ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cơn gió lớn, những đợt sóng biển thay phiên nhau tạt vào mạn thuyền, Sở Tử Phong nhếch miệng, đến cả ông trời cũng đang ở trạng thái chiến đấu rồi.

Chiếc thuyền nhỏ nơi phát ra viên đạn xoay chiều, ép nước biển tát mạnh từng đợt khiến du thuyền của hắn hơi rung lắc.

Có vẻ đây là một chiếc thuyền khá đặc biệt, được thiết kế vô cùng tỉ mỉ và vô cùng đầu tư.

“Phi Trì cậu nói xem, nếu chiếc thuyền này là của chúng ta thì sẽ như thế nào?”
“Lão đại định cướp sao?”
Hắn thản nhiên châm thêm một điếu thuốc, sau đó gỡ túi máu giả gắn trên ngực ra.

“Không, tôi sẽ khiến chúng…”
Sở Tử Phong hít một hơi, nhả ra một làn khói
“…Tự giác dâng thuyền trưởng cho tôi!”
Đám người trên chiếc thuyền đó thực sự nghĩ đã găm được viên đạn kia vào ngực hắn nên khá nhởn nhơ.


Hắn ra lệnh cho du thuyền áp sát vào chiếc thuyền nhỏ, âm thầm bắn một nhát súng, chiếc dây sắt lập tức cắm sâu vào boong tàu, giữ chặt chiếc thuyền xấu số.

Đã mất rất nhiều thời gian để dụ đám oắt con này, đương nhiên hắn sẽ không nhượng bộ, dù sao thì hắn cũng chưa từng nhượng bộ trên thương trường!
“Khốn nạn! bọn chúng đã ghim bào boong tàu rồi, chúng ta dồn toàn lực cùng không thể nhích thêm một chút”
Cô gái tóc đỏ kia nghe lại tình hình thì vô cùng tức giận, bàn tay lập tức múa như bay trên bàn phím, dường như phát huy hết tốc lực, do sức ép của chiếc du thuyền mà chiếc thuyền nhỏ dần dần bị mặt biển lấn áp.

“Tiểu Tinh, người của chúng ta đều bị giữ lại rồi!”
Gió trên biển thổi ào ào, mặt biển dường như đang tức giận, trước sự rung lắc của chiếc thuyền Tinh Y vẫn cố gắng giải mã hoá để lấy lại quyền điều khiển con thuyền.

“Vô ích thôi!”
Sở Tử Phong khoác trên mình bộ vest đen, ánh mắt hắn sắc lạnh thêm chút chế giễu, bên cạnh là Phi Trì trên tay vẫn đang cầm laptop
Cơn gió thổi khói thuốc lá của Sở Tử Phong về một phía, hắn xoay người đá ngã những người bạn của Tinh Y khiến cô giật mình bật dậy, phía trước mũi giày hắn là Trần Tang Mục đang đau đớn ôm bụng, đó cũng là tên đầu sỏ của đám người này.

“Sao hả? chỉ có chút đó thôi à?”
“Tên điên này!”
Tinh Y nghiến răng lao về phía hắn, Sở Tử Phong bình tĩnh né sang để Phi Trì tiến lên xử lí, dù sao ngoài bảo bối Lục Y Y thì hắn cũng ngại chạm vào phụ nữ, dù cho đó có là đánh!
Nhìn cô gái tóc đỏ giãy giụa chống cự khi đang bị Phi Trì khống chế, hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

“Cô gái này quả là quá ngu ngốc, bản thân giúp mấy tên này làm bao chuyện ác mà vẫn ngây thơ nghĩ mình là người bị hại”
Nhìn sắc mặt Tinh Y tối dần, hắn lạnh nhạt.

“Nếu nói tôi là tên điên, thì cô cũng điên không kém đâu Triệu Tinh Y, nói đi, cô đã buôn bán bao nhiêu đứa trẻ rồi?”
Sấm kêu đùng đoàng, từng tia chớp xé ngang xé dọc trên bầu trời rộng lớn, dưới này khuôn mặt hắn lãnh khốc lãm đạm, nói từng từ từng chữ như đâm thẳng vào trái tim cô.

“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy!”
Sở Tử Phong bật cười, dẫm mạnh vào bàn tay của Trần Tang Mục khiến hắn la lớn.

“Vậy thì mày trả lời cô ta giúp tao đi, có khi trời đất sẽ dung tha mày đấy.



Tên đó đau đớn gào lên, nguyền rủa hắn cũng sẽ không được trời đất dung tha, Sở Tử Phong chẳng bận tâm, liền đá hắn một cái lăn vài vòng.

Hắn ra hiệu cho Phi Trì thả người, cậu nhanh nhẹn dùng laptop mở ra một loạt bằng chứng buôn bán trẻ em trái phép để trước mặt cô, Tinh Y sốc đến độ hai tay che miệng, hốc mắt đỏ hoe.

“Sao…sao lại thế này?!”
Cô nhìn về phía Trần Tang Mục ở đằng đó, vô vọng gào lớn.

“Tại sao anh nói đó là số tiền bẩn của đám hào môn, chẳng lẽ đó là tiền mà anh đã lừa tôi bán lô hàng đó sao? Lô hàng đó là trẻ em sao tên khốn!!!?”
Nghe tiếng gào nhức tai của Tinh Y, Sở Tử Phong khẽ cau mày rồi ngồi xuống, hắn vắt chân tựa người ra đằng sau, chuẩn bị sẵn tư thế nhàn nhã để xem kịch.

Cô gái tóc đỏ đó dường như đã phát điên, điên cuồng túm lấy cổ áo của Trần Tang Mục mà tra hỏi, cuối cùng tên kia vì quá tức giận, liền bật dậy đẩy Tinh Y ngã bật ra, có điều Phi Trì đã kịp thời đỡ lấy.

“Con điên này, mày ngu thì trách ai, đừng có đổ lỗi cho ông đây, toàn bộ quá trình vận chuyển thuận lợi đều là nhờ mày cả đấy”
Nói xong hắn cười lớn, cười đến điên dại, dường như đã chấp nhận sẵn cái chết của mình.

Đoàng!!
Tiếng súng nhức tai vang lên trong không khí.


Phì Trì lạnh lùng cất súng vào người, đẩy Tinh Y ra trước mắt Sở Tử Phong.

“Xem nào, tôi sẽ vào việc chính nhé, nếu tình nguyện thì cô sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi, còn nếu không.

.


Tinh Y nhìn đám người lợi dụng mình lần lượt bị xử lí dã man mà lòng không khỏi ớn lạnh, người đàn ông trước mắt cô đúng là ác độc, máu lạnh vô tình!
“Tôi nghe nói Sở lão đại trước giờ không hứng thú với nữ sắc, tại sao lại muốn thu nhận tôi?”
Phi Trì bĩu môi quay đi hướng khác, sắc mà hắn gần hơn sắc của cô một tỉ lần!
“Cô hiểu lầm rồi…”
Tinh Y nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.

“Trong thế giới của tôi, chỉ có người tài và kẻ vô dụng, nam nữ như nhau!”


Bình luận

Truyện đang đọc