ĐẤU PHÁ CHI XUYÊN QUA CHỈ VÌ CÁC NGƯƠI

Chương 3 : Lần đầu gặp Huân Nhi

Thời gian thấm thoát trôi qua

Gia Mã đế quốc , Ô Thản Thành, một đứa bé 7 tuổi tóc trắng tinh khiết được búi cao lên để lộ ra vài sợi 7 sắc đôi mắt màu xanh như biển đêm, nó như một bờ vực rộng thăm thẳm như không ai có thể hiểu rõ được. Khuôn mặt trắng nỏn hai má bầu bĩnh, làn da trắng như tuyết vóc người nhỏ nhỏ đang phụ một vị lão bà bà bán hàng, cửa hàng của hai bà cháu ở tận góc nhỏ rất ít khách hàng đi qua, chỉ chuyên bán một số loại trang sức nhỏ lẻ.

Chủ nhân của quầy hàng này chính là hai bà cháu Bạch Tuyết.

Bởi vì buôn bán có chút ế ẩm nên Bạch Tuyết quyết định đi ra ngoài dạo chơi vài vòng, trên đường phố đâu đâu cũng bàn tán về một chủ đề Tiêu Viêm của Tiêu gia.

Thậm chí cái tên Tiêu Viêm đã được bàn tán cả tuần nay , cái tên đó vang xa khắp Gia Mã đế quốc , Tiêu Viêm tuyệt thế thiên tài của Ô Thản Thành , mới 10 tuổi đã đạt đến đấu khí 9 đoạn , thậm chí đứa nhóc này còn có cơ hội rất lớn trước 40 tuổi trở thành đấu hoàng cường giả uy trấn Gia Mã đế quốc .


Nhưng không ai phát hiện, cứ nghe đến cái tên Tiêu Viêm thì Bạch Tuyết khoé môi cong lên thành một nụ cười lạnh. Cuộc đời đôi khi thật trùng hợp vô cùng.

Bạch Tuyết đến thế giới này đã hai năm . Nơi này tu luyện bằng đấu khí cũng giống như ở thế giới của nàng tu luyện bằng linh khí. Hai loại này cũng không khác biệt gì mấy nên chỉ cần dùng hai năm thời gian bằng thiên phú cùng huyết mạch cao quý hơn cả đấu đế huyết mạch Bạch Tuyết đấu khí đã sớm đạt đến cấp độ nhất tinh hoặc nhị tinh đấu giả. 7 tuổi đã là nhất tinh đấu giả loại này biếи ŧɦái chỉ sợ cho dù là viễn cổ bát tộc người được như Bạch Tuyết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chỉ có đều là Bạch Tuyết đem đấu khí của bản thân giấu kín đi thui nàng không muốn người khác biết hiện tại còn chưa đến lúc phải lộ diện, nàng có một kế hoạch lớn hơn nhiều. Bằng huyết mạch cùng tu vi cửu vĩ thiên hồ của nàng muốn che dấu đấu khí là một đều rất dễ như ăn cháo trắng hột vịt muối a~ đừng nói là đấu Hoàng cho dù là Cổ Nguyên hay là Hồn Thiên Đế có đến đây cũng chẳng thể nào phát hiện ra. Cho nên Bạch Tuyết mới thản thơi vô tư chơi đùa mà không sợ gì cả.


" Ui, đau quá! " một tiểu thí hài vừa đói vừa lạnh lạc sau núi hậu sơn của Tiêu gia.  Nàng ương ngạch vì Tiêu Viêm không có đến chơi với nàng. Nàng vòi Tiêu Viêm muốn theo sau núi đi chơi. Nhưng Tiêu Viêm không có đáp ứng. Nàng nhất định chờ Tiêu Viêm phải đến tìm nàng, tính tình nàng vốn ương bướng. Hiên nhiên nàng không thèm để ý đến người khác nên chơi trò chốn tìm với mọi người. Lăng lão lúc nào cũng đi theo bảo vệ nàng. Hiên nhiên chỉ cần nàng gặp nguy hiểm hoặc là kêu lên một tiếng Lăng lão sẽ xuất hiện.

