nàng hiểu rõ một điều, đó là với thân phận của nàng thì rất khó lấy danh phận chính thất để gả vào danh môn vọng tộc, Vệ gia và Lạc gia có quan hệ thân thích mà Nhị phòng còn không thích nàng như vậy thì đừng nói đến các gia đình khác.
 
Sợ là khó càng thêm khó!
 
Chuyện chung thân đại sự của nàng nên làm thế nào đây?
 
------------
 
Ánh nến trong phòng hơi lay động phát ra tiếng “tí ta tí tách”, Viên thị hơi sợ nên ngẩng đầu nhìn Lạc Vân, phát hiện hắn đã không nói chuyện suốt buổi tối, nàng nghĩ đến chuyện Viên lão phu nhân căn dặn hôm nay, thầm nghĩ không biết phải mở lời thế nào.

 
“Lão gia.” Nàng khẽ quạt cho hắn, “Chúng ta không thể tiếp tục ở lại Vệ gia, mấy ngày trước ta chọn được hai nhà, một nhà rất gần đây, phong thuỷ phù hợp, mẫu thân cũng thích nhưng vẫn chưa quyết định, họ muốn trả thêm năm mươi lượng bạc.”
 
“Cho dù thêm một trăm lượng cũng phải mua.” Lạc Vân nói, “Nhị phu nhân xảo quyệt, lúc nào cũng muốn chèn ép Lạc gia, ta không thể nhân nhượng nàng ta được, nhưng Bảo Chương…” Hắn nhớ tới nữ nhi, khẽ lắc đầu, “Năm nay nên gả ra ngoài.”
 
Trong lòng Viên thị hồi hộp không yên, nàng không biết nên nói với Lạc Vân như thế nào, nhưng nếu không nói thì lần sau Viên lão phu nhân sẽ lại nhắc tới, nàng đặt quạt lụa xuống, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui.
 
Thấy sắc mặt Viên thị hiện vẻ lo âu, Lạc Vân hỏi: “Có chuyện gì sao?”
 
Nàng cắn răng nói: “Mẫu thân thiếp muốn cho Bảo Chương vào cung, bà nói có thể con bé sẽ lấy được vị trí trắc phi của Thái Tử.”
 
“Cái gì?” Lạc Vân nheo mắt lại, “Nàng đã đồng ý?”
 
Viên thị im lặng không nói gì.
 
Lạc Vân nhớ lại chuyện hôm nay, đúng là Viên thị đã không xử lý tốt, đáng lẽ phải làm rõ mọi chuyện thì nàng lại chọn cách im lặng cho qua, vì thế mới khiến Lạc Bảo Chương đi tố cáo không đúng lúc đúng chỗ, hơn nữa còn khiến Vệ Nhị phu nhân tưởng Lạc gia bọn họ là quả hồng mềm mặc người bắt nạt. Bây giờ Viên lão phu nhân lại yêu cầu vô lễ như vậy mà nàng cũng không biết từ chối, cộng cả hai việc lại khiến Lạc Vân vô cùng bất mãn, hắn lạnh lùng nói: “Trước giờ ta luôn nghĩ nàng quản lý nhà cửa chu đáo vẹn toàn, bây giờ mới biết đã nhìn lầm rồi.”
 
Hắn hơi cúi đầu, cả người tản ra hương vị lạnh nhạt xa cách.
 
Đôi mắt Viên thị ửng đỏ.
 
Chuyện lúc trước là vì nàng sợ lão thái thái sẽ khó xử với Vệ lão phu nhân nên mới dễ dàng cho qua như vậy, còn chuyện vào cung, lúc đầu nàng không hề đồng ý, cũng có ý định cự tuyệt Viên lão phu nhân, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Lạc gia, nàng sợ nếu không nghe theo thì Viên gia sẽ âm thầm giở thủ đoạn, đến lúc đó Lạc Vân có thể chống lại họ sao? Hơn nữa từ nhỏ nàng đã sợ Viên lão phu nhân, nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tủy nên không thể muốn chống 
đối là chống đối ngay được.
 
