DÂU TÂY BA BA PI



Sau khi nghe những lời này của Lương Hiệt, khuôn mặt tinh xảo của Lương Phân Dĩnh dường như bị nhuộm bởi một tầng băng sương, đôi mày tích tụ vì lạnh.
Tim Lương Hiệt đập nhanh, anh giả vờ bình tĩnh nói: "Bà biết Lục Trạch Lâm của Lục gia không? Bạn lữ Omega của hắn là – Lâm Nhiễm, là đứa con độc nhất của lão tổng công ty trò chơi lớn nhất của thành phố C này.

Hiện nay Lâm Nhiễm vừa tiếp quản sự nghiệp, mua hạng mục lớn nhất của công ty chúng tôi, chúng tôi làm việc cho hắn, nếu bà động tới chúng tôi, cũng là động tới Lâm gia."
Nếu Lương Hiệt thật sự biết nhà họ Lâm, Lương Phân Dĩnh quả thực không dám động vào công ty của Lương Hiệt.
Bà nghe Lương Hiệt nói thêm: "Hợp đồng vừa ký ngày hôm qua, đã có hiệu lực."
Mặc dù Lâm gia không ai sánh bằng gia nghiệp của Lương gia, nhưng trong giới kinh doanh của C.

quốc cũng là một nhân vật có máu mặt.

Hơn nữa, vị Alpha Lục Trạch Lâm của Lâm Nhiễm...càng là người không dễ chọc.
Đương nhiên, Lương Hiệt có thể leo lên nhà họ Lâm, một là bởi vì dự án của công ty anh thực sự tốt, hai là do Lương Thái Thái giúp đỡ.
Lương Thái thông qua tầng quan hệ với Hàn Dương, giao hảo với Cố Viễn Sâm - chủ tịch hiện tại của tập đoàn Cố thị, mà Cố Viễn Sâm và Lục Trạch Lâm là anh em họ, vì vậy, anh mới có thể kéo liên hệ với Lâm gia.

Tầng giao thiệp phức tạp này thường xuyên tới lui, còn có Lương Thái khơi thông, dĩ nhiên trở nên đơn giản.
Nhờ Từ Lâm tiết lộ, anh em hai người đã biết được những biến cố của Lương gia trong năm vừa qua.

Lương Thái sau khi biết ý nguyện của Lương Hiệt, hắn còn giúp anh chuẩn bị rời khỏi Lương gia từ rất sớm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Lương Hiệt không có gì phải sợ hãi.
Anh nói: "Tôi nghĩ bà cần phải rõ ràng, đây là hạng mục đầu tiên của Lâm Nhiễm sau khi hắn tiếp nhận gia nghiệp, thành công hay không thì đối với hắn đều rất quan trọng.

Nếu bà muốn trở mặt với Lâm gia và khiến cho người bắc cầu Cố gia lúng túng, thì bà có thể ra tay với tôi."
Lương Phân Dĩnh giật giật khóe miệng, kìm nén lửa giận trong lòng.
"Mày đã sớm có chuẩn bị." Cô nghiến chặt răng, vô cùng thất vọng về đứa con trai này của mình.

Sau đó, bà mỉa mai: "Là tao đánh giá thấp mày."
Bà đã nếm mùi thất bại, không ở lại lâu.
Trong lúc lời qua tiếng lại, bà vẫn tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng.

Bà và Lương Hiệt hiếm khi thể hiện sự quan tâm lẫn nhau giữa mẹ và con như trong những gia đình bình thường.
"Mày và ba mày thật giống nhau, đều là bạch nhãn lang.

Vì cái loại Omega thấp kém này mà chống đối tao.

Một ngày nào đó, tao sẽ khiến mày phải hối hận." Ánh mắt của bà rơi vào trên đôi chân tàn phế của Lương Hiệt, tàn nhẫn hạ giọng nói một câu mà trước đây bà chưa từng nói: "Mày cũng chỉ là cái thứ phế vật phải dựa dẫm vào người khác."
Lương Hiệt đã đoán được Lương Phân Dĩnh sẽ nói như vậy.
Nhưng anh không ngờ là sau khi nghe xong câu này, Tô Mộc Nhi đang im lặng nãy giờ không nhịn được nữa.

Cho dù là mẹ ruột của Lương Hiệt, Tô Mộc cũng không cho phép bà đối xử với Lương Hiệt như thế.
Vì Lương Hiệt là người mà Tô Mộc đặt lên ở đầu quả tim mình, y luôn cẩn thận đối xử với anh, thậm chí muốn hôn anh cũng phải cầu xin một hồi lâu.


Chén trà và một câu "phế vật" hôm nay giống như hai quả bom dội vào tai Tô Mộc, chói vô cùng.
Y quay đầu lại nhìn thấy Lương Hiệt chật vật vì bị tạt nước trà, trong lòng quặn thắt.
Y biết Lương Hiệt lâu như vậy, nhưng y chưa bao giờ làm cho Lương Hiệt lúng túng như vậy.
Tô Mộc thực sự sắp bùng nổ.
Lúc Lương Phân Dĩnh và thư ký đi tới huyền quan, y đột nhiên gọi bà lại, lần đầu tiên nói lời thô tục trước mặt Lương Hiệt: "Bà có bệnh à?"
Trong chốc lát, cả căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lương Phân Dĩnh: "?"
Lương Hiệt: "?"
Kể cả thư ký, họ đều cho rằng mình đã nghe nhầm.

