DÂU TÂY BA BA PI



Năm nay, Cố Noãn 26 tuổi, có thể nói cả sự nghiệp và tình yêu đều được mùa.
Không chỉ chính thức tiếp quản vị trí chủ tịch tập đoàn Cố thị từ Cố Viễn Sâm mà cậu còn tổ chức một hôn lễ hoành tráng với người bạn đời Alpha hơn mình 4 tuổi.
Hiện giờ, cậu đang đi hưởng tuần trăng mật cùng với Alpha của mình, Hàn Dương, trên một hòn đảo ở nước ngoài.
Gió biển thổi qua, Cố Noãn đeo kính râm, nhàn nhã nằm trên ghế bên bờ biển, thoải mái uống một trái dừa.
Rầm rầm.
Dừa không thể không uống, chỉ mới mấy ngụm liền uống xong.
Hàn Dương từ chỗ không xa đi đến, trong tay cầm kem chống nắng, ôn nhu nhắc nhở: "Tiểu Noãn, đến lúc phải thoa thêm kem chống nắng rồi."
Cố Noãn lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, giống như cá nằm trên thớt, "mặc người xâm lược", miệng còn làm nũng: "Anh ơi, em muốn ăn kem, vị sô cô la, còn có vị bạc hà." Cậu lẩm bẩm nói, ngữ khí cực kì đáng yêu, nếu nhân viên của tập đoàn Cố thị nhìn và nghe thấy, có lẽ họ sẽ nghĩ họ đang xuất hiện ảo giác và ảo thính.
"Thoa xong anh sẽ mua cho em."
Hàn Dương, năm nay 30 tuổi, đã trưởng thành và điềm đạm hơn rất nhiều.

Anh ngồi xổm xuống, đưa tay ra niết má Cố Noãn, vẫn cưng chiều cậu như một đứa trẻ, "Bữa tối em muốn ăn gì, hôm nay chúng ta tự làm đi, lát nữa mua nguyên liệu."
Hai người họ đến đây để hưởng tuần trăng mật, theo lý mà nói, chỉ cần đặt khách sạn là được.
Nhưng ông ngoại Hàn Sâm của bọn họ, vốn là người thích tiêu tiền, một năm trước đã vội vàng tới đây mua cho bọn họ một căn biệt thự nhỏ, không nói là quà cưới, chỉ cường ngạnh đưa cho hai người.
Chuyện này khiến Quý Mạc không nói nên lời, nhưng Cố Noãn lại rất vui vẻ.
So với các khách sạn trên đảo, biệt thự mà Hàn Sâm mua khỏi nói là cao cấp đến cỡ nào.

Cách trang trí và bố trí bên trong cũng dựa theo sở thích của Cố Noãn, ngay cả đầu bếp thuê trong biệt thự lần này đều là những đầu bếp cao cấp được Hàn Sâm bỏ tiền cho đi đào tạo trước một năm.
Cố Noãn thoải mái tận hưởng dịch vụ thoa chống nắng của Hàn Dương, mở miệng gọi món: "Chúng ta đã ăn tiệc hải sản được một tuần rồi, hôm nay em rất muốn ăn cà chua ngâm đường của anh làm." Cậu giơ một cánh tay để cho Hàn Dương thoa kem, tiếp tục nói, "Em còn muốn ăn cải thảo xào."
"Ở đây không có cải thảo, rau muống được không?"
"Xào với mắm tôm được không?" (Edit tới đây tự dưng thấy mùi thum thủm:>>>>)
"Phải đến cửa hàng tiện lợi xem có bán mắm tôm không đã, còn gì nữa không?"
Cố Noãn đề ra một món không cần kỹ thuật gì quá: "Tôm luộc? Phần còn lại là tùy anh.


Đầu bếp Hàn làm món gì em đều thích ăn." Cậu nắm tay Hàn Dương hôn "chụt" lên một cái.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của Hàn Dương, cậu càng cảm thấy hạnh phúc.
"Anh ơi, nghĩ đến tuần trăng mật của chúng ta mới qua có một tuần, em cực kỳ vui vẻ." Sau đó, vẫn còn ba tuần nữa để bọn họ ngọt ngào.
Thực ra hai người quyết định kết hôn trong năm nay là vì đầu năm có hiểu lầm.
Năm trước, sau khi bộ phim của mình đạt được những giải thưởng quan trọng, Hàn Dương đã được đẩy lên vị trí ảnh đế.

Hiện tại trong giới giải trí, ai nhắc đến Hàn Dương thì không thể không gọi anh là "Hàn ảnh đế" hoặc "Hàn lão sư".

