111. Nhìn trộm, suy đoán.
Động tĩnh bên ngoài cũng không lớn, không có người hô hào hoặc kêu to, tiếng bước chân tuy rằng dồn dập như rất khắc chế chỉ rào rào tựa như có cơn mưa trút xuống.
Cơn mưa này nhanh chóng qua đi, bóng đêm khôi phục tĩnh lặng.
Nguyên Cát đứng trong nhà vẫn đề phòng như cũ tới khi Phương Nhị đi vào: "Có hai người, đã rời đi, mọi người đã truy tra."
"Có phải người của An Tiểu Thuận hay không." Lý Minh Lâu nói, nàng nhẹ nhàng vỗ cánh tay của phụ nhân để trấn an, rồi cười cười: "Rất thông minh, đã tra xét một lần, lúc sau lại tới như vậy càng có cơ hội hơn."
Vừa rồi có một người đã tiếp cận được gần gian nhà ở, đây là thất trách.
Sắc mặt Nguyên Cát không được đẹp. Đây là lần đầu tiên gặp được tình huống này.
Lý Minh Lâu cười an ủi: "Đây không phải thất trách, người của chúng ta lợi hại, người của người khác cũng có thể lợi hại như vậy, không thể vì vậy mà cho rằng bản thân mình sai. Lại nói người kia vẫn bị chúng ta phát hiện."
Tiểu thư giống hệt Đại đô đốc, luôn khoan dung độ lượng và thông cảm đối với người bên cạnh, không hề trách móc nặng nề. Sắc mặt Nguyên Cát hòa hoãn lại: "Bọn họ thật quá càn rỡ, không cần lưu lại nữa."
Lý Minh Lâu nghĩ một chút rồi ngăn lại: "Khiến cho bọn họ rời đi nơi này là được, để cho người kia biết chúng ta lợi hại nhưng chúng ta không muốn xé rách mặt với hắn."
Nguyên Cát hơi nở nụ cười: "Như vậy An tiểu đô đốc kia sẽ thấy khó khăn."
Lý Minh Lâu chớp chớp mắt: "Chúng ta chỉ ngồi chờ, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, lấy tịnh chế động."
Nguyên Cát lại lần nữa kéo bức họa đang che tấm dư đồ ra, nói tiếp chuyện lúc trước: "Hiện tại Đô đốc đang ở chỗ này, nơi đây có một suối nguồn ngàn năm, họ định chuẩn bị thu thập nước suối để ủ rượu dâng lên bệ hạ."
Ủ rượu cần phải có thời gian, một đứa nhỏ đột phát kỳ tưởng muốn biểu đạt sự kính trọng đối với hoàng đế, ai có thể trách cứ được, Lý Minh Lâu cười.
Kim Kết nhẹ nhàng lôi kéo tay phụ nhân đi vào trong phòng.
Tuy rằng Phương Nhị đã nói người đã đi rồi nhưng Kim Kết vẫn cẩn thận không ra bên ngoài nướng hạt dẻ nữa.
"Chúng ta mang than hỏa và hạt dẻ vào đây, nướng ăn được không." Nàng thương lượng với phụ nhân, lại thăm dò nhìn nhìn Lý Minh Lâu và Nguyên Cát đang nói chuyện ở gian ngoài, đè thấp thanh âm: "Chúng ta nướng cẩn thận một chút thì tiếng hạt dẻ nổ sẽ không vang to."
Phụ nhân tán đồng, gật đầu nói tiếng: "Được nha."
Trong nhà đã khôi phục lại như trước tựa hồ như không hề phát sinh chuyện gì, Phương Nhị buông rèm đi ra khỏi cửa. Hắn đứng trong sân ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Lý Phụng An xuất thân nhà võ, dù cho là một người bình thường cũng có thể cải tạo được thành một tấm ván sắt kiên cố không phá vỡ nổi, hắn là một trong những tấm ván sắt lợi hại nhất.
Nhưng cuối cùng, đêm nay đã có thám tử lợi hại hơn hắn.
Có hộ vệ bước nhanh vào, nhỏ giọng nói: "Mất dấu."
Thanh âm kia mang chút xấu hổ.
Phương Nhị đã đoán trước được kết quả này: "Mặc kệ là người nào, đưa hết bọn họ ra đi."