Nhưng ở trong mắt Lạc Vân, những gì nàng làm ngày hôm nay đều không xứng danh hiền thê từ mẫu.
 
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, nàng lặng lẽ khóc.

 
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Viên thị khóc nên Lạc Vân hơi hoảng hốt, lần trước lúc từ Viên gia trở về, tuy nàng có khóc nhưng không khóc ngay trước mặt hắn, hắn nhíu mày nói: “Khóc cái gì, ta còn chưa mắng nàng.”
 
Trong lòng Viên thị có ấm ức nhưng không thể nói ra, mấy năm trước khi còn ở nhà mẹ đẻ, chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình, không dám gây thêm phiền phức cho Viên lão phu nhân, sau khi gả vào Lạc gia, nàng sợ thân phận thứ nữ của mình không đủ cao nên luôn tận tâm tận lực xử lý tốt mọi chuyện trong nhà, nàng chưa bao giờ kể công hay than vãn với Lạc Vân.
 
“Không có gì.” Nàng xoa vành mắt, “Nếu lão gia không đồng ý thì thiếp sẽ nói lại với mẫu thân.” Nàng đứng lên, “Thiếp đi thăm Châu Châu.”
 
Nàng xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Viên thị, Lạc Vân có chút không đành lòng nhưng rốt cuộc vẫn không đuổi theo.
 
--------------------
 
Chỉ vài ngày sau Lạc gia đã mua xong nhà cửa, các cô nương vì có hiềm khích nên mấy ngày này không qua lại với nhau, biết tin sắp dọn ra ngoài khiến Lạc Bảo Anh cực kỳ vui mừng, bởi vì nàng thật sự không muốn ở lại Vệ gia. Cho dù Vệ lão phu nhân có nhiệt tình hiếu khách đến mức nào đi nữa thì cảnh ăn nhờ ở đậu cũng hạ thấp giá trị của Lạc gia rất nhiều.
 
Nếu ra ngoài làm khách mà giới thiệu nhà mình đang ở nhờ Vệ gia thì đúng là rất mất mặt, hơn nữa Vệ Liên vô cùng kiêu căng ngạo mạn, trước giờ luôn muốn gây phiền toái cho các cô nương Lạc gia, lúc này phụ thân nguyện ý ra mặt vì Lạc Bảo Chương, có thể thấy hắn đúng thật là một nam nhân kiên cường cứng rắn, không sợ cường quyền mà sẵn sàng bảo vệ người nhà, có phụ thân như vậy khiến nàng cảm thấy an toàn.
 
Nàng một mực chờ đợi tới ngày chuyển nhà.
 
Tới tháng bảy, cuối cùng ngày này cũng đến.
 
Vệ lão phu nhân cầm tay lão thái thái than ngắn thở dài: “Thật không muốn để muội đi, nhưng ai mà chẳng có lúc phải ly biệt, bằng không sao lại có câu nói “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình”, là ta tiếp đón không chu toàn!”
 
“Ngàn vạn lần không phải như vậy.” Lão thái thái vội nói, “Chúng ta không biết có bao nhiêu cảm kích đâu, nếu không có tỷ thì cả nhà ta đã phải đi thuê phòng bên ngoài để ở, làm sao được đầy đủ tiện nghi như này, mấy tháng qua chúng ta đã quấy rầy quá nhiều, đợi sắp xếp ổn thỏa nhất định sẽ mời mọi người tới Lạc gia làm khách.” Bà quay đầu lại dặn dò nhóm tiểu bối, “Mau đến khấu tạ di tổ mẫu.”
 
Lạc Bảo Anh là người đầu tiên quỳ xuống.
 
