ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Vừa mới nếm được chút ngon ngọt đã bị quấy rầy. Trương Văn Dã cau mày, cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm cửa huyệt đỏ tươi bị hắn vạch ra, dường như đang do dự có nên tiếp tục hay không.

Mạc Lâm bị tiếng gọi ngoài cửa làm bừng tỉnh, phát giác trong khe thịt dưới người bị thứ gì nhét vào, y vừa cúi đầu nhìn thì lập tức sợ hết hồn. Thừa dịp lão gia ngẩn người, y gạt tay hắn ra rồi lăn xuống giường.

Vừa chạm vào sàn nhà thì hai môi âm hộ kẹp lấy âm vật sưng to bị ma sát mạnh. Chân Mạc Lâm mềm nhũn, hạ thân lại chảy ra một vũng nước.

"Lấy bộ đồ mặc vào đi, để thế này ra ngoài coi chừng bị bọn hắn cười cho đấy." Trương Văn Dã giống như biến thành người khác, vẻ mặt hờ hững không còn bộ dạng túng dục như khi trên giường, hắng giọng một cái rồi xuống giường tìm bộ đồ cũ cho y.

Mạc Lâm túm chặt vạt áo ngồi xổm trên sàn, cố gắng che kín người. Thấy lão gia thật sự đưa cho y bộ đồ thì hơi kinh ngạc. Hơn nữa đồ này mặc ra ngoài cũng không gây chú ý, vải vóc thô ráp, kiểu dáng cũ kỹ, không giống trang phục mà lão gia sẽ mặc.

Trương Văn Dã cũng mặc vào TSm màu xanh, thân thể cường tráng với cơ bắp hoàn mỹ bị che khuất, chỉ nhìn gương mặt kia thì ai cũng sẽ nghĩ đó là nhân vật thần tiên, Mạc Lâm nhìn mà trợn tròn mắt.

"Đẹp không?"

Mãi đến khi Trương Văn Dã đi tới trước mặt nâng cằm y lên rồi nói bằng thanh âm khiến người ta tê cả da đầu kia, Mạc Lâm mới hoàn hồn, vội vàng ngồi quỳ chân dập đầu cung kính nói: "Lão gia, không còn chuyện gì thì tiểu nhân ra ngoài làm việc đây ạ."

Trương Văn Dã gật đầu, vừa gài nút áo vừa bảo y: "Lần sau đừng dập đầu nữa, cúi người thôi."

"Dạ."

Mạc Lâm sợ lão gia lại đổi ý làm chuyện xấu với mình nên vừa đáp xong liền nhặt quần áo bẩn rồi đi nhanh ra ngoài.

Quản gia đứng ở cửa thấy y thì sửng sốt hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"

Mạc Lâm lắp bắp nói: "Phu nhân...... Phu nhân gọi con đến...... đến đưa canh cho lão gia......" Dứt lời y sực nhớ ra chén sứ còn ở trong phòng, nhất thời không biết có nên vào lấy hay không.


Y đang xoắn xuýt thì Trương Văn Dã đã bưng chén ra: "Cầm đi."

Mạc Lâm cúi người cám ơn rồi kẹp quần áo dưới nách, hai tay nhận lấy chén. Ngay khoảnh khắc đó, y đột nhiên cảm giác mu bàn tay như bị lông vũ gãi qua, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt thấp thoáng ý cười của Trương Văn Dã, Mạc Lâm giật mình làm rơi chén xuống sàn bể nát.

Quản gia quát lớn: "Làm ăn thế à?"

"Tiểu nhân sai rồi tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân vụng về, lão gia tha tội!" Mạc Lâm bối rối ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ, quản gia muốn mắng tiếp nhưng bị Trương Văn Dã vỗ vai. Hắn lắc đầu rồi quay người nói: "Không cần để ý đến cậu ấy, đi thôi. Tú Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Hai người khuất sau góc hành lang, càng đi càng xa. Mạc Lâm thở phào một hơi, cẩn thận nhặt lại từng mảnh vỡ phòng ngừa bị đứt tay không làm việc được. Hạ thể của y tê dại rất khó chịu. Mạc Lâm chợt thấy lo lắng, y làm việc vụng về như vậy, hôm nay còn phạm lỗi trước mặt lão gia, lỡ nhà này không mướn y nữa thì sao?

Mạc Lâm nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong phòng, đột nhiên thấy hoảng hốt. Chẳng lẽ y phải lợi dụng thân thể tàn tạ xấu xí của mình để lấy lòng người khác sao? Nhưng đây có khác gì kỹ nữ đâu?

Mạc Lâm ôm quần áo bẩn về phòng, trong lòng càng phức tạp hơn. Sau khi quản gia biết thân thể y đặc biệt còn sắp xếp cho y ở phòng riêng, những người hầu khác đời nào có đãi ngộ như vậy. Y sợ lão gia nhưng rất cảm kích quản gia. Áy náy lấn át oán trách, Mạc Lâm nghĩ thế nào cũng thấy mình chưa đủ cẩn thận chăm chỉ, có lỗi với các chủ nhân.

Mạc Lâm hạ quyết tâm phải làm việc thật tốt, ngâm quần áo vào nước rồi lau sạch hạ thân nhớp nháp không chịu nổi, sau đó cầm khăn ra ngoài bắt đầu lau dọn bàn ghế bám bụi.

Bình luận

Truyện đang đọc