ĐẤU PHÁ CHI XUYÊN QUA CHỈ VÌ CÁC NGƯƠI

Chương 102 : Khởi Chiến 

Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt sáng gắt gao nhìn chăm chú lên thân thể gã thanh niên ở cách đó không xa hơi lộ rõ vẻ đơn bạc , ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú nọ . Tại ở đó , nàng có thể mơ hồ nhận rõ hình dáng thiếu niên trước đây . Chỉ bất quá , ba năm tuế nguyệt phai mờ đi không còn vẻ thiếu niên non nớt và ấu trĩ . Hiện tại thanh niên phía trước mặt , lại tiếp tục tái hiện thiên tài Tiêu Gia năm đó , trong đại sảnh đột nhiên bạo phát một cổ phong mang nhuệ khí . Thay vào đó quả là thâm thúy nội liễm .

" Hắn đã thay đổi . " Trong đầu lặng lẽ thốt ra một câu . Nạp Lan Yên Nhiên trong ánh mắt thoáng có chút phức tạp , nàng chưa từng có suy nghĩ qua , cái phế vật năm đó rõ ràng thật sự có thể không hề sợ hãi đi tới Vân Lam Tông , hơn nữa tại khi đối mặt với gần một ngàn đệ tử vẫn cứ lãnh đạm xem như gió thoảng qua chưa hề có vẻ khẩn trương và đổi sắc mặt .  


" Yên Nhiên không cần khẩn trương , ngươi có nhớ những bài học ta đã dạy cho ngươi ! " Đột nhiên âm thanh của Bạch Tuyết vang trong đầu Nạp Lan Yên Nhiên làm nàng ngạc nhiên vô độ , sư thúc làm cách nào mà có thể nói chuyện với nàng được hay vậy !

" Sư thúc ngươi ...... ngươi làm sao nói chuyện được với ta ? " Nạp Lan Yên Nhiên khẩn trương hỏi .

" Làm sao thì ngươi không cần biết . Chỉ cần lãnh tỉnh có sư thúc và sư phụ ngươi ở đây Tiêu Viêm không thể làm gì được ngươi . " Bạch Tuyết trấn an lòng của Nạp Lan Yên Nhiên , nàng đoán chừng bởi khí thế của Tiêu Viêm mà khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên hơi có chút lo lắng , nàng cần đánh tan sự lo lắng đó để tiểu nha đầu này chú tâm một chút .

" Ta biết rõ sư thúc ! Ta nhất định sẽ không thua tên phế vật họ Tiêu đó ! " Nạp Lan Yên Nhiên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh , nàng hứa chắc nịch với Bạch Tuyết .


" Được rồi đừng xem thường hắn ! " Bạch Tuyết không muốn tạt một xô nước lạnh vào mặt Nạp Lan Yên Nhiên rằng có cố gắng ra sao thì cũng thua Tiêu Viêm , cho nên nàng ậm ự nhắc nhở Nạp Lan Yên Nhiên cho xong .

" Nạp Lan Gia - Nạp Lan Yên Nhiên ." Chậm rãi đứng lên , Nạp Lan Yên Nhiên thân thể mềm mại cao ngất giống như một đóa tuyết liên , cặp mắt sáng nhìn Tiêu Viêm chăm chú . Trong thanh âm cũng giống như người sau khi bình tĩnh trở lại bình thường vậy .

" Đó là Tiêu gia cái tên Tiểu gia hỏa ấy ? Không phải đều nói là phế vật tự mình không thể chứa đựng đấu khí sao ? " Phía trên cây Đại thụ , Gia Hình Thiên nhìn về phía Tiêu Viêm , trong mắt có tới vài tia kinh ngạc , khẽ cười nói " Ha hả , hãy nhìn hắn lúc này đây chính hiệu khí phách . Cũng không giống ngoài mạnh trong yếu giả vờ mạnh mẽ mà đến , hơn nữa , ngay cả khi giả vờ mà có thể đứng ở giữa Vân Lam Tông này cố ý đặc biệt kết hợp chỉnh thể khí thế mà vẫn duy trì bình tĩnh như vậy . Đây không phải là trên người bình thường có thể làm được a . "


Cách Gia Hình Thiên không xa Pháp Mã có chút gật gật đầu , ánh mắt già dặn kinh nghiệm chậm rãi đảo qua Tiêu Viêm . Một lát sau , dừng lại ở trên gương mặt gã hậu sinh . Giữa đôi lông mày đột nhiên hơi nhíu lại thốt ra nói " Không biết tại sao tựa hồ đối với hắn ta có loại cảm giác khá quen thuộc . "

" Ta cảm thấy người kia nhất định sẽ không để sư điệt của mình thua . Tiểu tử Tiêu Viêm lần này sợ là ăn khổ ! " Gia Hình Thiên cười nhẹ một tiếng