Cùng với đó, số lượng người hâm mộ của Hàn Dương cũng ngày càng tăng, nhiều đến mức dù đi đóng phim ở đâu cũng không cần Cố Noãn đóng giả làm fan nữa.
Cái gọi là vinh quang tột đỉnh, chính là như vậy phải không?
Vì thế, Cố Noãn không khỏi xót xa khi nhìn gậy cổ vũ mà cậu vô cùng trân trọng.
Vẫn là Tô Mộc ân cần nhắc nhở: "Cậu rất quê mùa, thật sự rất quê, vừa quê vừa lúng túng, cũng may Hàn Dương không chê cậu..."
Lúc này, Cố Noãn mới chợt nhận ra đây chính là thứ gọi là "quê" trong truy tinh sao?
Cũng may, sau khi Hàn Dương nổi tiếng, lịch trình của anh đã giảm bớt.

Giờ đây, mỗi năm Hàn Dương có thể chọn một bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh, không cần ngày đêm chạy đi quảng bá, quay phim.
Cũng không cần phải chạy đua với thời gian để có thể nhìn thấy Cố Noãn.
Anh có thể sắp xếp thời gian của mình một cách hợp lý, tuy vẫn bận nhưng nhìn chung tự do hơn rất nhiều.
Đối với hai người luôn yêu nhau nồng nhiệt mà nói, gặp gỡ lúc rảnh rỗi là điều quan trọng nhất.

Đôi khi Cố Noãn bận, Hàn Dương sẽ đến công ty tìm cậu.

Những lúc thế này thường là những ngày Cố Noãn phải tăng ca đến nửa đêm.
Cố Noãn đặc biệt bảo thư ký đưa cho Hàn Dương thẻ nhân viên vào cửa cấp cao nhất, loại thẻ mà có thể trực tiếp mở cửa văn phòng chủ tịch ấy.
Vì vậy, nhân viên tên Tiểu Trương tình cờ gặp Hàn Dương đến công ty vào đêm muộn, cố tình lỡ miệng——
"Này, này, tối qua lúc tăng ca, tôi gặp được vị minh tinh kia!"
"Minh tinh nào? Sao không nói tên luôn đi."
"Là Alpha đại diện cho thuốc ngăn ngừa tin tức tố của công ty chúng ta!"
"Chết tiệt, Hàn Dương.

Hắn nửa đêm đến đây làm gì?"
"Hắn đến..." Tiểu Trương thấp giọng, "Văn phòng chủ tịch."
Một nhân viên khác giật mình, phát ra âm thanh khó tin.
Kể từ ngày đó, trong công ty truyền ra những tin đồn về Cố Noãn và Hàn Dương.
Vốn dĩ chuyện này không có gì, nhưng chuyện quái dị đều do có người kỳ quái.

Chuyện Tiểu Trương truyền ra chính là - "Tiểu Cố tổng của chúng ta không đơn giản đâu, trông thì như một đóa hoa cao lãnh, nhưng kỳ thực cũng không khác gì những người kia.

Người có tiền, đều giống nhau~"
Người nọ gật đầu, Tiểu Trương thấp giọng nói với đối phương: "Cậu ta ấy mà, bao dưỡng Hàn Dương, cậu biết ảnh đế Hàn Dương sao?"
"Hàn ảnh đế?"
"Bây giờ, tôi cuối cùng đã biết.

Tại sao Hàn Dương vừa ra mắt lại có nguồn tài nguyên tốt như vậy, thời điểm chưa có danh tiếng gì mà còn được chọn làm người đại diện cho sản phẩm cho công ty."
Tiểu Trương nói chuyện âm dương quái khí.
Người nghe chuyện bát quái do dự nói: "Nhưng sau gáy của Cố tổng có ký hiệu, làm sao có thể bao dưỡng người khác được? Cậu không được nói lung tung..."
Nếu để Cố tổng nghe được, cậu sẽ phát hỏa.
Đừng nhìn Cố tổng tuổi không lớn, nhưng tính tình lại cực kỳ lớn.


Tuần trước có một dự án phạm phải sai lầm, cậu đã sai thải mười mấy nhân viên.
Mà Tiểu Trương lải nhải nãy giờ chính là người sống sót trong nhóm dự án đó.
Nhưng hắn có thể ở lại, không phải vì hắn không mắc sai lầm trong công việc hay do năng lực hắn giỏi, mà bởi vì chú của hắn là chú Trương, tài xế của Cố gia.