Bọn họ có thể khống chế được toàn bộ nhân thủ đi theo An Tiểu Thuận trà trộn vào đây, hộ vệ kia thưa dạ rồi đi ra ngoài truyền đạt lại mệnh lệnh và phối hợp hành động.
Phương Nhị đứng trong sân tiếp tục ngắm bầu trời đêm.
Tuy rằng thảm tử kia rất lợi hại nhưng nếu lại xuất hiện, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ kia đi.
Đêm đông, dân tráng doanh cực kỳ yên lặng, tuy rằng mọi người chưa mặc được binh phục nhưng hết thảy quy củ ở đây giống hệt với quân doanh. Thậm chí còn khắc nghiệt hơn, việc tuần tra ắt không thể thiếu được.
Cơn buồn ngủ khiến cảm giác rét buốt càng nồng đậm, dù áo ngoài dạy cộm cũng không ngăn được cảm giác ấy, vị đội trưởng vốn là thợ hồ kia dẫn đội tuần tra không khỏi co rụt lại thân mình. Đêm khuya rồi, không người nào phát hiện như vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến hình tượng mà.
Có tiếng sỏi đá vụn bị dẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt, trong doanh trướng có bóng người đong đưa.
"Ai!" Cảm giác rét buốt lập tức biến mất, đội trưởng thợ hồ đứng thẳng dậy, tiếng quát hữu lực phát ra chói tai.
"Đội trưởng, là ta." Võ Nha Nhi đi ra từ phía sau, hai tay túm lấy đai lưng. "Ta đi nhà xí."
Đội trưởng thợ hồ không dễ dàng mắc lừa như vậy, nói: "Mỗi người đều có bô."
"Hôm nay ta ăn nhiều, bụng không thoái mái." Võ Nha Nhi xấu hổ giải thích.
Hắn còn chưa nói xong thì phía sau có tiếng bước chân truyền đến, xen lẫn tiếng nói nhỏ: "Đại Hắc, chuột đã nướng xong, cho ngươi một cái đuôi này...."
Võ Nha Nhi cũng không cho người kia nói hết câu, ho mạnh một cái, thân ảnh người bị bóng tối bao phủ kia phản ứng cũng rất nhanh chóng, giống hệt như một chú chuột chui lủi vào nơi hắc ám. Nhưng đội trưởng thợ hồ kia chỉ 2-3 bước đã mang theo một đám mèo xách người kia trở về, trong tay "chú chuột nọ" còn nắm chặt hai con chuột đã nướng chín.
Quân doanh nuôi dưỡng rất nhiều người, cùng nuôi được rất nhiều chuột béo.
Đây không phải lần đầu đội trưởng thợ hồ bắt được bọn họ làm vậy, đám dân tráng mới tới này từng nói ở quê nhà có thói quen ăn thịt chuột, ban ngày nướng ăn từng bị răn dạy, thế nhưng tối đến còn dám trộm ăn, mà lúc này còn có Đại Hắc vốn được coi trọng trong đó.
Đau đớn mới có thể nhớ lâu được, đội trưởng thợ hồ kia phẫn nộ hung hăng ra lệnh đánh cho dân tráng không tuân thủ mệnh lệnh kia 20 trượng, Đại Hắc cộng thêm 10 trượng nữa.
Bị đánh đúng là việc chê cười, mấy hương thân bị phân tới các đội khác lập tức vui vẻ tới thăm. Bọn họ dùng phương ngữ nói chuyện với nhau, người khác nghe cũng không hiểu cho nên đã tan đi.
Võ Nha Nhi nằm úp sấp trên sập với biểu tình bình tĩnh.
Lão Hàn ở bên cạnh thở phì phì: "Đúng là quỷ quái không thể gặp người, một gian nhà nho nhỏ vậy mà ẩn giấu nhiều hộ vệ như kia, ta còn chưa chạm tới tường vây đâu, cũng may mà Nha Nhi đi vào được."
Tầm mắt mọi người dừng lại trên người đang nằm úp sấp.
"Từ đó tới giờ chưa có cơ hội để hỏi, thế nào rồi?" Lão Hàn hỏi.
Bọn họ không ở cùng một đội ngũ vì tránh để hoài nghi cho nên từng người tự trốn về, đây là lần đầu họ tụ lại.
Võ Nha Nhi nói: "Cũng không được coi là đi vào, chỉ bám mới vào mái hiên."
"Có phát hiện gì không?" Thanh âm những người khác trở nên khẩn trương.
Tay Võ Nha Nhi rũ trước người, tựa như nặng ngàn cân: "Ta nghe được giọng nói của mẹ ta."
Tất cả mọi người đều nắm chặt tay, nghiến chặt răng mới không để tiếng hoan hô gầm rú kia thoát ra, phần râu và tro bụi trên mặt không che được biểu tình kích động của bọn họ.
Còn sống, chỉ cần sống sót là được rồi.
Võ Nha Nhi nói: "Đã thật lâu ta không được nghe giọng của bà." Trên mặt hắn hiện lên ý cười, đôi mắt trong trẻo ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh nhộn nhạo giống như mặt nước: "Không hề thay đổi chút nào."
Chỉ tiếc là khi nghe thấy thanh âm kia, hắn không thể quỳ rạp trước đầu gối của bà, mà chỉ đành xoay người trốn chạy.
"Những người đó có nhiều không?" Có người nắm tay, cắn răng hỏi: "Ta không tin chúng ta không giết vào được."
"Ta không muốn bị bọn họ bắt lấy cho nên mới phải chạy trốn, không phải không giết được." Thanh âm của Lão Hàn giống như mài lưỡi đao xuống mặt đá.
Võ Nha Nhi nói: "Giết xông vào không phải là vấn đề, vấn đề là rời đi thế nào."
Hắn chống tay lên ván giường, nâng thân mình lên, cảm thụ được đau đớn khi bị gậy gộc đánh vào chân và mông. Hắn đêm ngày không ngừng nghỉ từ ngàn dặm xa xôi tới nơi này, bị một mao đầu tiểu tử giáo huấn, còn để cho người khác đánh lên người mình mà không chém đứt tay kẻ kia, là vì tìm được nương, và muốn cùng nương sống sót.
Nếu nương mà chết thì chính hắn cũng trở thành người chết.
"Hôm nay, chúng ta nhìn thấy người do An Đức Trung phái đến, trong đám người còn rải rác binh lính của Phạm Dương." Hắn nói, đôi mắt đã khôi phục sự trầm tĩnh và trở nên sâu thẳm: "Những người trong huyện nha kia có lẽ là thủ hạ của An Khang Sơn."
Hết thảy những điều này là do sự sắp xếp của An Khang Sơn, như vậy có thể giải thích những cổ quái ở huyện Đậu.
"Gì mà sơn tặc có thể giết tri huyện cùng quan binh?" Võ Nha Nhi nói: "Đương nhiên đối với quan binh, không có gì sợ hãi và lợi hại hơn quan binh cả."
Hắn chống tay lên giường đệm phập phồng, sau khi hoạt động vài cái để thả lỏng thân mình cứng đơ, hắn lại nằm sấp xuống một lần nữa.
"Việc ở huyện Đậu này những người khác không thể nhìn ra vấn đề, nhưng chúng ta còn không thể thấy rõ hay sao? Đây là luyện binh, là đóng quân." Hắn nhìn về những người khác. "Bọn họ có người cầm quân tài ba, có tiền tài sung túc. Mà ta Võ Nha Nhi chỉ mang theo 5-6 người đi đón nương, lộ phí mang theo chỉ có thể no bụng, nào có bản lĩnh lớn như vậy."
Lão Hàn cậy cậy chút thịt vụn vẫn mắc trong kẽ răng, nếu bản thân bọn họ có thể điều động được nhiều người như vậy, tiêu phí nhiều tiền như vậy: "Nếu là của chúng ta thì đâu phải đi đón 2 người, chắc là phải dọn cả nhà ở quê tới đây thôi, để Ô Nha không chỉ gặp được thân nhân mà còn có thể sinh hoạt vui sướng ở đây."
Những người khác đều bật cười: "Nói ngốc gì vậy, ai sẽ làm những việc không có ý nghĩa như vậy chứ."
Kẻ có tiền cũng sẽ không làm như vậy, rất nhiều kẻ có tiền đều muốn bẻ một đồng thành hai đồng để tiêu đấy.
Ai biết được, là thần tiên đúng không, Lão Hàn nói thầm một câu, vứt cái đề tài không ý nghĩa này đi, nói: "Vậy nơi này là Hoài Nam, An Khang Sơn muốn làm gì đây?"
- -------------------------------