DANH MÔN KIỀU THÊ

Nghe nói tỷ tỷ, tỷ phu muốn cùng nàng tới Lâm uyển cưỡi ngựa, Lạc Bảo Châu cao hứng hỏng rồi, thay trang phục cưỡi ngựa bắn cung, dắt ngựa nhỏ ra cửa, kết quả nhìn thấy hai người này ngồi chung một con ngựa, bọn họ không để ý, ngược lại nàng đỏ mặt.

Lúc trước không hiểu rõ thế nào là phu thê, dẫu sao phụ thân và mẫu thân tương kính như tân, không bao giờ có hành động quá mức, nhưng nhìn Vệ Lang và Lạc Bảo Anh, nàng dường như càng hiểu rõ ý nghĩa của hai từ phu thê, nếu đổi thành nàng, cũng thích loại này, luôn ngọt ngọt ngào ngào, ai cũng không thể rời bỏ ai.

Thấy nàng ngượng ngùng cúi đầu, Lạc Bảo Anh nói: “Tỷ phu muội cưỡi ngựa không xong, cho nên hôm nay để ta mang chàng.”

Nghe được câu này, Lạc Bảo Châu vừa muốn cười, vừa cố gắng không để mình lúng túng xoay người lên ngựa, Lạc Bảo Anh dặn nàng đội mũ có rèm rồi cùng đi về phía cửa thành.

“Gần đây ca ca và tẩu tử thế nào?”

Lạc Bảo Châu nói: “Tốt vô cùng, hôm qua muội tới chỗ bọn họ dùng cơm, Đại ca cứ gắp thức ăn cho Đại tẩu suốt thôi, chỉ tiếc Đại tẩu không biết cưỡi ngựa, bằng không tẩu ấy đi cùng thì càng náo nhiệt.”

“Thôi, bên ngoài gió lớn, vạn nhất lại bị lạnh cóng, lúc trở về muội dặn dò ca ca để hàng ngày tẩu ấy ăn nhiều hơn, phải dưỡng cơ thể thật tốt mới được.” Lạc Bảo Anh ra khỏi cửa thành, thúc vào bụng ngựa, phóng vụt đi.

Lạc Bảo Châu cưỡi ngựa nhỏ không biết làm sao, cũng chưa từng có chỗ rộng lớn để luyện tập, rất nhanh đã bị ném lại phía xa, quay đầu nhìn thấy nàng sắp biến thành một chấm đen nhỏ xíu, Lạc Bảo Anh dừng lại chờ. Nam nhân phía sau vẫn thong thả thoải mái ôm eo nàng, dáng vẻ hưởng thụ, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt.

Không biết sao hắn lại biến thành dáng vẻ này, Lạc Bảo Anh chế nhạo: “Nếu lúc trước ta biết chàng mặt dày như vậy, e rằng phải ghét bỏ chàng.”

Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Thế mà nói sai rồi, ta mặt dày là bởi vì nàng, nàng nên phụ trách vấn đề này.” Đặt vào trước kia, đặt vào bất kỳ cô nương nào, hắn đều không làm được, đương nhiên, cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhớ tới sư phụ nói, nữ nhân sẽ chỉ làm một người trở nên mềm yếu, tuy hắn không đến mức mềm yếu, nhưng đã có không ít thay đổi, lúc làm việc nghĩ nhiều hơn, nội tâm cũng tràn đầy, bị nàng che phủ đến không còn một lỗ hổng. Nhưng mà trăng tròn rồi lại khuyết, nước đầy quá sẽ tràn, ngược lại bọn họ đi đến bước này, là nên để cho gia đình nhỏ của mình càng giống một gia đình hơn.

Sau này con cái đầy nhà, lại là một loại hạnh phúc khác.

Đó là những kỳ vọng tương lai, hắn nghiêng đầu cách mũ có rèm hôn lên mặt nàng, Lạc Bảo Anh phất tay: “Cái gì cũng đẩy lên người ta, rõ ràng chàng là trời sinh.” Thấy Lạc Bảo Châu càng ngày càng gần, nàng cảnh cáo, “Lát nữa không cho phép lại hôn ta, bằng không ta vứt chàng xuống ngựa, tự mình cưỡi ngựa đi.”

Hắn nhướn mày nói: “Nàng muốn trở thành cọp cái hả?”

“Vậy chàng có sợ không?” Nàng liếc hắn một cái, vung roi ngựa.

