ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Nếu không phải phủ này còn mang họ Trương thì Mạc Lâm đã thật sự cho rằng Trương Văn Dã mất tích. Y an phận chờ đợi trong phòng hơn nửa tháng, thời gian này Mạc Lâm rất nhàm chán, trước đó Trương Văn Dã bảo cho y đi học cũng không phải nói suông, từ đó trở đi quả thật có một tiên sinh hàng ngày tới dạy y học chữ.

Nhắc lại hôm đó Mạc Lâm cũng cảm thấy không sao hiểu nổi.

Y bị ác mộng giày vò, sau khi tỉnh lại thì trong lòng bực bội giận dỗi lão gia, Tiểu Lâu còn tưởng y điên rồi nên khóc lóc um sùm. Trương Văn Dã bị y hất rơi chén cháo liền bỏ đi, Mạc Lâm nghĩ thầm vò mẻ không sợ nứt, nếu lão gia đuổi y đi thì y sẽ lập tức đi ngay. Dù về quê cũ làm lại từ đầu hay dùng thân thể dị dạng này ra ngoài làm kỹ nữ cũng chẳng sao cả.

Nhưng lão gia chỉ bỏ ra ngoài chứ không nói gì, nhìn bóng lưng kia thậm chí còn tủi thân cô đơn hơn cả Mạc Lâm.

Mạc Lâm cảm thấy Trương Văn Dã vừa ngốc vừa kỳ quái, đã tức giận thì lẽ ra nên đuổi y đi nhân lúc y còn chưa qua cửa, cứ để mặc như thế đến lúc thành di thái thái thì thủ tục sẽ rắc rối hơn nhiều, cũng chẳng biết rốt cuộc đang đùa ai nữa.

Nhưng xem ra Trương Văn Dã quên y vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu.

"Mạc thiếu gia, luyện chữ đi, đừng thất thần nữa." Một vị tiên sinh trẻ tuổi đeo kính gọng tròn gõ nhẹ lên bàn nhắc nhở y.

Mạc Lâm vội vã ngồi thẳng lại rồi cầm bút máy viết nắn nót.

Hạ tiên sinh nói bút máy viết đẹp hơn bút lông, thích hợp với người mới học nên cho y một cây.

Mạc Lâm giơ lên tờ giấy có chữ Mạc mà y mới viết rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Sính.

Đôi mắt đen láy tròn xoe háo hức chờ được khen như chú nai con trong rừng khát nước hồi lâu tìm được quả dại.

Hạ Sính đẩy kính mắt, nghiêm túc cười nói: "Mạc thiếu gia viết đẹp lắm."

Nai con cười vui vẻ, cuối cùng nó đã nếm được quả dại thơm ngọt.

Mạc Lâm viết rất say mê, mấy ngày trước Hạ Sính chỉ cho y luyện nét hoặc bảo y viết đi viết lại chữ Vĩnh. Đây là cái tên y năn nỉ hồi lâu mới có được.

"Vẫn chưa viết đẹp bằng tiên sinh, chữ của tiên sinh em cũng không biết khen thế nào nữa, chính là...... nhìn rất đẹp." Mạc Lâm đặt bút máy xuống nhìn chằm chằm hai chữ được Hạ Sính viết làm mẫu trên giấy, đó là tên của y.

Y cũng đã tập viết mấy lần, giống thì giống nhưng không đẹp bằng.

Hạ Sính trêu chọc: "Thế nên mới bảo cậu luyện, chữ này tôi đã luyện hai mươi năm rồi, Mạc thiếu gia mới luyện bao lâu chứ?"

Mạc Lâm xoa cổ tay lí nhí: "Nhưng em mệt......"

Hạ Sính thở dài lườm y một cái rồi vẫn cười: "Được rồi được rồi, nghỉ thôi nghỉ thôi."


Mạc Lâm bẻ tay rồi vươn vai một cái, đưa sách cho Hạ Sính: "Vậy hôm nay em muốn nghe cái này."

Thời gian trôi qua cực kỳ yên bình, trong chớp mắt Mạc Lâm cảm thấy như mình đã sống hết những ngày êm đềm của cả đời này. Hạ Sính có tài ăn nói và vốn hiểu biết rộng, mấy câu chuyện ngắn dân gian cũng được hắn đúc kết ra nhiều tính nhân văn và đạo lý. Mạc Lâm chống cằm nghe say sưa cứ như mình cũng bước vào thế giới trong sách.

Gần đây y không cần hầu hạ Trương Văn Dã, không cần làm việc nặng, ăn cũng nhiều nên tròn trịa hơn hẳn, trên mặt có thêm chút thịt, lòng bàn tay y chống lên gò má phính lộ vẻ khờ khạo đáng yêu.

Thỉnh thoảng Mạc Lâm còn thắc mắc: "Sao người kia không nhặt bạc trắng dưới đất?"

Hạ Sính bất đắc dĩ nói: "Câu trước tôi vừa nói người này có đức độ, quang minh lỗi lạc, sao hắn lại nhặt bạc trắng dưới đất được chứ?"

Mạc Lâm tủi thân sụt sịt một cái: "Thật kỳ quái, người có học thật phức tạp, nếu là em thì em sẽ nhặt...... Em không có bạc thì không sống nổi, mặc kệ đức độ gì đó......"

Hạ Sính nghẹn lời cầm sách gõ nhẹ vào đầu y một cái rồi tiếp tục kể chuyện.

"Có phải phẩm hạnh của em kém lắm không?" Mạc Lâm đột nhiên gục xuống bàn buồn rầu nói.

Hạ Sính nghi hoặc: "Sao lại nói mình như vậy?"

"Hai ngày nữa em sẽ là di thái thái của Trương phủ, em vẫn yêu tiền, em không thể làm ngơ với bạc trắng được......"

Y chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi, ngay cả chạy trốn cũng không dám.

Bình luận

Truyện đang đọc