ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Sở Tử Phong mỉm cười nhìn cô ngủ say trong lòng, hắn khẽ vạch vạt áo của Y Y, lông mày hơi cau lại.

Chạm nhẹ vào vết sẹo nhỏ Sở Tử Phong nhức nhối không thể tả.

Năm đó hắn và ba cô đã cố gắng tìm những vị bác sĩ tài giỏi nhất, may mắn giữ được mạng sống cho cô, thế nhưng vết sẹo này lại quá sâu, còn được thấm thêm độc tố, cuối cùng không thể xoá đi.

Nếu ngày ấy Lục Y Y ngừng thở, Sở Tử Phong nhất định sẽ đi theo cô.

Mấy ngày nay Phi Trì đã tự điều tra thêm được một vài manh mối, người đứng sau vụ bắt cóc năm đó không hoàn toàn là do một tay tổ chức cũ của Phi Trì gây lên.

Sở Tử Phong cũng phần nào đoán được, bởi tổ chức cỏn con ấy đâu ai có đủ tài năng để vượt mặt được những ám vệ của Lục gia và cả những thiên tài trong tổ chức của hắn, chính vì thế bao năm qua hắn và chú Lục luôn âm thầm điều tra.

Cho đến ngày hôm nay cuối cùng bọn chúng cũng lộ ra sơ hở.

Sở Tử Phong hôn nhẹ lên vành tai cô, nhẹ nhàng đắp chăn lại.

Lục Y Y hiện tại đã trưởng thành, dần dà sẽ tự có những lựa chọn mà không ai can thiệp được.

Hắn lo cô sẽ lún sâu vào vũng bùn lầy vô tận của giới hào môn đầy cạm bẫy, bao năm qua Sở Tử Phong luôn cố gắng bao bọc cô hết sức, để cho cô có thể bình an mà lớn lên, thế nhưng giờ đây Lục Y Y dường như muốn phá kén chui ra ngoài, không cần đến sự bao bọc quá mức của hắn nữa.


Lục Y Y bị tiếng bàn phím máy tính đánh thức, cô lim dim mắt khẽ chuyển mình.

Một cơn đau dữ dội truyền từ giữ hai chân khiến Y Y hơi rùng mình.

Cô khó nhọc quay người liền thấy Sở Tử Phong đang làm việc, tấm lưng trần to lớn đầy vết cào vẫn còn đỏ.


Nghĩ lại trận h0an ái kịch liệt Lục Y Y đỏ mặt rúc vào chăn.

Bản thân cô là người dụ dỗ hắn, thế nhưng lại bị hắn vờn cho phải van xin, thế này cô còn đâu là thể diện nữa chứ hu hu…
Nhìn người kia vẫn đang tập chung làm việc, cô cứ lặng im mà ngắm nhìn, ít ra cô cũng tạo ra được vô số vết tích rồi, không thiệt không thiệt.

Dường như nghe thấy tiếng thở không còn đều như trước, Sở Tử Phong dừng tay quay lại, thấy cô đã tỉnh hắn mỉm cười dịu dàng.

Hắn quay người đi về phía giường, nằm sang một bên ôm trọn lấy cô.

“Còn đau không?”
Lục Y Y hờn dỗi không thèm trả lời, bàn tay hắn đã luồn vào trong áo cô.

“C.

.

còn!”
Hắn hài lòng hôn vào gáy Y Y, sau đó nhẹ nhàng bế cô dậy.

“Về nhà thôi, không thì ba vợ đánh anh tàn phế mất”
Nếu Lục Hạo biết hắn đã ăn sạch Lục Y Y khi cô còn chưa đủ tuổi theo pháp luật, chắc chắn ông ấy sẽ đánh hắn què chân.


Hôm đó Lục Y Y trở về, dù đã đỡ đau buốt nhưng nhất thời vẫn chưa đi lại bình thường được.

Dù gì cũng là lần đầu, còn bị hành hạ lên bờ xuống ruộng, không đau thì không phải con người!
Sở Tử Phong đi sau cô cười gian xảo, nhìn chiến tích rõ ràng của mình trên chiếc cổ nhỏ hắn liền kéo cổ áo của cô lên.

Dù gì thì hắn cũng sợ người ba vợ điềm đạm kia mà.

Đến phòng khách Lục Y Y đột nhiên sững lại, thấy vài người tưởng lạ mà quen đang ngồi đó cô có chút khó chịu, Y Y nhìn sang hắn Sở Tử Phong liền hiểu ý, nhẹ nhàng bế cô đi hướng khác.

“Tiểu Y, cháu đó sao?”
Chết tiệt, Lục Y Y chửi thầm trong bụng một tiếng sau đó liền ra hiệu cho hắn đặt cô xuống.

Ánh mắt cô lấy lại vẻ lịch sự, quay lại nhìn ba cô đang nhăn nhó ở đằng kia sau đó liền chào hỏi người trước mặt.

“Chào chú!”
Người trước mặt không ai khác chính là em ruột của ba cô, một người mà bỏ vợ bỏ con dẫn tình nhân về nhà, để rồi tán gia bại sản vì con cáo già đó, vậy mà vẫn không chịu tỉnh ngộ.

“Cháu đã lớn chừng này rồi.