“Sợ, xin nữ hiệp bỏ qua cho tiểu nhân.”

Lạc Bảo Anh thấy hắn phối hợp như vậy, bật cười.

Lạc Bảo Châu đuổi kịp tới, đổ mồ hôi đầm đìa, kêu lên: “Làm thế nào mà ngựa của Tam tỷ chạy nhanh vậy,” nàng tỉ mỉ nhìn ngó, cảm thấy quen mắt, vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nhớ ra, “Đây là Phi Tuyết đúng không? Tỷ cưỡi nó vào lần tiên đua ngựa? Vậy không phải…”

Là ngựa của La Thiên Trì?

Thấy Lạc Bảo Châu hoài nghi, Vệ Lang nói: “Ta thấy tỷ tỷ muội thích con ngựa này, đặc biệt tới tìm Hầu gia mua lại, Hầu gia cũng bán cho mặt mũi.”

Thì ra là thế, Lạc Bảo Châu cười hì hì nói: “Tỷ phu đối với tỷ tỷ thật tốt nha!” Trong lòng không khỏi hâm mộ, đáng tiếc mình chưa tìm được người như vậy, nhưng giả sử tỷ tỷ không thích tỷ phu, tỷ phu tốt thế nào đi nữa cũng vô dụng, có thể thấy vẫn phải là lưỡng tình tương duyệt.

Ba người thong thả đi về phía Lâm uyển, vừa đến, liền thấy một vị công tử cưỡi ngựa nghênh đón, thấy hai phu thê kia cưỡi chung một con ngựa, có chút giật mình, Vệ Lang không tiện ngay trước mặt nam nhân khác tình chàng ý thiếp với Lạc Bảo Anh, xoay người xuống ngựa, nói với công tử kia: “Nguyên Thiển, ngươi mới đến sao?”

Công tử kia đúng là Mạnh Nhị công tử Mạnh Thâm, nhưng Lạc Bảo Châu không hề biết, chỉ cho là bằng hữu của Vệ Lang, tò mò nhìn hắn một cái, chỉ thấy tu mi mục lãng, cực kỳ anh tuấn, lời nói cử chỉ rất có phong độ của người trí thức, nàng nghĩ thầm, lớn lên thật tốt quá, hẳn là người đọc sách, đang suy nghĩ, Mạnh Thâm cũng nhìn sang nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Bảo Châu rũ mắt theo bản năng.

Khuôn mặt tú lệ của tiểu cô nương mơ hồ hiện ra sau lớp rèm trên mũ, Mạnh Thâm biết là chuyện gì xảy ra, vì mẫu thân đã nhắc tới Lạc gia, mà gần đây Vệ Lang thường xuyên qua lại với hắn, e rằng là vì chuyện chung thân của hắn, đây đại khái là Lạc Tứ cô nương. Hắn xuống ngựa cười nói: “Mới đến được một lúc, ta hiếm khi tới Lâm uyển, vừa đến vườn đỗ quyên nhìn một chút.”

Vệ Lang nói: “Nơi khác còn có rất nhiều cảnh vật, lát nữa chúng ta phóng ngựa đến.”

Lát nữa? Chẳng lẽ còn phải đợi người nào, Mạnh Thâm khó hiểu, chỉ là tính tình hắn trầm lặng nên không hỏi, chỉ đứng tán gẫu cùng Vệ Lang, không bao lâu, liền thấy một con ngựa từ xa chạy như bay tới, chớp mắt đã đến bên cạnh.

Nam nhân trẻ tuổi lập tức nhảy xuống, sang sảng nói: “Đợi lâu đi, chỉ vì chuẩn bị cơm trưa hôm nay nên trì hoãn thời gian. Vệ Tam ca, Mạnh công tử, ta lệnh hạ nhân mang theo không ít rượu, còn có thức ăn đã chuẩn bị xong từ tối hôm qua, chúng ta không say không về.”

Cho dù không nhìn thấy, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết là ai, trong lòng Lạc Bảo Châu nhảy dựng lên, nhíu mày hỏi Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, sao tỷ mời hắn tới đây? Còn có công tử kia…” Nghĩ đến vừa rồi La Thiên Trì gọi là Mạnh công tử, mắt nàng trợn tròn, “Sẽ không phải là Mạnh Nhị công tử lần trước tỷ nói chứ?”

“Đúng vậy.” Lạc Bảo Anh cười nói, “Thế nào? Ta thấy rất tốt, luận tài hoa có tài hoa, luận dung mạo có dung mạo, lớn hơn muội bốn tuổi, thật thích hợp.”

Nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Thâm, mới hiểu được vì sao Vệ Lang phải làm mối, thật sự là không chê vào đâu được.

Lạc Bảo Châu nghĩ thầm nếu không có La Thiên Trì ở đây, có lẽ nàng sẽ có chút tâm trạng để chú ý Mạnh công tử kia, nhưng bây giờ, chỉ cần hắn mở miệng nói một câu, nàng đều phải vội vàng hít thở một hơi, mới có thể bình tĩnh hơn chút. Nhưng Tam tỷ có ý tốt, thì ra hôm nay cùng tỷ phu tới đều là vì nàng.

Không biết cảm ơn e là không có lương tâm, nàng cười nói: “Cũng tốt, nhưng phải để muội suy nghĩ một chút.”

Loại chuyện này, tự nhiên không cần lập tức ra quyết định, Lạc Bảo Anh kéo dây cương ngựa của Lạc Bảo Châu: “Đi, ta dẫn muội đi cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của muội quá kém!”

“Được.” Nói tới cái này, Lạc Bảo Châu lại cao hứng, “Muội vẫn luôn phiền não vì không thể chạy nhanh, khó có khi tới Lâm uyển.” Nàng sờ con ngựa của mình, “Tiểu Táo Nhi, mày phải học tập ngựa lớn của người ta, nhìn cái chân vừa ngắn vừa nhỏ của mày xem, lúc nào cũng chậm rì rì.”

Năm đó La Thiên Trì chọn cho nàng con ngựa này, trên cổ có một vệt đỏ thẫm, nói là rất trung thành với chủ nhân, sau đó nàng đặt tên cho nó là Tiểu Táo Nhi. Quả thật Tiểu Táo Nhi rất ngoan, chưa bao giờ hất nàng xuống, đi đứng vững vàng, cũng không tức giận lung tung.

Lạc Bảo Anh nghe vậy thì cười: “Con ngựa này trời sinh nhỏ, nhưng không có nghĩa là chạy chậm, muội là người cưỡi ngựa, phải biết đốc thúc nó, muội không dùng lực, nó cho rằng muội không muốn chạy nhanh đấy.” Nàng nói, “Kéo chặt dây cương thử xem!”

Kéo chặt không biết miệng nó có bị đau hay không, Lạc Bảo Châu nằm bò trên lưng ngựa, cẩn thận nhìn, còn duỗi tay sờ đầu nó, La Thiên Trì nhìn từ xa, chỉ cảm thấy buồn cười, một người cưỡi ngựa cưỡi bốn, năm năm mà còn chưa học được, cũng là thần kỳ, ước chừng chỉ có nàng đần như vậy mới có thể.

Hắn phóng ngựa tới, tiếng vó ngựa đạp đạp, đột nhiên vang bên tai, Lạc Bảo Châu ngẩng đầu nhìn thấy hắn, hoảng sợ, ậm ừ nói: “Hầu, Hầu gia…”

Da mặt dường như cương cứng, trước kia chưa từng thấy nàng sợ hắn như vậy, La Thiên Trì khó hiểu, nói đĩnh đạc: “Ngựa này cho muội cưỡi thật quá lãng phí, muội còn chưa học được hả?”

Thấy đệ đệ đột nhiên tới đây, Lạc Bảo Anh cũng không để ý, dẫu sao bình thường  La Thiên Trì chỉ thích tìm cớ tiếp cận nàng, chớ nói bây giờ, nàng bảo vệ muội muội: “Ngày thường Châu Châu không tiện ra ngoài, nhà chúng ta lại không to như Hầu phủ, muội ấy đi đâu luyện, bây giờ cưỡi như vậy đã không tệ.”

Lạc Bảo Châu chỉ muốn đi, thúc giục Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, chúng ta mau đi cưỡi ngựa thôi, không phải tỷ muốn dạy muội sao?” Vừa nói vừa kéo dây cương, sử dụng lực đạo rất lớn, lần đầu tiên Tiểu Táo Nhi cảm nhận được sức lực của chủ tử lớn như vậy, bốn vó mừng rỡ chạy đi.

