ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Lục Y Y hậm hực bước ra khỏi dinh thự, cô còn đang tính tìm Sở Tử Phong tính sổ thì hắn đã viện cớ để trốn rồi.

Có vẻ con người gian xảo ấy hơn một năm trở về thì biết cách chạy rất nhanh!
Mang theo một tâm trạng khó ở bước ra khỏi nhà, người làm xung quanh thấy thế chỉ tủm tỉm cười, thủ thỉ với nhau.

“Ông chủ vừa về là lại chọc tức tiểu thư”
“Thật chẳng biết đội vợ lên đầu gì cả haha”
Lục Y Y nghe thấy họ to nhỏ lộ liễu thế thì lại càng tức giận, bất quá cô liền mang hết sự bực bội ấy trút lên con người là nguồn cơn của mọi việc.

Lục Y Y: /mặt tức giận/ đồ khốn Sở Tử Phong!! Chú thử vác mặt về đây xem!!
Tin nhắn vừa gửi đi cô liền hả dạ hơn một chút, vừa quay người đã thấy rất nhiều loại hoa mới được trồng trong vườn, tò mò cô liền đến gần quan sát, người làm vườn thấy thế liền cúi đầu chào.

“Chú ơi đây là sao vậy?”
Cô đâu có yêu cầu trồng thêm loại hoa nào đâu nhỉ?
“Đây là hoa mà ông chủ đặc biệt căn dặn trồng cho tiểu thư đó ạ.


Lục Y Y gật gù, quan sát một hồi thì liền sững người, trên mặt là một nụ cười thoả mãn.

Đây chẳng phải là hoa Linh Lan sao, loại hoa tượng trưng cho hạnh phúc mà cô đặc biệt thích gần đây, không ngờ mới chỉ lấy ảnh những bông hoa nhỏ nhắn làm hình nền điện thoại mà hắn đã nhập về vườn cho cô luôn rồi.


Người ta nói hoa Linh Lan là một biểu tượng nhỏ nhắn xinh xắn đại diện cho hạnh phúc và may mắn, cô còn đang mong sẽ có người cầm một nhành hoa may mắn đến trước mặt mình, chẳng ngờ Sở Tử Phong mới từ Mỹ trở về đã tặng cô cả một vườn hoa.

Lục Y Y quan sát quanh khu vườn tràn ngập sắc hoa, cô lại nhìn ra bộ bàn ghế gỗ ở chính giữ khu vườn.

Sở dĩ Y Y rất thích nơi này không phải chỉ vì cô thích hoa, mà khi ngồi ở bộ bàn ghế đó có cảm giác như được hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, tận hưởng trong một khu rừng nhỏ.

Nói là nhỏ nhưng kì thực, cả khu vườn ở dinh thự này đều là của cô, Sở Tử Phong đặc biệt làm vô số khu vườn nhỏ, hắn nói chỉ dành riêng cho cô.

Năm hắn phát triển sự nghiệp mạnh mẽ nhất hắn đã mua về toà dinh thự này, ngày đầu tiên đặt chân đến Sở Tử Phong tự tay trồng rất nhiều hoa hồng.

Lục Y Y nhìn những cây hoa hồng đã leo lên cao ngang toà dinh thự, trong lòng có chút xót xa, nhớ về những ngày tháng năm xưa của Sở Tử Phong.

Thuở còn nhỏ, cô từng thấy hắn trong bộ dạng máu me đầy người, những vết sẹo ấy bây giờ vẫn hằn sâu trong kí ức của cô.

Trong khi cô khóc nấc lên vì lo cho hắn , Sở Tử Phong chỉ khẽ xoa đầu cô rồi mỉm cười.

“Ngoan, anh không sao”
Suốt những năm tháng ấy hắn từ chối mọi lời đề nghị giúp đỡ của ba cô, Sở Tử Phong nói hắn không muốn dựa vào ai cả, bao gồm cả người ba nuôi của hắn ở bên Mỹ.

Cho nên khi ấy Lục Y Y chính là một chú thỏ ngoan ngoãn ngày ngày bám lấy hắn, vì cô rất ngưỡng mộ vẻ kiên cường hiện rõ trong ánh mắt ấy.

Lục Y Y cười, nụ cười này có chút khó nói, cô thầm trách bản thân mình thật ngốc, tình cảm đối với hắn bao năm nay sâu đậm như vậy mà lại đến giờ mới nhận ra.


Sở Tử Phong đọc dòng tin nhắn mà Lục Y Y gửi, cảm giác gợn tóc gáy liền dâng trào.

