ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Nếu đánh giá sơ qua, có thể nói bà đang ngồi trước mặt một tiểu thiên sứ.

Thân hình cô bé trước mặt rất bé nhỏ, nhưng lại không quá gầy, khuôn mặt tròn cũng rất nhỏ nhắn, vô tình tạo cảm giác rất hồn nhiên.

Ánh mắt kia lịch sự thuần khiết, nhưng dường như cũng đã trộn lẫn chút tạp nham, suy cho cùng lại vô cùng bình thản.

Mái tóc xoăn xoã xuống ngang vai, mềm mại dịu dàng, nhưng lại không hề mỏng manh.

Bà nâng ly nước lên uống, sau đó tao nhã đặt xuống.

Lục Y Y quan sát một hồi vẫn không thể nhớ ra đây là vị khách nào của ba mình, cô lấy điện thoại nhắn tin cho ba rồi lịch sự tiếp chuyện bà.

Qua một hồi trò chuyện cô mới biết, thì ra người phụ nữ này là đang đi tìm một người, bà ấy nói nghe ngóng được người ấy đã đến Lục gia nên mới tìm tới đây.


Cũng không biết là người bà ấy tìm là ai,liệu có phải người làm trong nhà cô hay không cô cũng không rõ, vì trước đây cô từng thay ba nhận thêm vài người dọn dẹp vườn cây, trong số đó cũng có một số là từ những vùng quê xa đến để tìm việc.

Cô mạnh dạn đoán bà ấy cũng là kiểu thương nhân giàu có, dù quần áo trên người cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, thế nhưng nếu đặt lên so sánh với hào môn thế gia thì vẫn kém vài phần nào, vì vậy có thể bà ấy là phu nhân của gia tộc nào nó cách xa thành phố.

Vậy thì bà ấy là tìm ai được nhỉ?
Hai người trò chuyện một lúc thì Sở Tử Phong đến, có lẽ trở về dinh thự không thấy cô nên liền mò sang đây tìm.

Đúng là bám người mà.

Lúc hắn bước vào thì người phụ nữ kia ngồi quay lưng với hắn nên hoàn toàn chẳng có vấn đề gì xảy ra, Sở Tử Phong vẫn bình thản mỉm cười đi đến, trên tay còn cầm một chậu hoa nhỏ.

“Ba vợ có khách lại để phu nhân của anh ngồi đây tiếp đón sao?”
Lục Y Y cười ngượng với người phụ nữ, cô quay sang hắn nhăn mặt.

“Không biết chào hỏi người lớn à?”
Hắn còn đang tỏ thái độ “vợ dạy rất đúng”, nhưng khi đến cạnh cô, cũng là lúc nhìn thấy người phụ nữ kia, Sở Tử Phong như thấy trong đầu mình là một tiếng nổ.

Lúc ấy trí não hắn xoẹt qua từng cảnh tượng dơ bẩn trong quá khứ, từng giọng nói chua chát, từng điệu cười thô kệch, cả Sở Tử Phong lúc này như đóng băng.

Sắc mặt hắn sầm lại còn Lục Y Y chỉ biết ngơ ngác, cô khẽ chạm vào tay hắn.

“Sở Tử Phong, chú làm sao vậy?”
Người phụ nữ kia rất ngạc nhiên khi nghe cô gọi tên hắn, nhưng sau đó trên mặt bà lại là một nụ cười rất kinh khủng.

“Ái chà, bé con đã lớn chừng này rồi”
Lục Y Y giật mình quay sang khi nghe bà ấy nói vậy, còn hắn thì toàn thân như có những đốm lữa cháy, thiêu đốt đến cả ý thức.


Hắn đang rất mất kiểm soát, nhưng bên cạnh hắn là Lục Y Y.

Sở Tử Phong xoa đầu cô, nhưng trên tay hắn vẫn hiện rõ gân xanh thật đáng sợ, một sự hiện hữu của nỗi phẫn nộ trước giờ rất ít khi xuất hiện trước mặt Lục Y Y.

Cô nhìn bàn tay đang kìm nén đến phát run của hắn, lại nhìn ánh mắt kia như đang hằn lên từng tia máu, bản thân vô thức cũng mất bình tĩnh theo, tại sao hắn lại tức giận như vậy?
Biểu hiện này cô từng thấy vài lần, mỗi lần Sở Tử Phong như vậy có nghĩa là hắn đang kìm nén gì đó, sự phẫn nộ, nỗi sợ, hay đau khổ?
Nhìn hắn vẫn nhẹ nhàng đặt chậu hoa xuống cô sốt sắng vô cùng, định nắm tay Sở Tử Phong giúp hắn định thần thì hắn liền quay người bước đi, bàn tay cô chơi vơi giữa không khí.

Bóng dáng cao lớn của Sở Tử Phong biến mất nhanh chóng, cô quay sang nhìn người phụ nữ kia, bà ấy vẫn mỉm cười bình thản.

Đột nhiên nụ cười ấy không còn vừa mắt như trước nữa.

Lục Y Y cố gắng lịch sự, nhưng kì thực hiện tại trong lòng cô vẫn rất rối rắm
Bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì?
Quan hệ của bọn họ là gì?
Tại sao Sở Tử Phong lại phẫn nộ như vậy?
Những câu hỏi cứ mãi xoay vòng trong tâm trí mà không hề có câu trả lời, cô lại càng không có chút manh mối nào về chúng cả.


“Cậu ấy là bạn trai của cháu sao?”
Lục Y Y giật mình khi nghe bà hỏi, cô cười xoà.

Mối quan hệ của bọn họ là gì cô còn chưa rõ, đến lúc ấy Lục Y Y mới nhận thức rõ cô hành xử thật là sai lầm.

Bản thân cô luôn bám lấy Sở Tử Phong, mè nheo hắn, bắt nạt hắn, còn hắn thì luôn nhẫn nhịn, yêu chiều, ngay cả khi hắn phẫn nộ đỉnh điểm cũng không dám bộc phát vì sợ cô bị tổn thương.

Vậy mà trước giờ cô lại không hề cho hắn một danh phận, luôn cố chấp cho rằng những hành động cử chỉ ấy là bình thường, cô đúng là một đứa ngốc hạnh phúc dâng tận nơi lại không biết nắm lấy.

Lục Y Y thả lòng bàn tay đang siết chặt vì rối bời, cô cười khe khẽ.

“Vâng, anh ấy là bạn trai của cháu, cũng là chồng sắp cưới của cháu!”


Bình luận

Truyện đang đọc