Dù sao Vệ lão phu nhân cũng thật lòng đối tốt với bọn họ, thời gian qua đã cho Lạc gia dùng không biết bao nhiêu là băng, phần tình cảm này là vô giá, nàng nghiêm túc nói: “Di tổ mẫu, nhờ có người mà chúng con không phải dãi nắng dầm mưa, người là đại phúc tinh đó ạ.”
 
Lời nói của nàng khiến tất cả mọi người cười rộ lên.
 
Mọi người từ biệt lẫn nhau, đến phiên Vệ Liên, nàng không muốn ra chào hỏi nhưng bị Vệ Hạm bắt ép nên mới miễn cưỡng nói vài câu, ngay cả Vệ Hằng cũng muốn đến từ biệt Lạc Bảo Chương.
 

Nhưng Lạc Bảo Chương không để ý đến hắn.
 
Có mẫu thân là Vệ Nhị phu nhân, cho dù nàng có thể gả đến đây thì chắc chắn ngày nào cũng sẽ bị bà ta chèn ép, cuộc sống không thể dễ dàng trôi qua.
 
Thấy cháu gái thứ ba vui cười hớn hở kéo tay mình ra ngoài, lão thái thái nói: “Tam biểu ca đã dạy con lâu như vậy mà không biết nói tiếng cảm ơn sao? Sắp sửa đi rồi, sau này có muốn thì cũng không được hắn chỉ dạy nữa đâu.”
 
Lạc Bảo Anh ngước mắt nhìn thấy Vệ Lang đang đứng ở phía đối diện cách mình không xa.
 
Hắn mặc áo bào màu trắng nổi bật giống như ánh trăng sáng rọi vào ban đêm khiến người khác không thể không nhìn, sau này dọn đi rồi có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại? Như vậy cũng tốt, bọn họ đã không còn là gì của nhau nên không cần thiết phải gặp mặt.
 
Nàng thoải mái đi đến chỗ hắn, cẩn thận hành lễ: “Cảm ơn biểu ca đã quan tâm suốt thời gian qua!”
 
Khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ trịnh trọng, Vệ Lang nhớ đến biểu cảm vui sướng lúc nãy của nàng, thầm nghĩ, tiểu nha đầu không có lương tâm này đã sớm không muốn theo hắn học, hiện giờ dọn ra ngoài hẳn là đúng như mong muốn của nàng.
 
Hắn nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, hy vọng sau này biểu muội chăm chỉ luyện chữ, đừng để lãng phí tài năng.”
 
Giọng điệu lạnh nhạt không lộ ra vui buồn, Lạc Bảo Anh không nhịn được nên liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn bình thản như thường, không có chút luyến tiếc nào khiến nàng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
 
Đúng rồi, ngay cả vị hôn thê qua đời mà hắn cũng không thương tiếc, huống chi đây còn chưa chắc là tình nghĩa sư đồ?
 
Nàng hất cằm về phía hắn, nói rõ ràng: “Tạm biệt.”
 
Không bao giờ gặp lại.
 
Gió thổi bay tà váy của nàng, hiện ra khí thế kiêu ngạo không ai sánh bằng.
 
Khóe miệng Vệ Lang cong lên, hắn không so đo với tiểu nha đầu tính khí thất thường, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn nàng chui vào xe ngựa, bánh xe tung lên từng đợt bụi mù mịt, trong đầu nhớ tới những hình ảnh ở thư phòng suốt thời gian qua. Dáng vẻ cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi luyện viết, dáng vẻ nghịch ngợm cắn hỏng cán bút của hắn, hay là những lúc nàng đột nhiên dừng lại, xoa trộm ngón tay than đau…
 
Khi đó, thư phòng luôn yên tĩnh vắng lặng giống như tràn đầy sức sống.
 
Nhưng những phút giây đẹp tươi náo nhiệt đó sẽ không bao giờ quay trở lại.
 


Bình luận

Truyện đang đọc