ĐẺ MƯỚN - A ĐỒ MỸ

Bảo Trương Văn Dã đi trải giường quả thật là đánh giá cao hắn.

Mạc Lâm đỡ eo đứng ở cửa phòng ngủ, không còn gì để nói. "Màu này là mặt trên đấy à?" Y chậm chạp đi tới sờ chỗ chăn phồng lên, "Có phải bên trong bị cộm gì không?"

Trương Văn Dã ôm eo y từ phía sau, tì cằm lên vai y rồi cọ mặt y nói: "Mạc lão gia, tiểu nhân làm việc cả ngày đói bụng rồi."

Mạc Lâm thở dài, cảm giác mệt mỏi lập tức xông tới. Y bất lực nói: "Nhưng giờ em đứng không vững thì làm sao nấu cơm được. Vả lại giường cũng chưa trải xong, ban đêm làm sao ngủ đây?"

Trương Văn Dã cũng nhận ra mình hơi quá đáng, hắn dìu người đến ngồi xuống giường rồi nói: "Để tôi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?" Mạc Lâm tò mò nhìn theo hắn, trời đã tối đen, cũng không biết Trương Văn Dã muốn ra ngoài làm gì. Chẳng được bao lâu y đã thấy buồn ngủ. Mí mắt sụp xuống chờ không nổi nữa nên nghiêng người nằm xuống ngủ.

Khi Trương Văn Dã bưng hai tô mì dẫn theo một bà cụ về nhà thì trông thấy tiểu phu nhân đang ngủ say trên giường.

Hắn đặt mì lên bàn rồi đi tới bế Mạc Lâm lên, đứng một bên nói khẽ: "Tống bà bà, đêm hôm khuya khoắt làm phiền ngài rồi."

Bà cụ sửa sang giường đệm chăn mền cho họ, làm xong lại cười nói: "Hai nam nhân làm việc nhà không quen đâu, sau này có việc gì thì các cậu cứ đến gõ cửa là được."

Trương Văn Dã gật đầu rồi đặt Mạc Lâm xuống giường đắp kín mền, sau đó đưa Tống bà bà ra ngoài. Khi quay lại thì trông thấy Mạc Lâm mơ màng ngồi đầu giường, hai mắt híp lại.

"Đói bụng thì ăn trước đi, ăn xong hãy ngủ tiếp." Hắn bưng mì đến trước mặt tiểu phu nhân mới phát hiện không có đũa. Lại đứng dậy vào bếp rửa hai đôi rồi đưa cho y.

Mạc Lâm mở mắt nhìn hắn mấy lần, cảm thấy hết sức kỳ lạ: "Lão gia đột nhiên chu đáo như vậy thật khiến người ta sợ hãi mà."

"Cái đầu này của em suốt ngày nghĩ gì thế hả?" Trương Văn Dã trở đuôi đũa gõ đầu y. Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt hắn vô cùng hiền hòa, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy thâm tình. Mạc Lâm nhìn mê mẩn, chớp mắt hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn tô mì rồi đột nhiên nói không đầu không đuôi: "Thật ra em không hiểu được lão gia."

"Cái gì?" Trương Văn Dã ăn một miếng mì rồi ngước nhìn y.

Mạc Lâm nói: "Rõ ràng lão gia không có hứng thú với em nhưng cứ luôn tỏ ra thâm tình. Nguyệt thiếu gia từng nói trước kia lão gia cũng đối đãi với Nguyệt thiếu gia như vậy."

"Đôi khi em nghĩ có khi nào một giây sau lão gia sẽ giơ chân đá em, bảo em cút ra ngoài như từng làm với Nguyệt thiếu gia khi gặp em lần đầu hay không."

"Nhưng thời gian trôi qua, giờ lão gia không còn là lão gia, em cũng không còn là di thái thái của Trương gia. Chúng ta ở chung một chỗ, đây chính là vấn đề, cũng đâu thể tiếp tục chung sống với thân phận em là lão gia còn ngài làm công, dù sao chuyện này vẫn rất khó xử......"

Mạc Lâm thở dài không dám nhìn hắn. Cũng không biết tại sao, có lẽ vì mệt mỏi, có lẽ vì mì quá nóng mà y lại vô cớ nói ra những lời này. Rõ ràng sau khi sinh con y và Trương Văn Dã sẽ chẳng còn liên quan gì nhau, nhưng từ khi Trương gia phá sản thì mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng không cách nào dự đoán.

Trương Văn Dã không nói gì mà lẳng lặng ăn hết mì. Chờ Mạc Lâm ăn xong, hắn bưng hai cái tô vào bếp rửa.

Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, Mạc Lâm nhích ra giữa giường đắp kín chăn, nhắm mắt quay mặt vào tường. Trương Văn Dã trở lại, tưởng y đã ngủ nên tắt đèn rồi rón rén leo lên giường ôm y từ phía sau, thở nhẹ đến mức gần như không nghe được.

Bình luận

Truyện đang đọc