Tô Mộc nhìn có vẻ rất tốt tính, đột nhiên nói một câu kinh thiên động địa——
"Bà như thế cũng có thể làm mẹ sao? Có người mẹ nào nói con mình như vậy sao? Chó còn biết bảo vệ con mình, vậy mà bà lại hất một chén trà vào mặt anh ấy, nếu như anh ấy bị bỏng thì phải làm sao bây giờ? Đầu của bà nhét bao nhiêu cân xi măng mà có thể hành xử như vậy?"
Tô Mộc tức giận, đột ngột cởi áo khoác và giày, tháo luôn balo theo người, ném tới.
Thư ký bên cạnh Lương Phân Dĩnh vội vàng đứng che chắn trước mặt Lương Phân Dĩnh, Tô Mộc lớn tiếng nói: "Không phải bà nói là tôi tiêu tiền của Lương Hiệt sao? Tôi cho bà biết, không có những thứ này thì tình cảm của chúng tôi vẫn tốt! Cho dù hôm nay bà có gan đi phá công ty của Lương Hiệt, khiến cho anh ấy nghèo rớt mồng tơi, thì tôi cũng nuôi nổi anh ấy! Còn Lương Hiệt bà nghĩ cũng đừng nghĩ, anh ấy sẽ không trở về."
Tô Mộc bạo ngược nói thêm, "Tôi là sinh viên tài cao của Đại học C!"
Tuy rằng được Cố Noãn cấp tốc bổ túc mới có thể thi đậu, nhưng dù có bị đánh chết Tô Mộc cũng không nói ra câu này.
Tô Mộc suýt nữa đã bảo Lương Phân Dĩnh Cút đi.

Y không thể nói ra lời này vì sau khi mắng xong, y chợt nhớ đến căn hộ này do Lương Phân Dĩnh đứng tên...
Đề phòng vạn nhất Lương Phân Dĩnh đuổi họ ra ngoài ngay lập tức, mọi chuyện liền xong, may mắn là Lương Phân Dĩnh đã không làm vậy.
Sau mười lăm phút, trong căn hộ yên lặng như tờ, giày cao gót ở lối vào cũng không còn nữa.
Lương Hiệt vào phòng ngủ chính đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Tô Mộc dứt khoát ném quần áo bị ướt nước trà vào trong giỏ đựng quần áo bẩn ở bên cạnh, bưng một chậu nước nóng đến, vắt khô một chiếc khăn, đưa đến tay Lương Hiệt.
Lương Hiệt nói lời cảm ơn, còn chưa lau được vài lần, khi ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy mắt của Tô Mộc ngập nước.

Tô Mộc vừa nãy vẫn còn hùng hổ khí thế, bây giờ phảng phất như một quả bóng xì hơi, ủ rũ.

"Làm sao vậy?"
Lương Hiệt đi tới nắm tay y, siết chặt trong lòng bàn tay, ấm áp ôm lấy Tô Mộc: "Sao em lại khóc?" Giọng nói an ủi của anh đặc biệt dễ nghe, nghe xong trái tim Tô Mộc đều tê dại.
Tô Mộc không nhịn được rơi nước mắt.
Lương Hiệt có chút hoảng, kéo Tô Mộc cúi người xuống: "Sao lại khóc? Tô Mộc, đừng làm anh sợ."
Tô Mộc quỳ trên mặt đất, nghiêng người ôm Lương Hiệt, áp đầu vào trước ngực anh.

Tô Mộc không nói lời nào, chí có đôi vai khẽ run.

Lương Hiệt tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, chốc chốc lại vỗ về lưng của Tô Mộc, dịu dàng nói: "Đừng sợ, sau này bà ấy sẽ không làm gì được em nữa."
Tô Mộc nức nở lắc đầu, ẩn nhẫn khóc.
Kiểu khóc này chẳng hề ồn ào, trong tiếng thút thít, Tô Mộc nắm lấy quần áo của Lương Hiệt, nghẹn ngào giải thích: "Em không sợ bà ấy, bà ấy nói anh như vậy, em tức giận..."
Y tức giận, y khó chịu.
Lương Hiệt nghe xong, chậm rãi nâng mặt Tô Mộc lên, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt của y.
Cuối cùng, Lương Hiệt mím khóe miệng, cúi đầu hôn lên gò má ướt át của Tô Mộc, cười nói: "Anh biết, nhưng không sao cả.

Hơn nữa vừa rồi không phải em đã giúp anh mắng bà ấy sao, chúng ta không tức giận nữa, được không?"
Tô Mộc ôm chặt anh: "Lúc nhỏ chắc chắn bà ấy thường xuyên mắng anh." Càng nghĩ, y càng đau lòng, "Tính tình của anh quá tốt rồi..."
"Dễ tính mới tốt, sau này mới không cãi nhau với em." Câu này của Lương Hiệt chắc chắn đã nhận định Tô Mộc.
Ở phương diện này, Tô Mộc luôn luôn rất thông minh, y lập tức hiểu ý tứ của Lương Hiệt, lỗ tai đỏ bừng: "Em mới sẽ không cãi nhau với anh, anh biết là em..." Y ngây ngô cười một tiếng, trong mũi thiếu chút nữa đã có một cái bong bóng nước mũi phì ra, y nói, "Em thích anh nhất, cả đời này em cũng sẽ không cãi nhau với anh, biết chưa?"
"Ừm, anh biết rồi." Lương Hiệt ôm chặt lấy y, lớn như vậy, lần đầu tiên anh có cảm giác được xoa dịu.
Tô Mộc hiếm khi được Lương Hiệt chủ động ôm chặt như vậy, y khịt khịt mũi, dụi đầu vào lồng ngực Lương Hiệt, ngửi mùi thơm hoa mộc miên..


Bình luận

Truyện đang đọc