Lăng lão nhìn về phía thiếu nữ quật cường phía dưới thì thở dài một hơi. Lão thầm nói trong lòng: " Tiểu thư cũng quá cố chấp đi!"

Lúc này vừa đúng lúc Bạch Tuyết đi ngang qua hậu sơn. Đương nhiên Bạch Tuyết biết hậu sơn này thuộc về Tiêu gia nàng cũng mới không rảnh rỗi đi quan tâm những kẻ đó. Nàng thấy phía trước có tiểu nha đầu bị ngã liền nhanh chóng chạy đến đỡ, nàng nâng tiểu nha đầu lên nhẹ nhàng phủi mấy vết bụi bám trên quần áo của tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu nhìn về phía nàng với con mắt kì lạ. Nàng nhìn tiểu nha đầu cười cười " Nè, ngươi nhìn ta làm gì??? Bộ mặt ta dính lọ nghẹ hả?? Ngươi không có sao đi!!"


Tiểu nha đầu ngơ ngác nhìn về phía Bạch Tuyết " Ngươi là ai vậy?" Tiêu Huân Nhi không rõ người trước mặt là ai sao lại xuất hiện ở hậu sơn của Tiêu gia? Nàng chưa từng nhìn thấy người trước mặt ở Tiêu gia còn có mái tóc của người này trắng như tuyết lại có thêm vài sợi 7 sắc. Ngay cả Lăng Ảnh luôn theo Tiêu Huân Nhi hắn từ nãy giờ chưa hề cảm thấy khí tức của một ai tiếng vào hậu sơn này như thế nào giờ lại xuất hiện ra một tiểu nha đầu. Lăng Ảnh hai mắt ngưng trọng sắc bén nhìn về phía Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết sớm đã nhận ra tiểu nha đầu này xuất hiện ở sau núi hậu sơn Tiêu gia chắc chắn là người của họ Tiêu hơn nữa nàng còn phát hiện sau lưng tiểu nha đầu này còn có một đấu Hoàng tam tinh bảo vệ dùng ngón chân nàng cũng đoán được người này không ai khác chính là con gái của Cổ Nguyên một trong viễn cổ bát tộc Cổ Huân Nhi hay là gọi Tiêu Huân Nhi phía sau đấu Hoàng tam tinh chính là Lăng Ảnh. Bạch Tuyết khuôn mặt vẫn không thay đổi nghe Tiêu Huân Nhi nói nàng cũng không trả lời liền nhìn về phía chân của Tiêu Huân Nhi, nàng cuối xuống nhìn Tiêu Huân Nhi " chân ngươi bị thương!" ngay sau đó Bạch Tuyết rút từ trên đầu ra một sợi vải nàng dùng để buộc tóc, sợi vải vừa rút ra mái tóc trắng theo đó rớt xuống dài ngang eo. Nhẹ nhàng chạm vào móng chân của Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi đau đớn nhẹ nhàng rụt chân lại. Bạch Tuyết  lên tiếng" ngươi ngồi yên nếu như bị thương không chữa trị nhất định sẽ không tốt!"
Tiêu Huân Nhi nhìn khuôn mặt non nớt của Bạch Tuyết cùng đôi mắt màu xanh như biển đêm của nàng lại không nghĩ vị cô nương trước mặt sẽ làm hại nàng cho nên liền không hề động đậy.

Bạch Tuyết nhìn nàng nở nụ cười " Ta đỡ ngươi tới tảng đá kia ngồi ta giúp ngươi băng lại vết thương. Nếu chữa trị không tốt sẽ để lại sẹo hay là di chứng gì đó. Đối với một vị cô nương như ngươi sau này có thể trở thành đại mỹ nữ nếu lưu lại bất cứ cái gì sẽ thật khó coi!!"

