ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Khi Mạc Lâm tỉnh lại thì đang nằm trong y quán.

Y mang thai mà bị chuốc thuốc nên thân thể vô cùng suy yếu, khi Trương Văn Dã và Hạ Sính giải quyết xong mọi việc mới phát hiện tiểu phu nhân tội nghiệp đã ngất lịm trên ghế sau, toàn thân nóng hổi, thậm chí hạ thể còn chảy máu.

Trương Văn Dã nóng nảy như muốn giết người, ngay cả thời gian tới cục cảnh sát cũng không có, tất cả đều giao cho Hạ Sính xử lý, còn mình ôm tiểu phu nhân không nói hai lời chạy tới y quán.

Lý đại phu nghiêm mặt bắt mạch rồi nói như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đã dặn thời gian này không được chung chăn gối rồi mà, đây là sao? Thanh niên thời buổi này chẳng chịu nghe lời gì cả! Lỡ đứa bé không giữ được thì phải làm sao?"

Trương Văn Dã thót tim, sắc mặt tái nhợt: "Tôi...... đại phu, chỉ nhét vào cũng không được sao? Cậu ấy bị hạ độc, thật sự quá gấp nên......"

Lý đại phu nhìn người tự xưng là ca ca của bệnh nhân này với vẻ khó tin.

Trương Văn Dã không kịp giải thích, phất vạt áo dài muốn quỳ xuống cầu xin ông. Lý đại phu đưa tay ngăn lại: "Dù sao thân thể Mạc tiểu huynh đệ cũng đặc biệt, vốn đã không dễ thụ thai, trong lúc mang thai phải chú ý hơn người bình thường nhiều...... Haizz, tôi sẽ cố gắng hết sức mình, còn đứa bé có giữ được hay không phải xem ý trời đã......"

Nói xong ông quay lưng ra ngoài viết đơn thuốc, Khâu Bách ở phía trước vừa chăm sóc bệnh nhân vừa nhìn sang bên này.

Mỗi lần hai người tới đều thần bí không biết khám bệnh gì, cửa đóng chặt kín, người ngoài muốn nhìn trộm cũng khó. Ngay cả bố dượng cũng chẳng nói gì với hắn, chuyện này tựa như cái gai làm hắn bứt rứt không yên.

Hắn biết bí mật của Mạc Lâm, đây là chuyện quá đáng nhất hắn từng làm lúc nhỏ. Khâu Bách nhếch miệng thở dài một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm không nghĩ những thứ loạn thất bát tao này nữa.

Lý đại phu viết xong đơn thuốc thì đi bốc thuốc cho Mạc Lâm, đột nhiên lại bị bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo gọi đi.

Thuốc đang bốc dở dang, Khâu Bách đi tới định giúp một tay.

Hắn bốc được nửa chừng mới phát giác không đúng, càng nhìn đơn thuốc càng kinh hãi. Lý đại phu vội vã quay lại, thấy bộ dạng này của hắn thì tức giận suýt đập hắn một trận.

"Con không còn là con nít nữa, chuyện gì không nên nói không nên làm trong lòng con tự biết rõ."


Lý đại phu nhìn hắn thật lâu, cuối cùng vẫn không nỡ mắng hắn. Sau khi đuổi Khâu Bách đi, ông lại tiếp tục bốc thuốc.

Mạc Lâm mở mắt ra thấy lão gia nhà mình ngồi cạnh giường, nắm chặt tay y tựa trước trán.

"Lão gia......" Cổ họng khàn đặc, quá nửa nguyên nhân là do lúc phóng đãng trên xe. Nghĩ tới đây Mạc Lâm không khỏi đỏ bừng mặt, đột nhiên thấy Trương Văn Dã ngẩng đầu lên, mặt mũi đầm đìa nước mắt.

Mạc Lâm sốt ruột tưởng Trương Văn Dã lại ấm ức như lần trước nên cố chống tay ngồi dậy, sau đó bị hắn đè xuống.

"Đừng, nằm yên đi......"

Giọng Trương Văn Dã vốn đã khàn, khóc xong càng không phát ra được thanh âm nào. Hắn cố hắng giọng hồi lâu, sợ Mạc Lâm nghe không hiểu nên hôn lên trán tiểu phu nhân rồi đưa tay xoa ngực y nhẹ nhàng trấn an.

Bụng Mạc Lâm hơi đau, thấy bộ dạng này của Trương Văn Dã cứ tưởng con mình không còn nữa. Y ngây ngốc nhìn bụng mình rồi thẫn thờ lẩm bẩm:

"Lão gia, em muốn về nhà, anh dẫn em về đi......"

Bình luận

Truyện đang đọc