ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Sau khi Mạc Lâm được dẫn đến nơi mới biết rốt cuộc Trương Văn Dã mở cửa hàng gì.

Nếu một mình y đi ngang qua cửa hàng này chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đây là do nam nhân nhà mình mở.

Cửa hàng khá nhỏ nhưng bên trong trang trí cực kỳ bắt mắt, so với Phúc Lai càng thêm trang nhã tinh tế. Huống chi cửa hàng này bán toàn đồ dùng cho nữ, chẳng hạn như đủ loại dầu gội và xà bông thơm được đóng gói tinh xảo.

"Oa! Mấy thứ này từ đâu tới vậy!"

Mạc Lâm nhìn cửa hàng rực rỡ muôn màu, lúc thì đưa tay sờ, lúc thì cúi đầu lại gần ngửi. Nhân viên cửa hàng thấy ông chủ mình dẫn theo một thiếu niên vào thì vội vàng đứng dậy đi châm trà cho họ.

"Tiểu Uông, cậu mau dọn tủ trưng bày đi, lát nữa sẽ có hàng về đấy."

Tiểu Uông nhịn không được chăm chú nhìn thiếu niên mũm mĩm. Mạc Lâm mặc đồ xinh xắn, khuôn mặt cũng phúng phính cực kỳ đáng yêu. Cậu bất giác nói nhỏ đi như sợ làm y giật mình: "Ông chủ, vị này là?"

Mạc Lâm đặt cao thơm xuống, nghe vậy thì ngẩng đầu cười nói: "Tôi là em trai anh ấy......"

"Gọi bà chủ đi."

Mạc Lâm: "......"

Tiểu Uông hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, ho sặc sụa như sắp đi tong nửa cái mạng, Mạc Lâm vội đưa nước trên bàn cho cậu, còn giúp cậu thuận khí: "Không sao chứ?"

Tiểu Uông nghẹn nửa ngày làm nước mắt ứa ra, cậu nhìn Trương Văn Dã, khóe miệng giật giật chỉ thốt ra được một chữ: "...... Hả?"

Mạc Lâm đỏ mặt, lén trừng mắt liếc Trương Văn Dã ra hiệu cho hắn giải thích. Nhưng Trương Văn Dã nháy mắt với y rồi thản nhiên gật đầu như thể chuyện này chẳng có gì quan trọng: "Đúng vậy, bà chủ của cậu đấy. Lát nữa trong tiệm bận rộn cậu cũng phải trông nom em ấy cho thật kỹ, nếu không sau này đừng mơ làm việc ở đây nữa."

Tiểu Uông cúi đầu khom lưng muốn dẫn Mạc Lâm vào phòng trong nhưng bà chủ nhỏ này lại kéo ghế ngồi cạnh cậu rồi nói: "Không sao, đừng để ý đến tôi, tôi chỉ đến xem thôi."

Sau đó Tiểu Uông thấy ông chủ mình đi lấy nệm êm rồi kéo bà chủ nhỏ ngồi lên, còn thừa dịp người ta không chú ý hôn trộm một cái.

"......" Thật chẳng muốn thấy chút nào.

Trương Văn Dã dặn cậu: "Trông tiệm nhé, tôi ra ngoài giục hàng đây."

Tiểu Uông: "Dạ!"

Mạc Lâm vốn định làm quen với Tiểu Uông rồi tán gẫu gì đó. Đang tìm đề tài thì chợt thấy Tiểu Uông lấy từ ngăn tủ ra một tấm ván gỗ có viết chữ đem treo trước cửa.


"Đây là gì thế nhỉ?" Mạc Lâm nhìn ngăn tủ mở ra, thấy bên trong không chỉ có một tấm ván gỗ. Y cầm một tấm lên xem nhưng không hiểu nội dung trên đó nên muốn đi hỏi Tiểu Uông.

"Ông chủ Uông, hôm nay tặng gì vậy?"

Mạc Lâm ngẩng đầu thấy trước cửa đột nhiên xuất hiện một đám phu nhân ăn mặc sang trọng chỉ vào tấm ván gỗ bàn tán ầm ĩ.

Tiểu Uông quay đầu bưng một khay tròn lớn bằng gỗ đặt lên chiếc bàn vừa khiêng ra trước cửa, sau đó kéo ghế tới ngồi xuống.

"Hôm nay chơi trò kích thích một tí! Các phu nhân chỉ cần mua đủ số tiền quy định rồi xoay que gỗ trên cái khay này, que chỉ vào món nào thì được tặng miễn phí món đó." Cậu chỉ vào chữ trên khay tròn rồi lại chỉ vào đống chai lọ đẹp đẽ bày trong tủ, "Các phu nhân thích mấy thứ này không?"

Mạc Lâm trợn mắt há hốc mồm, làm thế nào cũng không dám tin đống đồ chơi hiếm có lúc nãy mình ngắm nghía lại dùng để tặng, thậm chí y còn định hỏi Tiểu Uông có phải tự ý cho đi tâm huyết của Trương Văn Dã hay không.

Chẳng biết đám phu nhân thấy gì mà cực kỳ phấn khích, ai cũng ngồi xuống tham gia.

Bên kia đang bận rộn nên Mạc Lâm không tiện quấy rầy. Rảnh rỗi không có gì làm, y chỉ có thể chống đầu nhìn bọn họ.

Y nghĩ đây chính là chủ ý của Trương Văn Dã. Nam nhân này tâm địa gian xảo, toàn nghĩ ra mấy thứ kỳ quái mà y không thể nào hiểu được.

Y đang suy nghĩ vẩn vơ thì một bàn tay đột nhiên chụp lên vai, Mạc Lâm ngơ ngác quay đầu. Sau khi thấy rõ người tới thì giật mình kêu lên một tiếng, suýt nữa ngồi không vững.

Lâm Tú Anh thu tay lại rồi khoanh tay đứng một bên, ánh mắt quét qua toàn thân Mạc Lâm khiến y run rẩy, sau đó hắng giọng hỏi: "Tiểu Mạc, dạo này khỏe không?"

Bình luận

Truyện đang đọc