Nghe thấy những lời này Tiêu Huân nhi cũng có chút hơi đỏ mặt. Nàng nhanh chóng ngồi trên một tảng đá, Bạch Tuyết từ trong túi áo lấy ra một bình thuốc nước rắc lên chân Tiêu Huân Nhi rửa sách đất cát ở đó đi. Sau đó Bạch Tuyết lấy ra một bình thuốc bột rắc lên đó. Với mấy vết thương trên tay và chân Bạch Tuyết cũng làm y như vậy. Tiêu Huân Nhi nhìn về phía Bạch Tuyết hỏi: " ngươi, ngươi học được những thứ này ở đâu vậy!"
Bạch Tuyết lắc đầu cười cười " này là cách sinh tồn a~không ai dạy ta ta tự mình học"

Nghe vậy tính trẻ con của Tiêu Huân Nhi nổi lên, cô nàng tò mò hỏi " Ngươi thông minh vậy sao??"

" Điều đó là đương nhiên ta là ai chứ. Ta là văn võ song toàn, anh tuấn tiêu sái, phong hoa tuyệt đại, người gặp người thích xe thấy xe chở chí cao vô thượng Bạch Tuyết!! Còn ngươi là ai?" Bạch Tuyết khuôn mặt dày không thể nào dày hơn cũng chỉ có nàng mới có thể nói như vậy

Tiêu Huân Nhi nghe mấy lời của Bạch Tuyết có chút biểu môi " Ta gọi Tiêu Huân Nhi"

" Oa ngươi là Tiêu gia người sao!! Mà nè ta giúp ngươi như vậy ngươi có gay không báo đáp ta a~" Bạch Tuyết dùng tiểu hồ ly gian sảo ánh mắt nhìn Tiêu Huân Nhi từ từ sa vào bẫy của nàng.

" Báo đáp!! Ngươi muốn báo đáp cái gì??" Tội nghiệp Tiêu Huân Nhi không hề biết bản thân sắp đưa vào miệng con hồ ly tu luyện hơn ngàn năm này
" Ngươi gọi ta Tuyết Nhi đi ta sẽ gọi ngươi Huân Nhi thế nào??"

" Được"

Bạch Tuyết nhìn về phía Tiêu Huân Nhi cười cười " như vậy ta chữa thương cho ngươi hay là sau này ngươi kết hôn với ta đi"

Tiêu Huân Nhi đỏ mặt, nàng mặc dù chưa rõ kết hôn là cái gì nhưng nghe nói kết hôn sẽ giống như phụ mẫu mình ở bên cạnh nhau. Tiêu Huân Nhi lẩm bẩm nói: "Ngươi có biết kết hôn là gì không!?"

" Đương nhiên biết đó chính là cùng người mình ở cùng với nhau. Ta rất thích ngươi! Vậy nên sau này chúng ta kết hôn chịu không?!" Bạch Tuyết bộ mặt có chút ngờ nghệch nhìn về phía Tiêy Huân Nhi dĩ nhiên đang chờ đáp án từ nàng ta

Tiêu Huân Nhi chu cái mỏ nhỏ nhìn về phía Bạch Tuyết nói: "Ta và ngươi không quen nhau a. Tại sao ta phải cùng ngươi kết hôn đây!? Hơn nữa ngươi là nữ ta cũng là nữ!!"
Bạch Tuyết hướng Tiêu Huân Nhi nói " Nữ tử thì đã sao chỉ cần thích nhau là được hơn nữa ta rất thích ngươi chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?"

Tiêu Huân Nhi bĩu môi lên tiếng nói: " Ta không thích ngươi!"

Bạch Tuyết đầu ngờ nghệch nhìn về phía Tiêu Huân Nhi nói: " Tại sao lại không thích ta!?"

Tiêu Huân Nhi liên tục chu cái mỏ lên: "Ta không thích ngươi!?"

