ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Lục Y Y bị Sở Tử Phong một mạch xách thẳng lên phòng, cô bây giờ không có quyền lên tiếng, càng không dám lên tiếng.

Lúc này Sở Tử Phong bực bội nới lỏng cà vạt, sau đó thực tiếp nhấc cô lên ngang hông, áp sát vào tường.

Hắn hiện tại trông rất bực bội, Lục Y Y bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của mình, cô mỉm cười ngọt ngào ôm lấy cổ hắn.

“Sở tiên sinh có gì muốn dạy bảo tôi sao?”
“Em còn dám hỏi!?”
Lục Y Y dáng vẻ nũng nịu, cúi đầu nghịch ngợm chiếc cà vạt trên cổ hắn, cô chợt để ý đến yết hầu vô cùng cuốn hút trước mặt, vừa nói vừa đưa tay tới.

“Em cũng chỉ nói đùa như vậy để Tào Phi lộ ý tứ ra thôi mà, chú còn ghen với cả câu nói đùa sao?“
Ánh nhìn câu dẫn của Lục Y Y vừa vụt sáng, cũng là lúc cô khẽ chạm vào yết hầu của hắn, Sở Tử Phong quay mặt né tránh ánh mắt hồ li kia rồi nuốt khan.

“Vậy.

.

vậy tạm tha cho em!”
Thấy vành tai đỏ ứng cộng thêm dáng vẻ lúng túng kia Lục Y Y cũng có chút kinh ngạc, trước giờ Sở Tử Phong toàn là trong bộ dạng sói già giảo hoạt trêu đùa cô, không ngờ lần này hắn lại bị cô trêu đùa.

Cảm giác chiến thắng trực trào, Lục Y Y liền được nước lấn tới.


“Hmm.

.

Sở tiên sinh có vẻ vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, em có nên làm gì đó để khiến chú vui lên không nhỉ?”
Ngón tay thanh mảnh của Lục Y Y vuốt v e đến những chiếc cúc áo, khéo léo tháo từng chiếc khiến Sở Tử Phong đứng ngồi không yên.

Trên cương vị là một người chính trực, sẽ không có động thái gì nếu vợ yêu chưa đủ mười tám, hắn liền có ý định đặt cô xuống.

Biết được ý đồ trong đáy mắt kia Lục Y Y lập tức túm lấy cà vạt hắn rồi giật một lực không mạnh cũng không nhẹ.

“Chú Phong, kì thực em đã đủ lớn rồi”
Điều này cô nói không hề sai, cô vốn dĩ đã đủ mười tám tuổi, nhưng do sinh quá muộn nên ba cô đã khai sinh lùi đi một năm, do sơ ý lại không hề thay đổi ngày tháng sinh, điều đó có nghĩa là cô chỉ chưa đủ tuổi trên danh nghĩa pháp luật, nhưng xét thực tế Lục Y Y đã hoàn toàn trưởng thành.

“Đừng nghịch nữa!”
Cô vui thích nhìn dáng vẻ không nhịn thêm được nữa của hắn, đột nhiên thấy vô cùng k1ch thích.

“Chú Phong, hay là thử một chút thôi”
Sở Tử Phong cảm nhận rõ phía dưới của mình đang phản ứng dần, vốn dĩ hắn chưa bao giờ chiến thắng được mị hoặc của người trước mặt, Tử Phong vẫn muốn đặt cô xuống nhưng Lục Y Y đã túm chặt lấy cổ hắn.

Ánh mắt tưởng chừng rất mơ hồ kia vô tình cuốn hắn vào một khoảng trời vô định, ở đó có một tiểu hồ li nhỏ liên tục khiêu khích hắn.

Lục Y Y nhấc mặt hắn lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Cô cảm nhận được vòng tay hắn đã siết cô chặt hơn, Lục Y Y đắc ý, còn chút vụng về hôn hắn.

Chiếc hôn nhanh chóng được Sở Tử Phong đáp trả, hắn điêu luyện dây dưa với đầu lưỡi cô, bàn tay cũng dần di chuyển lên gáy Lục Y Y, khẽ vuốt v e đuôi tóc mềm mại.

Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng lên, Lục Y Y bắt đầu không an phận, cô muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông này.

Thế nhưng có lẽ Sở Tử Phong đúng là lão già cổ hủ, rời môi cô liền một mực đặt Y Y xuống, vội vàng chạy mất, để lại Lục Y Y chỉ biết thở dài.