.


Lục Y Y mỉm cười giữ khoảng cách, dù biết rằng một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận loại người này là chú của mình.


Ông ấy vẫn thường xuyên đến nhà cô vay tiền, và đương nhiên sẽ không có dịp trả lại, từ nhỏ Lục Y Y đã biết số tiền đó không phải để vực lại sự nghiệp gì cả, ông ấy vay nợ chồng chất chỉ để thoả mãn thú vui váy vóc lụa là của người phụ nữ đó.

Lúc này cô mới để ý đến ghế ngồi bên kia, không ai khác là ả tình nhân và con gái của họ, Lục Y Y tự thấy mỉa mai trong lòng.

Năm xưa lúc chú ấy đuổi cô Tuyết Linh ra khỏi nhà rồi đón ả tình nhân đó về thì bị ba cô phản đối, lúc đó ông ấy đã kịch liệt với ý kiến của ba nhường nào, thậm trí còn dắt nhau ra khỏi Lục gia tự mình lập nghiệp.

Bây giờ nghèo khó rồi lại dắt nhau về Lục gia này, không biết nhục mặt sao?
Cô đi đến bên ghế ngồi, Sở Tử Phong cũng đi theo cô.

Lục Hạo lúc này mới lạnh mặt nhìn người em trai đã từ mặt, có vẻ như nói tiếp câu chuyện còn dang dở.

“Cậu không những mặt dày quay về đây, còn muốn tôi giúp đỡ cho chỗ ở sao?”
Đồng tử Y Y co rút, cô khó chịu nhìn hai mẹ con kia vẫn đang đung đưa.

Cô Tuyết Linh vẫn ở lại dinh thự Lục gia, cô ấy vốn không có gia đình, tiền tích góp cũng không có nhiều, năm đó dì Hạ Nghinh mới về vì sợ bà cô đơn nên đã khuyên cô ấy ở lại, nếu giờ cái gia đình này ở lại đây thì ngày ngày chạm mặt nhau phải như thế nào?
Dì Hạ Nghinh từ trong nhà bếp nhỏ đi ra, trên tay bê theo một đ ĩa hoa quả.

“Không được!”
Mọi người đều nhìn về phía giọng nói của dì, Y Y mỉm cười chạy lại đón lấy đ ĩa hoa quả.

“Cảm ơn con”
Sở Tử Phong thấy cô về chỗ ngồi, liền nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy.

Lúc này Lục Y Y mới để ý đến ánh mắt chăm chú của cô gái trẻ kia đang dán chặt lên người Sở Tử Phong, đó là con của hai người vô liêm sỉ kia, cô tự nhủ không biết cô ta có giống với mẹ mình không nữa.

Lục Y Y khó chịu nắm tay Sở Tử Phong, hắn phỏng chừng cũng đoán được tại sao, người nhạy bén hơn Lục Y Y như hắn sao lại không biết người trước mặt nhìn mình.

Sở Tử Phong vui thích trong lòng, có người biết giữ chồng rồi nhỉ.

“Chị nói vậy là có ý gì?”
Người phụ nữ tình nhân của chú cô vênh mặt lên tiếng.


Lục Y Y lập tức rời sự chú ý sang người bà ta, cô lạnh nhạt.

“Bà nên biết bà đang nói chuyện với ai, dì Hạ Nghinh là nữ chủ nhân của Lục gia này, tôi hi vọng bà có thể tôn trọng gì ấy!”
Dường như bị khí thế của cô làm cho run sợ, Lục Kiên liền vội kéo bà ta lại, thế nhưng người đàn bà chua ngoa không biết điều ấy lại như khùng lên.

“Cô nói gì?! Đây là cách cô nói chuyện với trưởng bối sao?”
“Bà là trưởng bối của tôi à?!”
Bà ta tức giận đến tái mặt, vừa đứng dậy liền bị ánh mắt của Lục Hạo và Sở Tử Phong doạ sợ.

Hạ Nghinh thở hắt ra một hơi, quay về phía Lục Kiên.

“Cậu có biết bao năm qua Tuyết Linh sống khổ cực thế nào không?”
Cô thấy ánh mắt của người chú kia không có phần nào hối hận thì càng bực bội, người cô thì vẫn còn đau nhức, dồn nén chút ít cảm xúc thôi là như muốn bùng nổ.

“Cô ta sống thế nào thì liên quan quái gì đến chồng tôi, còn bà, bà cũng chỉ là vợ kế của Lục Hạo, bà có quyền gì mà lên tiếng!”
Choang!!
“Mẹ kiếp bà câm mồm cho tôi!”
Lục Y Y ném thẳng ly nước đang uống dở xuống trước mặt người đàn bà đó, máu nóng trên người cô dồn lên đến đỉnh điểm, dạo này cô thường rất bạo lực.

“Bà thì là cái thá gì, ngoài cái thân phận tiểu tam cướp chồng người khác ra?”
Cả dì Hạ Nghinh và cô Tuyết Linh đều yêu thương cô vô cùng, vì vậy cô không cho phép bất cứ ai động chạm gì đến bọn họ.

Thấy không khí càng ngày càng căng thẳng Lục Hạo đành phải lên tiếng.

“Đủ rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc