DÂU TÂY BA BA PI



Dù sao Hàn Dương cũng đã đặt trước nhà hàng, hôm nay làm sao có thể đi chọn mua xe.

Hơn nữa, năm nay Hàn Dương phần lớn phải đi theo đoàn phim, mua xe cũng không có ích lợi gì.
Cố Noãn lên xe mà không nói một lời, miễn cưỡng chào hỏi Hà Vân Sở.
Đợi đến khi cửa xe vừa đóng lại, Hà Vân Sở tháo kính râm và khẩu trang xuống, thở dài: "Không ngờ cậu lại học Đại học C, giỏi thật đấy.

Anh bạn nhỏ thường giao đồ ăn đến cho tôi cũng học ở Đại học C, thật là trùng hợp."
Cố Noãn nhẹ nhàng đáp lại, không nói thêm gì nữa.
Lần đầu tiên có thể là vô ý, lần thứ hai này, Hà Vân Sở xem như nhìn ra rồi ---- em trai xinh đẹp này của Hàn Dương, hẳn là không thích y cho lắm.
Hà Vân Sở không nói nên lời...
Y có lòng tốt giúp Hàn Dương nghỉ một ngày rưỡi, để Hàn Dương có thể từ thành phố kế bên trở về tổ chức sinh nhật cho Cố Noãn, Cố Noãn còn không vui sao? Lần trước cũng vậy, lúc Cố Noãn ăn cơm hộp do y mua cư nhiên lộ ra biểu tình khổ sở.
Hà Vân Sở càng nghĩ càng khó chịu, tự lẩm bẩm trong lòng: "Tại sao, đứa trẻ này có ý gì đây?"
Kết quả, y vừa ngẩng đầu liền thấy trong gương chiếu hậu Cố Noãn đang ngồi phía sau y nhìn Hàn Dương không chớp mắt.

Ý tứ trong đôi mắt ấy, "ảnh đế" Hà Vân Sở đã diễn qua vô số bộ phim chắc chắn sẽ không nhận sai.
Nội tâm của y lập tức bị kích động mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, Hà Vân Sở mới xoa dịu thần trí, hắng giọng: "Ừm, thuận tiện hỏi một chút, tại sao hai cậu lại khác họ nhau vậy?"
Hàn Dương không có ý giấu diếm, Hà Vân Sở chủ động hỏi anh liền thành thật trả lời: "Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau."
"Hàng xóm? Họ hàng xa? Trúc mã trúc mã?" Hà Vân Sở chỉ có thể nghĩ đến mấy điều này.
"Là người nhà, anh không hiểu đâu." Cố Noãn ngồi ở ghế sau nhàn nhạt trả lời, vẫn giữ khoảng cách với Hà Vân Sở như mọi khi.

Nhưng khi Cố Noãn không nói chuyện hay mỉm cười, cậu thực sự giống như một đóa hoa cao lãnh, băng sơn mỹ nhân.
Hà Vân Sở là một người không hề yếu đuối, y vô duyên vô cớ bị ghét, trong lòng hẳn là khó chịu.
Vì thế, y có ý đồ xấu hỏi: "Hàn Dương, nếu không có tôi giúp cậu câu thông với đạo diễn, cho cậu mượn xe, thì hôm nay cậu sẽ không gặp được em trai của mình.


Tôi giúp cậu một chuyện lớn như vậy, không mời tôi một bữa sao?"
Hàn Dương cảm ơn y từ tận đáy lòng, nói: "Kỳ thật tôi nên mời tiền bối ăn một bữa cơm." Cũng muốn cảm ơn Hắc Vân Sở trước giờ vẫn luôn chăm sóc anh, trong hai tháng qua, Hàn Dương được lợi rất nhiều.
Hà Vân Sở mỉm cười, nheo lại đôi mắt cáo của mình: "Chọn ngày không bằng gặp ngày (*), hôm nay thì sao?"
(*) Trạch nhật bất như chàng nhật (择日不如撞日): Chọn ngày không bằng gặp ngày: Trước đây, người Trung Quốc phải chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đám cưới và ma chay, lễ động thổ, thậm chí là "tắm rửa".

Đây được gọi là "chọn ngày".