"Ọt"

Đúng lúc này bụng của Tiêu Huân Nhi sôi lên. Nàng sờ vào cái bụng của mình. Bạch Tuyết nhìn về phía Tiêu Huân Nhi lên tiếng hỏi: " Huân Nhi ngươi đói sao!?" Tiêu Huân Nhi nhìn về phía Bạch Tuyết nhưng không có lên tiếng. Bạch Tuyết lại từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn trắng, trên chiếc khăn trắng loang lổ vết tay của nàng, trong đó Bạch Tuyết nắm lấy một miếng cơm trắng và mấy miếng thịt. Nàng đưa cho Tiêu Huân Nhi nói: " Huân Nhi, ngươi ăn đi a!?" Không để ý đến Tiêu Huân Nhi, Bạch Tuyết dí nó vào người Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi bất đắc dĩ cầm lấy nắm cơm trắng cắn một miếng cùng với miệng thịt nàng đút vào mồm nhai nguồm ngoàm. Hiện giờ nàng rất đói nhưng nàng không kêu một tiếng, nàng không khuất phục với Tiêu Viêm cùng như Lăng Lão bởi vì tính tình của nàng vô cùng cố chấp.
Bạch Tuyết đang định nói gì đó bất chợt một âm thanh vang lên " Huân Nhi, Huân Nhi muội muội, muội ở đâu!?..." Hành loạt tiếng gọi vang lên. Bạch Tuyết nhận ra âm thanh của bọn người này, nàng không muốn cùng người của Tiêu gia chạm tráng. Liền đứng dậy nhìn Tiêu Huân Nhi " có người đến, họ sẽ đưa ngươi trở về!!" Nói xong liền chuẩn bị rời đi, chỉ là chưa kịp bước góc áo đã bị người nào đó kéo lại Bạch Tuyết quay đầu khó hiểu nhìn Tiêu Huân Nhi " Ta...ta có hay không còn gặp lại ngươi?"

Bạch Tuyết lắc lắc đầu " có duyên sẽ gặp" sau đó liền nhanh chân chạy đi. Thật ra Bạch Tuyết cũng không hoàn toàn rời đi mà ẩn nấp ở trên một ngọn cây dùng phép thuật che lại hơi thở của nàng để tránh bị Lăng Ảnh bên kia phát hiện

Một trung niên nhân bước về phía đó, theo sau hắn là mấy tiểu thí hài cùng với mấy trung niên nhân. Trung niên nhân thở dài một hơi: " May quá Huân Nhi, ngươi đây rồi đừng có bao giờ làm thúc thúc sợ được chứ!?"
Tiêu Huân nhi ngước nhìn về phía hai người lên tiếng: " Tiêu Chiến thúc thúc, Tiêu Viêm ca ca..."

Một trong những người này Bạch Tuyết có chút quen biết người này là tộc trưởng của Tiêu gia hiện nay Tiêu Chiên. Bạch Tuyết lúc này ngưng trọng quan sát. Tiểu nam hài khoảng 10 tuổi chạy về phía tiểu nữ hài nhanh chóng ôm lấy nàng: "Huân Nhi muội muội sau này không được phép đi loạn nếu không ta sau này không chơi với muội nữa! Ngoan nghe chưa!?"

Huân Nhi khuôn mặt đỏ lên khi được tiểu nam hài ôm vào trong người, cố bé gật đầu nói: "Sau này Huân Nhi sẽ ngoan mà Tiêu Viêm ca ca!"

Trung niên nhân thở dài: "Vậy là tốt rồi!". Hắn nhìn về phía tiểu nữ hài mà nhẹ nhàng thở ra một hơi thỏa mãn. Hắn nhanh chóng dẫn người cùng với tiểu nữ hài nhanh chóng rời đi. Vẫn còn ẩn nấp trên cây Bạch Tuyết nở một nụ cười hiếm thấy sau đó nhanh chóng biến mất trong không khí cũng chưa hề lưu lại chút dấu vết nào.

Bình luận

Truyện đang đọc