Gió thổi qua mặt, thổi trúng nàng có chút đau, nhưng nàng chỉ muốn cách La Thiên Trì càng xa càng tốt, quên mất sợ hãi, cả người nửa nằm trên lưng ngựa, giống như vệt sáng lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

“Ta đã nói cưỡi không tệ.” Lạc Bảo Anh nói, “Ta đuổi theo Châu Châu, đệ cùng tướng công và Mạnh công tử chơi đi, đúng rồi, quan sát thật kỹ Mạnh công tử cho ta.”

La Thiên Trì dời ánh mắt về, khó hiểu: “Vì sao?”

“Chọn tướng công cho Châu Châu, đương nhiên phải cẩn thận một chút.”

Lúc này hắn mới biết nguyên nhân, khó trách không giải thích được sao lại cứ phải ra ngoài cưỡi ngựa, bằng không ba người bọn họ ở Hầu phủ, còn không phải là tự do tự tại, đằng này thế nào cũng phải dẫn theo người xa lạ, đương nhiên là có chút xa lạ với hắn, thì ra là tới để tìm hiểu nhau. Hắn lắc đầu: “Ta thấy không thích hợp, dù sao Mạnh công tử cũng là cử nhân, thế nào cũng phải cưới một tiểu thư khuê các chứ? Châu Châu có điểm nào giống, hơn nữa nàng cũng không thông minh, Mạnh gia có thể thích sao?”

Không ngờ tới hắn hạ thấp muội muội như vậy, Lạc Bảo Anh nhíu mày nói: “Nói bậy gì đó, bây giờ muội ấy không giống khi còn bé, rất chăm chỉ đọc sách, cũng viết chữ rất đẹp, có chỗ nào không thích hợp? Đệ chỉ cần giúp ta nhìn Mạnh công tử là được.” Nàng vung roi ngựa, giục Phi Tuyết đuổi theo.

Khóe miệng La Thiên Trì kéo căng, trở lại bên cạnh Vệ Lang, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Mạnh Thâm, nghĩ thầm lớn lên cũng anh tuấn, lời nói cử chỉ văn nhã hào phóng, sợ là không coi trọng Lạc Bảo Châu. Lạc Bảo Châu ấy mà, chỉ thích hợp nuôi ở… Hắn nhất thời cũng không nghĩ ra, chỉ cảm thấy giống như nàng không nên gả cho kiểu người này.

Ba người vừa nói vừa cưỡi ngựa, thong thả đi, La Thiên Trì nghĩ đến một chuyện nên nói với Vệ Lang: “Gần đây ta nghe nói luôn có tấu chương buộc tội Vệ gia nhà huynh?”

“Ừ, mấy ngày trước còn buộc tội Nhị bá phụ ta, làm cho ông ấy sứt đầu mẻ trán, nhưng không đến mức tổn thương nền tảng.” Trong lòng Vệ Lang biết là Tôn gia, chẳng qua giương cung mà không bắn thôi.

Hắn không làm gì, Tôn gia lại làm đến gay gắt kịch liệt, sẽ chỉ khiến Dương Húc càng phản cảm.

La Thiên Trì thấy hắn đã định liệu trước liền không nhắc tới nữa.

Tới buổi trưa, mọi người lục tục trở về, Lạc Bảo Châu được Lạc Bảo Anh dạy dỗ, kỹ thuật cưỡi ngựa có chút tiến triển, chỉ là tốn không ít sức lực, ra một thân mồ hôi, nàng ngồi hóng mát, Tiểu Táo Nhi ở bên cạnh nhàn nhã ăn cỏ.

La Thiên Trì ở đằng xa sai người mang rượu và thức ăn lên, ba nam nhân ngồi ăn uống cùng nhau, La Thiên Trì phát hiện Mạnh Thâm thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Lạc Bảo Châu, nhưng nhìn không ra yêu ghét, hắn nghĩ thầm loại nam nhân này cái gì cũng giấu trong lòng, Lạc Bảo Châu đần như vậy sao có thể đoán được? Thấy thế nào cũng không thích hợp.

Đến khi Lạc Bảo Anh tới, hai tỷ muội chọn một cây cao, ngồi dưới đó dùng cơm, Lạc Bảo Châu ăn được mấy miếng liền cười nói: “Làm từ tối qua mà còn rất tươi, ăn vào cứ như hôm nay mới làm.”

“Muội biết làm thế nào không, là dùng băng lạnh, ướp từ tối hôm qua đến sáng nay mới mang ra.” Lạc Bảo Anh giải thích.