Thực ra ai cũng biết việc chọn ngày chỉ là để tâm lý thoải mái, chọn ngày ngẫu nhiên cũng không có gì là xấu, bởi vậy mới có câu "chọn ngày còn hơn gặp ngày".
Hàn Dương quyết đoán từ chối: "Xin lỗi tiền bối, lần sau đi."
Trong lòng Cố Noãn mạnh mẽ gật đầu, hôm nay không được, hôm nay khẳng định không được!
Nào ngờ Hà Vân Sở rất có kinh nghiệm đùa người, thấy Hàn Dương nhanh chóng từ chối, quay đầu lại hỏi Cố Noãn: "Lần trước cậu nhờ Hàn Dương xin chữ ký của tôi, sao cậu không mời tôi dự sinh nhật của cậu?"
"...Là bạn của em thích anh."
"Nhưng tôi đã ký tên cho cậu, cậu mang tặng cho bạn của cậu, bạn cậu có vui không?"
Cố Noãn nghẹn họng, khó khăn mở miệng: "...Vui."
"Tôi nghĩ Hàn Dương sẽ rất vui khi tôi cùng các cậu mừng sinh nhật.

Dù sao thì hôm nay chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong." Trên đường đi, Hà Vân Sở và Hàn Dương đã thảo luận rất nhiều về kỹ năng diễn xuất, không còn gì khác.
Cố Noãn không ngốc, cậu nghe ra Hà Vân Sở đang cố tình.
Chỉ là tâm tư hai người khác nhau, một bên cảm thấy đối phương ghét bỏ mình nên muốn dùng lời nói đả kích một chút, một bên cảm thấy đối phương đang gây hấn với mình vì muốn theo đuổi Hàn Dương.
Cố Noãn siết chặt quai hàm, ai oán liếc nhìn Hàn Dương rồi tỏ vẻ buồn khổ.

Nhưng đây là xe của Hà Vân Sở, cậu bất lực nói: "Tùy anh."
Nếu Hàn Dương đồng ý để Hà Vân Sở cùng đi, đây có lẽ sẽ là sinh nhật khó khăn nhất đối với Cố Noãn.

Cậu sốt ruột muốn rớt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe quay đầu đi, không nói.
Hà Vân Sở rất vui, nhìn người đẹp rơi lệ là sở thích lớn nhất trong cuộc đời của y.

Khi y muốn bắt nạt cậu thêm vài câu, Hàn Dương đang ở bên cạnh đột nhiên ngăn lại: "Tiền bối." Anh dừng xe, "Đến rồi."
"Còn chưa tới mà?"
Hàn Dương cởi dây an toàn, vẻ mặt thoáng không vui: "Chỗ này cách nhà hàng rất gần.

Tôi và Cố Noãn bắt xe đến đó là được rồi.

Phiền phức tiền bối tự mình lái xe về nhà, trên đường chú ý an toàn." Anh ra khỏi xe và mở cửa ghế sau, nói với Cố Noãn, "Xuống xe."
Cố Noãn tội nghiệp chưa kịp phản ứng nên theo bên cạnh Hàn Dương đến trạm xe.
Hàn Dương khoác áo khoác của mình cho cậu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật của em, đừng khóc, biết không?"
Cố Noãn bị giọng nói của anh làm cho ngứa ngáy, ngoan ngoãn khoác áo khoác của anh, không từ chối nữa.
Thì ra Hàn Dương biết cậu đang khó chịu.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh, lúc buồn bực mà ra quyết định, đa số đều sai lầm.
Đoạn đường này rất khó bắt xe, gần hết giờ đặt trước ở nhà hàng mà vẫn không bắt được taxi.

Ứng dụng gọi xe vẫn luôn hiện trạng thái đang chờ và không có taxi nào đi ngang qua.
"..."
Cố Noãn quay người, đèn đường trên đầu bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp rơi trên gò má Hàn Dương, là mùa xuân tháng tư.

Cậu tiến lại gần Hàn Dương và nghe thấy anh nói: "Xin lỗi, làm cho sinh nhật của em thành ra như vậy."
Cố Noãn vội vàng lắc đầu: "Không! Không tệ chút nào!" Có thể gặp được Hàn Dương vào ngày sinh nhật của mình, đây đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất rồi.