“Kịch bản sai hết rồi!”
Đáng lí ra cô phải là người bị dụ dỗ từng bước từng bước leo lên giường hắn chứ, sao người dụ dỗ lại thành cô thế này.

Lục Y Y nhấc điện thoại đưa lên tai.

“Chị à, em nghĩ em đã hoàn thành hoá huấn luyện rồi!”

Đầu dây bên kia cười khẽ, thưởng cho cô một câu mắng yêu.

“Con mẹ nó, giờ mới biết gọi cho tôi à?”
Lục Y Y để điện thoại ra xa tai, buồn cười đến đỏ mặt, cũng đúng thôi người phụ nữ quyến rũ nóng tính kia làm sao có thể chấp nhận việc học trò của mình lơ là đến tận một tuần lễ cơ chứ.

“Bé yêu xin lỗi chị mà, bây giờ bé yêu lập tức đến đó để hoàn thành.



Triệu Tinh Y và Tào Phi chăm chú ngắm những bông hoa trong vườn, sau khi Sở Tử Phong mang Lục Y Y đi họ chỉ biết cảm thán.

Khu vườn nhỏ của Lục Y Y đầy ắp những loại hoa, thân là một người bạn lâu năm Tào Phi hiểu rõ Sở Tử Phong ghét hoa nhường nào.

“Lão đại đúng là chiều Y Y lên tận trời rồi haha”
Nghe giọng nói ngẫu hứng của Tinh Y anh cũng khẽ cười, ngửa người ra ghế ngửi mùi hoa thơm ngát.

“Cậu ta ghét hoa lắm, vì con nhóc kia thích mà cất công làm cả một vườn hoa”
Hai người luyên thuyên về việc Sở Tử Phong chiều chuộng Lục Y Y thôi mà hợp đến lạ, cứ thế càng nói càng say mê, rồi chuyển hết từ chủ đề này đến chủ đề khác, cho đến khi nhìn thấy Sở Tử Phong vội vã ra khỏi dinh thự, khuôn mặt hơi đỏ.

“Ây yo, con nhóc này làm gì bạn tôi rồi haha”
Triệu Tinh Y tiếp lời.

“Hôm đó tôi lần đầu đến đây còn bị Y Y hiểu lầm, khi con bé chạy vào tôi sợ đến xanh mặt, chỉ sợ con bé bị Sở Tử Phong tính khí thất thường nhốt vào”
Nghe câu này anh bật cười, sau đó rót cho cô một ly trà, Triệu Tinh Y mỉm cười nhận lấy.

“Tên này người khác đụng đến một sợi tóc của Lục Y Y thôi cậu ta cũng khiến người ta thân bại danh liệt rồi, nếu cậu ta mà tự tay làm đau Lục Y Y không chừng cậu ta tự chặt tay mình mất”
Ngay từ khi quen với bọn họ anh đã quen với kiểu bất mãn hình tượng này của Sở Tử Phong.


Hắn đối xử với anh nhàn nhạt, không phải do quan hệ của bọn họ không tốt, chỉ là những sự ấm áp dịu dàng ít ỏi của hắn đều dồn lên người Lục Y Y mất rồi.

Tào Phi cùng hắn trưởng thành, trải qua gió tanh mưa máu, là người trực tiếp nhìn hắn dịu dàng lên từng ngày.

Chỉ vì một Lục Y Y mà cậu ta nhân nhượng đến nỗi khiến anh phải bực tức, tuy nhiên bản thân anh cũng chẳng làm gì được.

“Vậy bọn họ là ở bên nhau từ nhỏ tới lớn à?”
Nghe câu hỏi của Lục Y Y anh gật đầu.

“Nhưng chắc phải có lí do gì lão đại mới chiều chuộng Y Y đến vậy chứ nhỉ?”
Tào Phi cong môi, nghĩ lại gần chục năm trước.

Khi đó bọn họ giảng hoà, cùng nhau đi ăn, do lần đầu gặp mặt lại muốn lấy lòng tên sói già Sở Tử Phong nên anh nhanh nhảu gắp thức ăn cho hắn.

Đó là một món cay điển hình mà người ở đó rất thích, khi ấy Sở Tử Phong thì không nói gì nhưng Lục Y Y đã lườm anh một cái sắc lẻm.

“Phong Phong không thích ăn món này!”
Lúc ấy anh thấy ánh mắt Sở Tử Phong dịu dàng vô cùng, trong khi chỉ vài tiếng trước đây ánh mắt hắn nhìn anh lạnh giá đến run người.




Bình luận

Truyện đang đọc