Cố Noãn bán cho chú Trương chút mặt mũi, còn nể tình lúc trước ăn đào giòn do nhà của Tiểu Trương trồng, nên mới bỏ qua một lần.
Không ngờ Tiểu Trương đầu óc đơn giản, tâm nhãn hẹp hòi này lại là một kẻ ngu si lắm lời.
Người đang trò chuyện với Tiểu Trương không tin Cố Noãn là loại người dùng tiền để chà đạp người khác, nói nhỏ: "Tiểu Trương, cậu không nên vì chuyện dự án vừa rồi, Cố tổng nghiêm khắc trừ tiền thưởng một năm của cậu mà cậu lại đi bịa đặt chuyện như thế? Cậu như vậy là không được, cẩn thận bị sa..."
"Này, tôi cần phải bịa đặt sao? Đây là sự thật! Hơn nữa, chú tôi có quan hệ với Cố gia, cậu ta sẽ không đuổi việc tôi! Tôi, tôi nói cho cô biết, tôi biết tất cả mọi thứ về Cố gia.

Tôi còn biết bạn đời của Cố tổng là một Alpha do gia đình cậu ta thu dưỡng từ nhỏ, không công khai với bên ngoài, biết đâu được là do tư tưởng phong kiến, nuôi hai chồng đấy."
Tiểu Trương ngà ngà: "Hiện tại Omega có tiền rất nhiều, không thèm quan tâm đến Alpha an phận trong nhà, bên ngoài bao nuôi mười tám người nữa cũng không phải không có." Sau đó, Tiểu Trương hất cằm lên, "Các người cũng đừng quên, công ty chúng ta sản xuất thuốc ngăn ngừa tin tức tố.

Coi như Omega đã bị đánh dấu, phun phun vài cái, sau đó vụng trộm với Alpha khác thì cũng như hai Beta thôi, không bị tin tức tố quấy nhiễu."
Hắn nói đến hăng say, cuối cùng còn không quên nói thêm: "Bình thường tôi cùng cô quan hệ đối đãi thật tốt, tôi mới nói cho cô biết, cô đừng nói cho người khác!"
Ai cũng biết họa từ miệng mà ra.
Cả cuộc trò chuyện này đều bị thư ký của Cố Noãn nghe được.
Cô không đến quấy rầy bọn họ, lặng lẽ đứng ở một góc khuất, cẩn thận ghi lại những gì họ nói.

Sau đó, cô chuyển đoạn ghi âm này thành nội dung văn bản chi tiết, đồng thời đánh dấu rõ ràng vị trí phòng ban của hai người và sắp xếp chúng thành phần tư liệu hoàn chỉnh.
Cùng ngày, cô gửi tư liệu này đến văn phòng của Cố Noãn.
Chỉ là Cố Noãn bình thường tập trung vào công việc, hôm nay phá lệ không có ở trong văn phòng.

Cô thư ký gõ nhẹ cửa phòng nghỉ bên trong văn phòng, Cố Noãn cũng không có ở trong đó.
Cô không khỏi buồn bực, đặt tư liệu lên bàn rồi rời đi trước.
Mà thư ký không biết là lúc này Cố Noãn đang đi thang máy xuống dưới lầu.

Cậu trầm mặc, đôi mày xinh đẹp của cậu lạnh lùng tựa như đóng băng, dọa đến những người đi cùng thang máy không dám nói gì.
Dù sao thì mọi người đều biết dự án gần đây xảy ra vấn đề, khiến Cố Noãn mới nhậm chức phải tăng ca mấy ngày trời mà không có thời gian về nhà.
Khi cửa thang máy mở ra, Cố Noãn gần như lao ra ngoài.
Mười hai giờ trưa, tại quầy lễ tân lầu một của công ty, Hàn Dương đeo khẩu trang, kiên nhẫn đứng đợi ở một bên.

Anh cầm trong tay một chiếc bình giữ nhiệt, anh đứng ngược với ánh sáng, suýt nữa Cố Noãn không nhìn rõ.
Em gái ở quầy lễ tân nói với Hàn Dương, "Thưa tiên sinh, anh không thể gặp Cố tổng nếu không hẹn trước.

Anh đợi như thế này cũng vô ích..."
Hàn Dương biết nhân viên lễ tân tốt bụng: "Không sao, tôi đã gửi tin nhắn cho cậu ấy rồi, tôi sẽ đợi thêm một lát."
Nhân viên lễ tân còn muốn nói gì nữa, Cố Noãn đã bước nhanh về phía trước, giọng điệu vội vã, trong lời nói còn mang theo một tia đau lòng, làm cho hai người ở quầy lễ tân đều sững sờ.
Cậu nói với Hàn Dương: "Sao anh không trực tiếp đi lên?"
Hàn Dương nhìn thấy cậu, trong mắt rốt cục có một chút ý cười: "Anh đi vội quá nên quên mang theo thẻ vào cửa.

Nhân viên nói muốn gặp em phải hẹn trước, gọi cho thư ký của em cũng không ai nghe máy.