" Hắc hắc hắc , cái Lão gia hỏa Nạp Lan này , Tiêu gia tiểu tử đây chính là thiếu chút nữa trở thành con rể Nạp Lan gia tộc đây mà ? Tựa hồ nhìn qua cũng không giống như lời đồn đãi là cái thứ phế vật a , khí phách cùng tâm tính như vậy . Ta đã từng nhìn qua trong những người trẻ tuổi , cũng không có mấy người " Mộc Thần quay đầu đối diện với Nạp Lan Kiệt cười nói , ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Tiêu Viêm trong dáng tươi cười thoáng có phần giống như cười trên nổi đau của người khác vậy . Một gã tiểu tử đã được xác định là phế vật mà bị vứt bỏ đi thân phận con rể . Bây giờ biểu hiện ra ngoài , cũng được biết đến như là một thiên tài so với một số trong những người xuất sắc . Mặc dù Nạp Lan Kiệt sẽ không vì vậy mà xuất hiện cái loại tâm trạng hối hận đau đớn - đến mức muốn chết mà không được nhưng có thể hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có mấy phần ảo não .
Nạp Lan Kiệt sắc mặt khó coi hung hăng liếc mắt qua Mộc Thần một cái , hiếm khi được cùng hắn nói một vài lời vô nghĩa . Cười lạnh một tiếng , thuận tiện tiếp tục đem ánh mắt nhìn kỹ ở trên người gã thanh niên tuấn tú đơn độc , trong lòng suy nghĩ quay cuồng .

Tuy rằng Nạp Lan Kiệt đã sớm biết được Tiêu Viêm thoát khỏi cái danh tiếng phế vật cứ bám dai mãi , nhưng hôm nay kẻ hậu sinh đó biểu hiện ra ngoài tâm trí cùng với định lực lại vẫn như cũ đều là làm cho lão trong lòng cảm thấy kinh ngạc , kinh ngạc rất nhiều . Cũng chỉ có thể thương tiếc thở dài một tiếng sự tình đã đến nông nổi này nói bất cứ điều gì cũng đều vô ích , lão chỉ có thể hy vọng . Đợi sau khi kết thúc cái gọi là ba năm ước hẹn này , Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên trong lúc đó mọi khúc mắc có thể hòa tan , nếu có thể tái hòa nhập quay về tốt lành như thế , vậy có lẽ là cái suy nghĩ quá đáng . Thậm chí là đồng ý cho hai người hậu sinh tài năng lấy nhau , nhưng nếu không thể cũng đủ để khiến cho Tiêu Viêm không hề đối với Nạp Lan Gia có ấp ủ trong lòng mối hận thù . Vậy cũng có thể khiến Nạp Lan Kiệt thoáng dễ chịu một chút , dù sao cái tên thanh niên Tiểu gia hỏa này bây giờ theo Nạp Lan Kiệt xem ra , về cơ bản đã có đầy đủ các điều kiện để trở thành cường giả .
Tâm trí định lực xuất sắc , thiên phú tu luyện ưu tú cũng vì một cái ước định đó , hắn nghị lực kiên trì phấn đấu ba năm , có vài thứ đồ vật này nọ Tiêu Viêm con đường dẫn đến cường giả , sẽ giúp đỡ thuận lợi thông suốt hơn rất nhiều . Bị một gã thanh niên mà tiềm lực không biết căn nguyên giới hạn này ghi hận , Nạp Lan Kiệt cũng không cho rằng đây là sự tình làm cho người ta vui sướng gì .

" Xem ra , phải phái người cùng Tiêu Gia tiếp xúc giao thiệp một chút a " Trong lòng thở dài một tiếng , Nạp Lan Kiệt lắc lắc đầu mang tâm trạng u ám ném vào giữa sân . Lão hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi sắp bắt đầu ba năm ước hẹn kia vậy .  

Pháp Mã chợt nhìn lên khung cửa kính chính điện của Vân Lam Tông liền thấy một hồng y nữ tử , suối tóc như tuyết đứng đó quan sát . Ánh mắt thiếu nữ nhìn Tiêu Viêm thâm thúy , sau lại nở một nụ cười quái dị làm cho Pháp Mã da gà da vịt đều nổi hết lên . Hắn nhỏ to thì thầm với Mộc Thần , Nạp Lan Kiệt , Gia Hình Thiên và Hải Đông Ba " Các ngươi xem nàng xuất hiện rồi ! Còn cười quái dị nữa chứ . "
" Ực ! Ta nói nàng hẳn là tính toán cái gì đó ! Tốt nhất chúng ta chỉ nên xem thôi đừng nhúng tay vào việc của Vân Lam Tông ! " Mộc Thần run rẩy , hắn nằm ác mộng về đầu quái vật khổng lồ đó mấy đêm liền , cả đi trút bầu tâm sự cũng không dám đi . Bạch Tuyết không chỉ khuynh quốc khuynh thành mà trong mắt mấy lão già bọn họ nàng còn là mỹ nhân tàn độc , lãnh huyết , đụng vào là chết không toàn thây .

" Ta là Vân Lam Tông trưởng lão - Vân Phá Thiên ! " Một bạch y lão giả đảo mắt nhìn Tiêu Viêm , cũng chẳng để Tiêu Viêm tiếp lời hắn lại nói tiếp " Hôm nay Tông chủ và Thiếu Tông chủ ở bên ngoài chưa về , bởi vậy lần ba năm ước hẹn này . Là do lão phu chủ trì , lần tỷ thí này cốt ý để luận bàn điểm đến ............. "

" Sống chết đều bởi mệnh trời . " Thanh âm nhẹ nhàng, bỗng nhiên vang lên , cắt ngang lời nói Vân Phá Thiên . Mọi ánh mắt trong quãng trường , theo thanh âm di động cuối cùng dừng lại trên người hắc bào thanh niên ở tại kia , từng người vẻ mặt hơi khác nhau . Rất nhiều người đều không nghĩ tới Tiêu Viêm sẽ nói ra những lời như vậy . Phải biết rằng đối thủ của hắn chính là trọng điểm bồi dưỡng của Vân Lam Tông .
" Ha hả , tiểu tử này có khí phách " Phía trên cây đại thụ , một ít Lão gia hỏa tính nết cổ quái , cũng đều là nhịn không được bật cười to . Lại thêm có người còn đối với Tiêu Viêm giơ ngón tay cái lên .

Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt khẽ nâng , nhìn chăm chú Hắc bào thanh niên bên kia , trong con ngươi đen nhánh , tựa hồ đang nhảy lên một ít dao động khó có thể che dấu là oán giận a . Sau một lúc lâu , nàng hơi hơi gật gật đầu , thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng " Tùy ngươi "

Bàn tay chậm rãi nắm chuôi thước , đột nhiên mạnh mẽ rút ra , Huyền Trọng Xích mang theo một cỗ phong thanh áp bức , chỉ xéo lên mặt đất , kình phong từ thân thước đem bụi bặm trên mặt đất thổi dựng lên . Nhàn nhạt Thanh sắc Đấu khí lượn lờ tại bên ngoài thân thể , Tiêu Viêm chằm chằm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên thốt " Ba năm chi ước , ta tới đúng hẹn . Hôm nay , giải quyết mọi ân oán trong quá khứ đi , năm đó ngươi và Vân Tuyết cấp cho Tiêu Gia điều sỉ nhục. Hôm nay ta trả lại báo đáp. " không sai đợi xử ngươi xong ta sẽ tìm Vân Tuyết tính sổ luôn một thể . Đem mối nhục năm đó từ từ mà tính với các ngươi . Vân Tuyết ta nhất định mang ngươi dày xéo dưới thân .
" Tiêu Viêm ngông cuồng , tên của Thiếu Tông Chủ Vân Tuyết có thể tùy ý gọi loạn ! " Vân Phá Thiên nhíu mày tức giận , một tên phế vật của Tiêu gia lại dám ngang nhiên hô hào tên của thiếu tông chủ đúng là chán sống . 

Mấy lão già trên kia một phen xém cắn lưỡi , trừng to con mắt thầm nói " Kiêu ngạo cũng nên có trừng mực cư nhiên dám công khai gọi thẳng tên Vân Tuyết , tiểu tử thúi này chê sống quá dài mà ! " 

Bạch Tuyết đứng trong phòng quan sát hết thẩy sự việc , cũng là nghe đến Tiêu Viêm hô hào danh tính của nàng còn muốn tính sổ chuyện sỉ nhục nữa chứ . Gân xanh trên trán của Bạch Tuyết hiện lên khuôn mặt lạnh lùng , đôi mắt hóa thành màu tím , đợi lát ngươi cùng Yên Nhiên đấu xông ta sẽ bẻ gãy răng của ngươi .

Ngọc thủ vươn ra , phía trên ngón tay một cái Nạp giới màu ngọc bích hào quang chớp động , một thanh trường kiếm thon dài màu xanh nhạt , trong nháy mắt xuất hiện , mũi kiếm nghiêng nghiêng . Ánh mặt trời tỏa chiếu vào phản xạ phát ra một mảnh lạnh lẻo . Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt đẹp nhìn đối diện với cặp mắt đen nhánh kia , mang theo tức giận lạnh lùng nói " ngươi là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên sư thúc , dựa vào ngươi mười năm nữa cũng không đánh lại người . Bắt đầu đi ! "
P/S : lạc lạc thi xong nên đăng truyện ^^

Bình luận

Truyện đang đọc