ĐẤU PHÁ CHI XUYÊN QUA CHỈ VÌ CÁC NGƯƠI

Chương 108: Độc nhất là đàn bà ( tiêu đề không liên quan =,=" )

Đợi cho Tiêu huân nhi, Hổ gia vác Tiêu viêm và Ngô hạo mang về nội viện, còn những tên đệ tử ngoại môn khác thì được Tô thiên đại trưởng lão ra lệnh cho một số lão tân sinh mang về giùm, vì lần này Bạch tuyết tự nhiên ngoài ý muốn ra mặt dạy dỗ nên Tô thiên đành phải cho những ngoại môn đệ tử có mặt ở đây được đặt cách bước vào nội viện, coi như là thương hại chúng đi.

Chính Tô thiên cũng không biết là Tiêu viêm hắn đã đắc tội gì với Bạch tuyết tiểu nha đầu này mà khiến nàng điều động lớn như thế lực lượng, Lâm phong, Triệu vũ linh, Thượng quan vô ngạo, Tử nghiên ai cũng được nàng gọi ra để xử lý một tên đấu linh như Tiêu viêm. Tuy tên Tiêu viêm này thực lực thật sự rất mạnh, có thể một mình cân hết đám đệ tử ngoại môn, nhưng nếu đã bị Bạch tuyết để mắt tới, thì với thực lực của Bàn long trong nội viện, Tiêu viêm e là sống không nổi những tháng ngày sau!


Dù Tô thiên và Hổ kiền thực sự coi trong thực lực của Tiêu viêm và phong cách phong trần của hắn, nhưng Bạch tuyết thân phận trong nội viện này còn lớn hơn cả hắn, hiệu trưởng đại nhân là cái gì thực lực còn bị nàng trêu ghẹo mà không thể làm gì nàng, hắn sao dám chống đối với nàng!

Vài ngày sau khi Tiêu viêm và đám đệ tử ngoại môn gia nhập nội viện, thì cơn sóng lớn bắt đầu nổi lên, Bạch bang cùng vài bang phái khác bắt đầu đua nhau đi điều tra xem đám người tấn công bọn họ ở trong cuộc thi săn hỏa năng là ai. Còn tuyên bố bang phái nào dám cất giấu liền đập cho chết.

Để cho đệ tử Bàn long nghe được câu này, liền chạy ùa vào báo cáo cho Bạch tuyết nghe, lúc này Bạch tuyết đang nằm dài trên ghế há miệng để cho Thải lân và Triệu vũ linh đút nho cho mình ăn. Lâm phong và Thượng quan vô ngạo mắt lé không thèm nhìn, để cho bọn họ ăn cứt chó của ba người này, tình như cái bình, gato muốn chết.


Làm cho nàng nghe được cái tuyên bố hùng hồn đó, xém xíu bị quả nho mắc kẹt trong cuốn họng làm muốn tắt thở, Lâm phong nghe thấy mấy câu nói này, so với nàng còn kích động hơn, đòi xách mã tấu đi sang bằng Bạch bang mới ghê!

" Đừng có manh động cứ để bọn chúng sủa đi, chúng không biết Bàn long tồn tại thì cứ để như vậy! Ta từ từ sẽ tính lên chúng từng chút một! " Nàng xoa cằm, cười lộ ra cái răng nanh, mắt lóe tia xảo quyệt. Thải lân và Triệu vũ linh chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, đắc tội với ai cũng đều không nên đắc tội Bạch tuyết con người nhỏ mọn thù dai này.

" Nhưng cứ nhịn như thế, bọn chúng sẽ leo lên đầu của chúng ta ngồi! " Thượng quan vô ngạo không hiểu sao vương tử của bọn họ lại thích chơi cái trò án binh bất động này vậy? Cứ như thế danh tiếng của Bàn long sẽ bị chà đạp, trong nội viện này sẽ không ai coi trọng lấy bọn họ nữa.


" Vô ngạo, Lâm phong, các ngươi cho rằng Bàn long chỗ đứng có thể dễ dàng bị lung lay vậy sao? Có ta ở đây ai cũng đừng nghĩ đến làm bá chủ nội viện, nơi này đến Tô thiên, Hổ kiền còn phải cúi đầu trước ta, những con chó ngoài kia có là thá gì! Yên tâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi! Còn bây giờ ngoan ngoãn nghe ta chỉ thị thôi! " Bạch tuyết từ trên ghế ngồi thẳng dậy, vắt chéo một chân, khí thế nữ vương lộ ra đè ép lên người của mọi người, nếu bọn họ là kẻ thù của nàng thì sớm đã chết dưới uy áp lớn như thế rồi.