Hôm nay vẫn bận như vậy sao?"
Hàn Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Noãn, cực kỳ đau lòng, anh muốn đưa tay ra xoa má Cố Noãn nhưng lại lo lắng ở đây là công ty.

Nếu anh làm như thế, sợ là uy phong tổng tài của Cố Noãn sẽ không đứng vững.
Vì vậy, Hàn Dương chỉ đưa canh thịt bò trong tay cho Cố Noãn: "Anh vừa mới hầm xong, nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Cố Noãn đã mệt mỏi mấy ngày nay, lúc này nhìn thấy Hàn Dương, cậu không nỡ dời mắt: "Anh đợi em rất lâu rồi sao? Sao anh lại ăn mặc đơn bạc như vậy, nhiệt độ hôm nay hạ rất thấp."
"Không lạnh, máy sưởi trong đại sảnh của công ty đủ ấm." Hàn Dương đeo khẩu trang, không nhìn rõ được biểu tình.

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, hai cô gái lễ tân đến mức không dám thở.

Nhưng cũng không thể trách hai cô, cả hai đều là người mới đến, còn chưa qua được thời gian ba tháng thử việc, tình cờ hôm nay người hướng dẫn bọn họ lại xin nghỉ.
Một trong hai người run rẩy mở miệng: "Xin lỗi, Cố tổng...Chúng tôi, chúng tôi không biết vị tiên sinh này quen biết với ngài."
Cố Noãn không quan tâm đến chuyện này, đây là phận sự của quầy lễ tân.
Cậu khẽ gật đầu: "Không sao, các cô bận việc của mình đi."
Nói xong, cậu nghe được Hàn Dương nói: "Vậy anh về trước nhé."
"Đợi đã!"
Cố Noãn vừa nghe đã sốt ruột kéo tay Hàn Dương.
Năm nay cậu hai mươi sáu.

Tính từ năm cậu ở bên Hàn Dương, cả hai đã hẹn hò được bảy năm.

Bây giờ, Hàn Dương đã thành công dựa vào nỗ lực của chính mình để trở thành ảnh đế, tâm tư của Cố Noãn sợ là không giấu được.
Hơn nữa, Cố Noãn cũng không muốn giấu diếm, hào phóng đứng trong đại sảnh nói với Hàn Dương: "Hiếm khi ban ngày anh đến tìm em, anh không lên ngồi một lát sao?"
"Anh sợ làm phiền em."
"Anh đang giận em." Cố Noãn cố ý hỏi, "Anh giận em một tuần nay không về nhà đúng không?
Hàn Dương dở khóc dở cười: "Anh nào dám." Anh liếc nhìn xung quanh, không ít người tò mò nhìn qua bên này.

Dù sao bây giờ cũng là giờ nghỉ trưa, giữa đại sảnh người đến người đi không ít.
Hàn Dương vội vàng nói: "Lên đi, hôm nay anh không việc gì, chờ em tan làm chúng ta cùng trở về." Cuối cùng, anh nói thêm, "Nếu như em có thể tan làm."
Lúc này Cố Noãn mới có thể nở nụ cười, nụ cười này khiến hai cô gái ở quầy lễ tân ngẩn người.

Họ đến công ty hơn hai tháng mà chưa từng nhìn thấy Cổ tổng cười một lần, còn tưởng Cố Noãn là một băng sơn mỹ nhân.

Hôm nay mới biết Cố tổng cười rộ lên đẹp đến mức động lòng người.
Ngọt đến đòi mạng!
Ngay khi Cố Noãn và Hàn Dương rời đi, cả đại sảnh trở nên náo nhiệt như một cái chợ.
Mọi người đều bàn luận về mối quan hệ giữa Alpha này và Cố Noãn, hầu hết mọi người đều cho rằng đây là bạn đời Alpha mà Cố Noãn chưa bao giờ công bố với công chúng, chính là người đã lưu lại kí hiệu sau gáy của cậu!
Nhân viên lễ tân lúc nãy không lên tiếng, lúc này mới len lén nói nhỏ với đồng nghiệp kế bên mình: "Alpha vừa rồi thật giống Hàn Dương."
"Cái gì?" Nhân viên lễ tân kia kinh ngạc đến mức phát khẩu âm ở quê, lập tức che miệng lại.
"Cô xem cặp mắt kia đi! Em gái tôi là fan hâm mộ của anh ta, ở nhà tôi có đầy áp phích của anh ta.

Làm sao tôi có thể nhìn lầm được."
"Vậy thì, chẳng lẽ Alpha của Cố tổng là..."
"Ừm...Tôi nghĩ rất có thể.

Sau này chúng ta thấy anh ta đến phải lanh lợi cho anh ta đi lên!"
"Đúng, đúng, không thể phạm sai lầm nào nữa!".


Bình luận

Truyện đang đọc