Thấy sắc mặt sợ sệt của Sở Tử Phong Tào Phi liền hoảng đến phát điên, anh bật dậy nhào về phía Sở Tử Phong.

Anh căn bản hiểu rõ Sở Tử Phong rất ít khi sợ sệt, nếu hắn đã hoảng sợ thì việc đó phải là việc kinh thiên động địa, không thể đơn giản.

“Có chuyện gì bên đó sao?”
Hắn lập tức thay đổi thái độ, nhàn nhạt đưa điện thoại lên.

“Vợ mắng!”
Lúc này Tào Phi như vỡ lẽ, thở hắt ra rồi chửi thề một tiếng, sau đó lại vò đầu bứt tóc với dáng vẻ vô cùng khổ sở.

Thì ra anh mới là trò hề!!
“Cậu không thể để lại cho bản thân một chút danh dự của người đàn ông à, nào nào.


.

vào hết đây”
Phi Trì và Trì Húc chán nản nhìn vẻ mặt khoái chí của Tào Phi, quả như dự đoán sau khi anh mở miệng thì lập tức là hàng dài phụ nữ bước vào.

Bọn họ đều ăn mặc hở hang, trên tay bê rất nhiều loại rượu.

Lúc này Sở Tử Phong có chút nóng nảy, hắn đá vào chân Tào Phi rồi gằn giọng.

“Cậu chán sống à?”
Nếu Lục Y Y mà biết sẽ giết hắn mất.

“Sợ gì chứ, là đàn ông chơi bời một chút thì có sao đâu, dù sao họ đều là đồ chơi dưới chân chúng ta thôi”
Tào Phi hướng mắt về phía mấy người phụ nữ đang tươi cười, lập tức họ sà vào, chuyên nghiệp uốn éo trước mặt mấy người đàn ông, thấy sắc mặt Sở Tử Phong đen lại anh liền bĩu môi.

“Cậu xem mỹ nhân ở đây có gì thua Lục Y Y nhà cậu, chân dài eo thon, còn tình nguyện làm đồ chơi cho chúng ta”
Lúc này Sở Tử Phong cợt nhả nhìn người bạn lâu năm của mình, theo thói quen hắn lại châm một điếu thuốc, có điều như nhớ ra gì đó liền dập tắt ngọn thuốc còn chưa kịp cháy.

“Mỹ nhân của cậu có rất nhiều thứ thua vợ tôi đấy”
Hắn u ám tựa người ra đằng sau, nhìn Tào Phi bạn mình với điệu bộ khinh khỉnh.

“Thứ nhất, vợ tôi có danh dự”
“Thứ hai, vợ tôi có khí chất”
“Thứ ba, vợ tôi có tiền của cô ấy, có cả tiền của tôi”
“Cuối cùng, và cũng là khác biệt quyết định nhất…”
Sở Tử Phong đứng dậy, phủi nhẹ tàn thuốc rơi trên áo rồi nói tiếp.


“Mỹ nhân của cậu có thể tình nguyện làm đồ chơi của tôi, nhưng tiếc cho họ, tôi lại là đồ chơi của Tiểu Y Y mất rồi”
Câu nói này khiến ba người đàn ông sững người, Sở Tử Phong chỉ khẽ cong môi rồi rời đi.

Còn về đám phụ nữ kia thì cũng chỉ đen mặt đứng một góc, trước quyền uy của người đàn ông ấy họ căn bản không dám làm gì quá phận.

Lúc này Tào Phi mới giật mình tỉnh táo, nhìn Phi Trì và Trì Húc vẫn đang thất thần.

“Mẹ kiếp, mất cả hứng!”
Nói rồi anh liền đuổi hết những người phụ nữ kia đi, tên Sở Tử Phong này thật chẳng biết chơi gì cả.

“Phụ nữ thì có gì mà say đắm thế, chắc chắn cậu ta bị Lục Y Y bỏ bùa rồi”
Đã lâu không gặp con nhóc gian xảo ấy, có lẽ anh phải đến Lục gia một chuyến thôi.


Lục Y Y ngồi bình thản trước vị khách không mời mà tới trước mặt, cô nhẹ nhàng rót một ly nước để trước mặt người phụ nữ trung niên có vẻ không mấy ý tốt.

Vừa trở về nhà từ dinh thự của Sở Tử Phong đã thấy bà ấy ngồi ở phòng khách từ trước, quản gia thấy cô trở về liền rời đi để cô tiếp khách.

“Không biết phu nhân đây tìm đến nhà cháu có việc gì không ạ?”


Bình luận

Truyện đang đọc