" Tuân lệnh! " Lâm phong , Thượng quan vô ngạo cuối đầu cung kính, Bạch tuyết làm cho bọn hắn lui ra, trong gian phòng chỉ còn lại Triệu vũ linh và Thải lân. Đến lúc này Thải lân mới tò mò hỏi lý do vì sao nàng lại không chịu ra mặt, mà cứ để cho bọn bang phái trong nội viện leo lên đầu lên cổ mình ngồi.
" Lão bà nàng chỉ số IQ đang xuống thấp phải không?! Thật ra đơn giản mà nói, ta còn muốn chơi đùa với đám bang phái mới nổi trong nội viện, không bao lâu nữa Tiêu viêm cũng sẽ lập ra một cái bang phái dành cho tân sinh bọn chúng, gọi cái gì mà Bàn môn thì phải? Ta muốn để chúng tự mình cắn xé nhau, mình cứ ngồi làm ngư ông đắc lợi! " Bạch tuyết điểm nhẹ cái mũi của Thải lân, cầm nó lắc lắc cưng chiều, không quên giải thích cho nàng hiểu ý đồ của mình.

" Tâm cơ của muội thật đáng sợ Tuyết nhi? Muội cảm thấy Linh bang thế nào? Sẽ có tham gia vào vụ này? Nói thế nào đó cũng là nơi ta từng sinh sống, ta không muốn các tỷ muội trong Linh bang ủy khuất! " Triệu vũ linh thở dài, Bạch tuyết tâm cơ làm nàng thật lo lắng, vốn sợ Bạch tuyết sẽ vơ luôn Linh bang vào thì nguy, nói thế nào có rất nhiều tỷ muội cùng sinh sống với nàng còn ở đó. Các tỷ muội với nàng giao tình vô cùng tốt, tình như thủ túc, nên Triệu vũ linh mới cẩn trong nhắc cho Bạch tuyết nhớ.
" Vũ linh nàng yên tâm, ta dù có độc ác thế nào cũng sẽ bỏ ra Linh bang của nàng, Hàn nguyệt cô ta là con người thông minh, Linh bang trong tay cô ta so với lúc trong tay nàng còn phát triển hơn. Cô ta vẫn còn biết sự tồn tại của Bàn long chúng ta sẽ không dám làm việc thiếu suy nghĩ, huống chi Minh ngọc và các tỷ muội khác còn ở bên nhắc nhở. Nàng cứ yên tâm! " Bạch tuyết kéo tay của Triệu vũ linh làm cho nàng ngồi vào một bên đùi còn lại của mình, hai tay ôm hai mỹ nhân, số của Bạch tuyết đúng là phúc hưởng mà! Gái nào nàng cũng không tha.

" Lão công, nàng tính chuyện của Tiêu huân nhi thế nào? Có nên mang nàng ta về đây không? " Thải lân chợt nhớ đến Bạch tuyết từng nói với nàng về mối quan hệ với Tiêu huân nhi, nên liền không ngừng ngại mà hỏi.

" Không! " Bạch tuyết trầm tư suy nghĩ một chút mới lắc đầu, nói tiếp " cứ để nàng ấy bên cạnh Tiêu viêm, giờ chưa phải lúc để ta lộ diện! " Cứ để cho Tiêu viêm sống trong cái thế giới ảo tưởng của hắn, hắn nghĩ hắn là thanh mai trúc mã với Huân nhi thì sau này có thể dựa hơi. Mơ đi, người của nàng, nàng hiểu nhất, Huân nhi giờ khắc này trái tim chỉ có nàng, còn tâm tư thì đặt trên Cổ ngọc nằm trên người Tiêu viêm. Nàng không muốn phá hư kế hoạch của Huân nhi, vì lo nghĩ cho nàng ấy nên mới không muốn lộ diện bây giờ. Cứ để nàng ấy đoán mò thân phận của nàng trong nội viện đi!
Thải lân bàn tay luồng vào vạt áo của Bạch tuyết tay còn lại khơi cằm của nàng lên, thở khí vào mặt nàng cười mị hoặc " Nàng không sợ Tiêu viêm sẽ cướp mất Tiêu huân nhi sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy! "

" Đương nhiên..........ta không sợ! Tên Tiêu viêm đó nếu có thể làm gì Tiêu huân nhi thì đã làm lâu rồi không cần nàng phải nhắc nhở! " Bạch tuyết tay bắt lại cái tay đang sờ soạng lung tung của Thải lân, trên mặt tự tiếu phi tiếu mà trả lời, nếu nàng nhớ không lầm trước kia khi Tiêu viêm rình coi lão bà nàng tắm, đã bị Huân nhi cho Lăng ảnh ném hắn ta về phòng của Tiêu chiến, lão già Tiêu chiến cứ nghĩ là thích khách nên tung một chưởng đánh thẳng vào hạ thân của Tiêu viêm, nàng nghĩ mà buồn cười, hắn còn có thể 'hoạt động' được sao? Chưa thành thái giám nhưng sống không khác thái giám là mấy a~
" Vì sao nàng tin tưởng Tiêu huân nhi tuyệt đối như vậy?! " Thải lân chu môi tỏ vẻ không phục một chút nào.

Bạch tuyết nhìn cái mặt bánh bao chiều của Thải lân không nhịn được phì cười, cuối đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta một cái, rất kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi sặc mùi ghen tuông kia " Thứ nhất, bởi vì Huân nhi là thê tử của ta, nếu đổi lại là nàng, hay Vân vận ta đều sẽ tin tưởng như thế. Thứ nhì, Tiêu viêm hắn đâu phải đàn ông đích thật, hắn vẫn chưa ý thức được bản thân giờ như một tên thái giám, nên cứ mơ tưởng viễn vong. Ta không muốn đả kích hắn, thương hại nên chưa nói cho hắn nghe sự thật thôi! " nhúng vai lắc đầu bất đắc dĩ nói.

" Muội/Nàng tốt bụng vậy sao? " Cả Triệu vũ linh và Thải lân đều đồng thanh trả lời, ánh mắt hai mỹ nhân đang ngồi trong lòng của Bạch tuyết chính là dáng thẳng mấy chữ 'nàng tốt đẹp vậy sao?', bọn họ ở cùng Bạch tuyết lâu như thế, còn không biết con người thật của nàng ra sao à! Nhất định tên tiểu tử họ Tiêu đó, đã bị Bạch tuyết hạ độc thủ gì rồi nên mới thành thái giám, tội cho chàng trai đó, nhưng thôi kệ không liên quan đến bọn họ!
" Yah ngày hôm nay hai nàng dám khi quân phạm thượng hả! Hùa nhau chống đối ta! Giỏi lắm, ta hôm nay sẽ cho các nàng biết thế nào là oai phong thần vũ, khí thế lẫm liệt khỏi mà xuống giường! " Bạch tuyết khóe môi giật giật, bi thống trong lòng nhiêu vợ quá cũng khổ, lâu lâu nói cái gì, làm cái gì mà không hợp mắt mấy lão bà thì sẽ bị họ hợp sức lại phản đối. Hừ, nàng phải chứng minh vị trí công quân của mình mới được! Liền bá đạo bế lên cả hai người, ném cái vèo lên giường, bản thân lột phăng ý phục trên người mình cùng hai con cừu nhỏ kia ra, ném loạn đi đâu đó, chiếc rèn được hạ xuống! 

Bạch đại tiểu thư làm việc không đến phiên bọn tiểu nhân như chúng ta xem, thôi đi ra ngoài chơi, trong này toàn cảnh 18+

Đêm xuống ở nội viện bên trong một cái thân mặc y phục dạ hành tung người nhảy lên mấy cái nóc nhà, phi thần bay vòng vòng, hạ xuống một cái khu rừng, đem khăn che mặt lấy xuống, còn ai ngoài Bạch tuyết nữa. Ban ngày làm đại thần, ban lên làm thâu tặc, nhưng nàng nửa đêm không ngủ với hai lão bà mà chạy đến khu rừng này làm gì? Câu trả lời chỉ có một, khi Bạch tuyết đang dựa lưng vào một thân cổ thụ to lớn, khoanh tay nhắm mắt không thèm để tâm ở đây có mai phục hay là gì không? Nàng có hẹn một người vào giờ linh này, nên mới phải tạm dừng 'công việc' ở trong phòng, tha cho Thải lân và Triệu vũ linh. 
'Xào xạt' Tiếng cây cỏ âm thanh vang lên, Bạch tuyết đôi mắt xanh như biển đen mở ra, tràn đầy ý cười và ôn nhu nhìn người đang đi đến chỗ mình. Đối phương vẫn giống như ngày đầu nàng gặp hả. Nhưng đêm nay, hình như có chút quyến rũ ma mị, người này đúng là không đi câu dẫn nam nhân thì thật tiếc quá! 

" Nàng đến trễ! " Bạch tuyết lắc mình, vô hình vô ảnh dịch đến bên cạnh đối phương đem đối phương tinh tế vòng eo ôm lấy, cảm nhận người kia thân thể hơi cứng ngắt, giống như là bất ngờ không nghĩ nàng sẽ lớn mật như thế ôm ấp! Bạch tuyết vùi đầu vào, ngửi ngửi mùi hương trên tóc đối phương, còn biếи ŧɦái đưa tay bóp cái mông của con người ta, làm ai đó mặt đỏ như con tôm luộc.

P/S: mọi người đoán thử xem người thần bí bị Bạch tỷ ôm là ai? có thân phận gì nha~ À do là bây giờ lạc đã chính thức vô Đại học nên thời gian biểu không có được rảnh tuần suất ra chương sẽ lâu hơn, truyện nào cũng vậy thôi không riêng gì bộ này. Kính mong chư vị thông cảm cho ta cái nha~ yêu yêu mấy nàng ^3^

Bình luận

Truyện đang đọc