Cho dù cùng nhau đứng ở đây đợi xe buýt, Cố Noãn cũng không nghĩ là lãng phí thời gian, chỉ cần ở bên Hàn Dương, cậu sẽ cảm thấy vui vẻ, tâm trạng lập tức nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên, điện thoại trong túi Hàn Dương vang lên.

Hàn Dương cầm lên, chính là Hà Vân Sở gọi tới.
Dường như biết đoạn đường này bắt taxi không dễ dàng, Hà Vân Sở đặc biệt chế nhạo, tiện thể muốn ăn đòn hỏi Hàn Dương: "Có muốn xe không?"
"Không cần."
"Cậu định để cho người em trai chân tay gầy gò của mình hứng gió lạnh sao? Thật là một người anh tốt."
"......"
"Hàn Dương, đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra.

Đứa nhỏ này lạnh nhạt với tôi là vì cậu ta coi tôi như tình địch." Hàn Vân Sở vừa tắm xong liền đứng trên ban công châm thuốc.

"Trong mắt cậu ta tràn ngập yêu thích đối với cậu, cậu không ngốc đến như vậy đi? Nếu không thích người ta thì cũng đừng bày vẽ sinh nhật này đó nữa, làm lỡ người ta.

Còn khiến tôi bị ghét không lý do, việc này đối với ai mà không xấu hổ?"
Hà Vân Sở nói tới nói lui, rốt cuộc cũng kéo chuyện đến người mình.
Hàn Dương siết chặt điện thoại.
Không nhận được câu trả lời, Hà Vân Sở không có tâm tư lo việc không đâu, thở dài: "Tôi vừa gọi tài xế, hắn sẽ lái xe qua cho cậu, chắc cũng sắp đến rồi.

Lần sau không có tiền không có xe cũng đừng cố chấp, người nghèo nên có thái độ của người nghèo."
Y cúp máy, để lại Hàn Dương lúng túng đứng đó.
Cố Noãn thấy sắc mặt của Hàn Dương không tốt, lo lắng hỏi: "Anh có việc gấp sao?"
"Không có." Hàn Dương quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, anh thấy đáy mắt Cố Noãn đều là ánh sáng, tất cả đều ôm lấy anh.

Sự yêu thích của Cố Noãn dành cho ấy đã đến mức mà mọi người đều có thể nhìn thấy được.
Hàn Dương nhất thời cảm động, duỗi tay nắm lấy tay Cố Noãn: "Em có lạnh không?"
"Không lạnh, bây giờ là tháng Tư rồi, anh còn đưa áo khoác cho em nữa mà." Sau khi vành tai Cố Noãn trở nên đỏ bừng, cậu căng thẳng và dễ dàng ăn ngay nói thật.
Hàn Dương buông tay, nhưng lại bị Cố Noãn nắm chặt: "...Hiện tại đột nhiên hơi lạnh rồi!" Cậu chớp mắt, "Anh ơi, tay em lạnh lắm, anh có thể nắm tay em được không?"
Hàn Dương còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động lại có một cuộc gọi tới, là của tài xế.
Cố Noãn ngượng ngùng rút tay lại.
Hàn Dương cùng tài xế xác nhận địa điểm cụ thể, lúc xe tới, Cố Noãn cũng hiểu lầm.
Cậu nhìn thấy Hàn Dương thuần thục bước tới, mở cửa băng ghế sau: "Cố Noãn, lên xe trước."
Cố Noãn nghĩ Hà Vân Sở đang ngồi trên ghế lái, cậu bất động một lúc lâu.

Rất may là chiếc xe ô tô đậu trong khu vực có thể đậu xe được nên không gây ra sự cố giao thông.
"Cố Noãn?"
"..." Bình giấm trong người của Cố Noãn đổ rồi.
Chiếc xe này lái đi lại còn quay lại, cậu thật sự không kiềm chế được nhiều như vậy nữa, kéo tay Hàn Dương bước đến bên cạnh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, anh thích anh ấy sao?"
"Cái gì?"
Cố Noãn nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người Hàn Dương, trong lòng đột nhiên nổi lên ghen tị làm cho cậu bối rối: "Nếu như, nếu như anh chỉ thích Beta nam, em cũng có thể."
"Em đang nói gì vậy?"
"Em không có tin tức tố, cũng không có cách nào đánh dấu.

Những vấn đề mà Omega gặp phải, em sẽ không bị! Em sẽ không dính người, cũng sẽ không vì thời gian dài không gặp mặt, không có tin tức tố an ủi mà trở nên hậm hực."
Cố Noãn đỏ tai, cậu xấu hổ vì những gì mình nói ra.

Cậu nhìn vào mắt Hàn Dương, nói với Hàn Dương một cách chân thành: "Em biết em không đẹp bằng những người trong giới giải trí, nhưng...mọi người đều nói em trông rất đẹp."
Nếu như thang điểm sắc đẹp của sinh viên Đại học C là mười, thì Cố Noãn dù thế nào cũng phải đạt chín điểm chín.
"......"

Hàn Dương chưa bao giờ nghĩ Cố Noãn sẽ nói những điều như thế này, khiêm tốn như vậy, thận trọng như vậy.

Anh có cảm giác thứ gì đó đang đâm vào tim mình, toàn thân trở nên tê dại.

Đột nhiên, anh không thể tìm thấy một câu thích hợp để trả lời Cố Noãn.
Thấy anh không trả lời, đầu óc của Cố Noãn bị gió thổi tỉnh lại mấy phần, hốt hoảng giải thích: "Em không phải ép buộc anh tiếp nhận em, em chỉ là nghe nói anh không thích Omega tiếp cận anh.

Cho nên em, em...nghĩ nếu anh chưa thích ai, thì anh có muốn thử hẹn hò với em không?"
Hẹn hò với tư cách là một Alpha và một Beta.
Lời cuối cùng nói xong, Cố Noãn siết chặt góc áo, trở nên căng thẳng: "Em thật sự rất thích anh.

Từ năm cấp hai em đã thích anh.

Em không biết phải làm thế nào anh mới thích em, nhưng..."
Cậu nghĩ, quá tam ba bận, bây giờ mới là lần thứ hai, không tính phạm quy.
Đáng tiếc, Cố Noãn đã từng bị từ chối một lần, hoàn toàn không có tự tin, nói xong lại sợ nghe câu trả lời quá sớm, cũng sợ Hàn Dương bị từ chối sẽ rất đau lòng.
Vì vậy, nếu cậu nói trước một bước, có lẽ sẽ tốt hơn.
"Nhưng nếu anh có người mình thích, sau này em sẽ không nhắc lại nữa."
Giống như Vu Dập theo đuổi chính mình, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy phiền phức.
Và nếu Hàn Dương chắc chắn anh thích Hà Vân Sở và cùng Hà Vân Sở hai bên tình nguyện, Cố Noãn sẽ không tiếp tục quấy rầy.

Đạo lý này, Cố Noãn vẫn hiểu.
Cậu mím mím môi, nghiêng người cởi áo khoác ra.

Sau đó, cậu liếc nhìn vị trí của chiếc xe, nhỏ giọng nói: "Anh, anh không cần gấp gáp trả lời em.

Ngày hôm nay anh và anh ấy đi ăn cơm đi, em nhìn hai người ở cùng một chỗ sẽ không nhịn được đố kị.

Em biết như vậy là không đúng, nhưng hôm nay em thật sự không muốn ăn..."
Phía trước có một trạm xe buýt, Cố Noãn có thể bắt xe buýt đến các trạm khác, có lẽ bắt taxi sẽ dễ dàng hơn.
"Em là người lớn, có thể tự mình trở về, anh không cần lo lắng."
"......"
Hàn Dương không có cầm lấy áo khoác, Cố Noãn cưỡng ép nhét vào trong tay anh, cúi đầu, giọng nói run run, giống như đang độc diễn.

Từ đầu đến cuối chỉ có giọng của chính mình: "Em biết, anh cảm thấy đang nợ em, cho nên mọi chuyện đều nhân nhượng em, mà chuyện tình cảm thì thật sự không cần nhân nhượng..." Cậu cười cười, chật vật không giải thích được, "Từ trước đến nay, em không hề cho rằng chuyện bốn năm trước là lỗi của anh."
Cố Noãn dụi mắt, quay người bước về phía trước.
Xem ra, chuyện này, cậu và Hàn Dương thật sự dừng ở đây.
Hàn Dương cơ hồ không nghĩ ngợi, nắm lấy cổ tay của cậu.
"Anh không thích người khác.".


Bình luận

Truyện đang đọc