Lạc Bảo Châu líu lưỡi, một thời gian nữa mới tới mùa hè, vậy mà Hầu phủ có thể dùng băng để làm loại chuyện này, quả nhiên là giàu có, khó trách nhắc tới hắn, ai cũng là dáng vẻ hâm mộ. Nàng nghĩ thầm, giả sử La Thiên Trì không phải Hầu gia, mà chỉ là ca ca nhà bên thì tốt rồi, nàng hẳn là không chút do dự nói với mẫu thân và Tam tỷ.

Thong thả ăn xong bữa trưa, Vệ Lang tới nói chuyện cùng Lạc Bảo Anh, vừa uống rượu nên hai má ửng đỏ, dù đứng cách một đoạn nhưng Lạc Bảo Châu nghiêng mắt là có thể thấy một bàn tay của hắn ôm lấy eo Lạc Bảo Anh, hai người suýt chút là mũi chạm mũi, nàng sợ quấy rầy, lặng lẽ dịch sang phía đông.

Tiểu Táo Nhi thấy, lập tức đi theo, hướng về phía nàng hí vang.

Nàng duỗi tay ôm cổ nó, vuốt ve bờm nó, cảm thấy làm con ngựa thật tốt, không có bất kỳ phiền não nào, chỉ cần có cỏ ăn là được, nhìn xem bụng nó càng ngày càng tròn đây này.

Nàng có ý xấu gãi nó mấy cái, cười khanh khách.

“Cẩn thận nó đá muội.” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói, “Không được sờ lung tung vào bụng ngựa, cho dù là tính khí tốt, cũng khó tránh khỏi mất hứng.”

Người nàng cứng đờ, miệng lại phản bác theo bản năng: “Ta thường xuyên gãi nó, nó mới không đá đâu!”

“Phải không?” La Thiên Trì đi tới.

Áo choàng màu tím nhạt thêu mây ở ngay trước mắt, phía trên giống như mang theo hương vị nam nhân, theo gió bay tới chóp mũi, Lạc Bảo Châu mím chặt miệng, đột nhiên đứng lên.

Thấy nàng lại muốn trốn đi, La Thiên Trì nói: “Sao bây giờ muội sợ ta như vậy?”

Lạc Bảo Châu nghĩ thầm mới không phải sợ, chỉ là không muốn chịu thêm cám dỗ, nàng nhàn nhạt nói: “Không sợ, ta là đột nhiên nghĩ đến có chuyện phải làm, ta đi đây.”

“Có chuyện gì?” Hắn đi lên một bước hỏi.

“Là, là…” Nàng nói không thành tiếng.

Hắn đứng quá gần, nàng lập tức cảm thấy trong lòng trướng đầy, sắp sửa nổ tung ra, khiến nàng khó có thể thừa nhận, mỗi lần đều là như thế, dường như không thể tiếp tục nhìn thẳng hắn. Nhưng lại khó mà quên được, loại cảm giác này tra tấn nàng, hàng đêm khó có thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc trở mình đều là bóng dáng hắn.

Cũng không biết từ khi nào trở nên sâu đậm như vậy, chính nàng cũng không nói rõ, dù thế nào cũng không nói rõ.

Bây giờ nàng chỉ cảm thấy khó chịu, có lẽ vẫn còn một biện pháp khiến nàng thoải mái hơn.

Nàng nắm chặt tay, lấy hết can đảm nói: “Bởi vì ta, ta rất thích huynh.”

Thanh âm quá nhẹ giống như tiếng muỗi kêu, hắn nhướn mày nói: “Muội nói gì? Từ lúc nào muội ngay cả nói chuyện cũng không dám?”

“Ta nói, ta thích huynh,” nàng ngẩng đầu, cắn răng nói, “Cho nên ta không dám nói chuyện với huynh, không dám nhìn huynh, không dám làm bất cứ chuyện gì!”

Ánh mắt tiểu cô nương lóe sáng, giọi lại ánh mặt trời nóng hầm hập.

La Thiên Trì nhìn chằm chằm nàng, giống như là nghe không hiểu, một lúc sau đột nhiên cười to.

Cười không hề cố kỵ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn tưởng nàng đang nói đùa sao? Hay là cảm thấy nàng đang nói nhảm? Lấy hết dũng khí lại có được phản ứng như này.

Sắc mặt Lạc Bảo Châu hơi tái, đôi mắt đỏ lên, có lẽ đây chính là kết quả nàng mong muốn.

Nàng gục đầu xuống, xoay người rời đi, ai ngờ La Thiên Trì đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc